Chương 155: Phát đại tài! Quá tải mà về (2) 000 lượng, có vấn đề không?"
Vương Bách Vạn nói: "Không có vấn đề, không có vấn đề, ta lập tức đi lấy hoàng kim ngay. Bất quá Sở tiên sinh, đây chính là hơn một ngàn cân hoàng kim, cần ta phái người hỗ trợ chuyển đến trong phủ không?"
Vân Trung Hạc nói: "Không cần, ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ."
Vương Bách Vạn nói: "Mời nói."
Vân Trung Hạc nói: "Chuyện ta bán tranh này, còn xin ngài giữ bí mật."
Kỳ thật căn bản không cần Vân Trung Hạc nói, Vương Bách Vạn cũng nhất định sẽ bảo mật, bức họa này là gã dùng để hối lộ người, từ đầu tới đuôi đều phải giữ bí mật.
Hơn nửa canh giờ sau!
Hai người, một tay giao tiền, một tay giao tranh.
Vân Trung Hạc mang tới mười mấy người, cõng hơn một ngàn cân hoàng kim, chia thành tốp nhỏ, biến mất trong màn đêm.
Khoản tiền thứ nhất tới tay.
. . .
Mấy ngày tiếp theo.
Vân Trung Hạc hoặc là đang bán tranh, hoặc là đi trên đường bán tranh.
Dấu chân của hắn, trải rộng trong vài trăm dặm Kim Châu.
Ngay từ đầu hắn còn thoáng có chút lo lắng bị phát hiện đồ dỏm, nhưng đúng là buồn lo vô cớ.
Căn bản không có người hoài nghi.
Bởi vì tất cả mọi người tận mắt chứng kiến, Ninh An Hầu tặng bức họa này cho Vân Trung Hạc ( Sở Lưu Hương ), hơn nữa còn mở ra cho tất cả mọi người ngắm nghía.
Mấu chốt là số 23 Da Vinci quá ngưu bức.
Vẽ ra đồ dỏm, so với chính phẩm còn muốn ngưu bức, sinh động hơn.
Đám người này cẩn thận giám thưởng, phát hiện trong bức họa kia tiết lộ nhiều chân tướng lịch sử kinh người, đã sớm kinh động như gặp Thiên Nhân, nào còn nửa điểm hoài nghi chứ.
Mà Vân Trung Hạc chỉ bán ở trong Kim Châu thành ba bức, còn lại năm bức bán ra chung quanh.
Bởi vì có một ít siêu cấp phú hào, danh lưu hào môn không ở trong thành.
Những người này sau khi mua tranh, nhao nhao ngậm miệng không nói, âm thầm giấu kín.
Thứ nhất là sợ bị Ninh An Hầu đòi trở về, đương nhiên Ninh An Hầu chưa chắc sẽ làm ra chuyện thế này, nhưng thế tử hầu phủ tuyệt đối làm được, hoàn khố kia không biết xấu hổ là gì.
Thứ hai, bọn họ muốn dùng bức họa này để hối lộ, càng thêm muốn giữ bí mật.
Cứ như vậy, vẻn vẹn bốn ngày.
Tám bức đồ dỏm trong tay Vân Trung Hạc, bán đi toàn bộ.
Bán cao nhất được 250.000 lượng, thấp nhất bán mười ba vạn lượng, tổng cộng được 1,3 triệu.
1,3 triệu!
Lúc ấy Vân Trung Hạc khoe khoang khoác lác, nói trong vòng hai mươi lăm ngày sẽ kiếm được một triệu lượng, tất cả mọi người cảm thấy chuyện này mơ mộng hão huyền. Kết quả Vân Trung Hạc ròng rã kiếm được một triệu ba trăm ngàn lượng.
Số tiền kia một khi cầm về Liệt Phong thành, chỉ sợ con mắt các nàng cả kinh đến rơi xuống.
Đương nhiên cũng có một chút phiền não nhỏ, bởi vì kiếm được tiền thực sự quá nhiều.
Có ít người thực sự không bỏ ra nổi nhiều vàng như vậy, vẫn là dùng ngân phiếu thanh toán, đương nhiên đều là ngân phiếu tiểu ngạch, mỗi một tờ không cao hơn năm mươi lượng.
May mắn những ngân phiếu này đều là các cửa hàng bạc thiên hạ lớn nhất hợp thành làm ra, các nơi thiên hạ cũng có thể đổi, không ký danh.
Hoàng kim cũng có gần 7000 cân, Vân Trung Hạc không thể không che giấu những hoàng kim này, sau đó để hơn một trăm tên võ sĩ Hắc Huyết đường giấu trên thân, mang về Liệt Phong thành.
Hắn cần phải trở về!
. . .
Một ngày này, hai mươi lăm tháng mười một.
Cách thời hạn Liệt Phong thành trả khoản bồi thường, còn có sáu ngày.
Chạy về Liệt Phong thành, còn kịp.
Dưới A Ngốc bảo vệ, Vân Trung Hạc cải trang cách ăn mặc, rời Kim Châu, trở về Vô Chủ chi địa Liệt Phong thành.
Những kẻ ngu xuẩn liên minh chư hầu còn khẳng định Liệt Phong thành gom góp không đủ số tiền này, đang nghĩ ngợi cướp đi 10.000 áo giáp và vũ khí quân đội Tỉnh Trung Nguyệt.
Chờ số tiền kia hung hăng nện ở trên mặt bọn họ, sẽ thoải mái bao nhiêu à.
Thật là khiến người ta chờ mong à.
"A Ngốc, ngươi là nam hay là nữ vậy?"
"A Ngốc, ngươi vì sao từ trước tới giờ không mở miệng nói chuyện, chẳng lẽ không biết nói chuyện sao?"
"Ngươi tùy thời tùy chỗ đều bảo hộ chủ quân, nhưng ta hi vọng ngươi nên giữ một chút quy củ, tỉ như lúc chủ quân đi nhà xí, tắm rửa, ngươi nhất định phải tránh xa, phía dưới cổ cũng không thể thấy nha?"
"Phi, phi, phi! Ta nói sai, chủ quân là tiên nữ, làm sao có thể đi nhà xí chứ?"
Đối với lời nói Vân Trung Hạc, A Ngốc không có bất kỳ phản ứng nào, phảng phất như người câm, hoặc điếc.
Mà lúc này, phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập.
Vân Trung Hạc giật mình, hẳn là xảy ra chuyện rồi? Không có khả năng.
Chỉ thấy lỗ tai A Ngốc dựng thẳng lên, tay trực tiếp giữ trên chuôi kiếm, nhưng rất nhanh lại buông ra, lỗ tai cũng rũ xuống.
Một lát sau, một con ngựa từ xa đến gần.
Trên lưng ngựa cưỡi một nam tử trẻ tuổi, đang phất tay về phía Vân Trung Hạc, đồng thời la lên: "Vị huynh đài này, chờ ta một chút. . ."
Vân Trung Hạc quay đầu nhìn lại, lần đầu tiên, nhìn lần thứ hai, sau đó hoàn toàn sợ ngây người.
Bởi vì người thanh niên cưỡi ngựa này, theo một cách nào đó, cơ hồ giống Vân Trung Hạc hắn như đúc.
Không phải giống như tên ăn mày hiện tại, mà là gương mặt giống Vân Trung Hạc, thân hình cũng vậy.
Đây. . . Đây là cái quỷ gì vậy?
Vân Trung Hạc ở thế giới này không phải cô nhi sao? Hắn không phải từ nhỏ đã được tên ăn mày nuôi lớn sao?