Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 197: Ngạo Thiên tuyệt sát! Đạm Đài cầu cứu (2)

Chương 197: Ngạo Thiên tuyệt sát! Đạm Đài cầu cứu (2)


"Nếu là kịch độc, thì ta còn có thể khoa chân múa tay, bình yên vô sự như này hay sao?" Vân Vạn Huyết cười lớn: "Đạm Đài đại nhân vẻn vẹn chỉ ngắm nghía mà thôi. Nhưng ta hết cắn lại liếm nhưng vẫn vô sự. Ngươi cứ thế nói viên dạ minh châu này có độc mà không cảm thấy hoang đường ư?"

Lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vân Trung Hạc.

Đúng vậy!

Hành động vừa rồi của Vân Vạn Huyết đã chứng tỏ dạ minh châu hoàn toàn không có độc. Đây là Vân Trung Hạc giãy chết, vu cáo lung tung.

Vân Trung Hạc lại nói: "Đạm Đài đại nhân! Ngài có chỗ không biết. Quang mang mà viên dạ minh châu này phát ra chính là kịch độc, mà độc này lại cần tích lũy ngày ngày tháng tháng rồi mới độc phát thân vong."

"Ha ha ha..." Vân Vạn Huyết lại cuồng tiếu một trận.

Điều này càng thêm hoang đường.

Không chỉ một mình Vân Vạn Huyết, ngay cả Ninh Thanh và Đạm Đài Phù Bình cũng cảm thấy rất rất hoang đường.

Trên đời lại có đạo lý như vậy sao? Ăn sống nuốt tươi thì không chết, nhưng lại phát ra ánh sáng chứa kịch độc.

Vân Trung Hạc nhà ngươi vì giữ mạng nên hóa điên thật rồi.

Vân Vạn Huyết mừng rỡ nói: "Đạm Đài chủ quân! Vân Ngạo Thiên hoá điên thật rồi. Điều hoang đường như vậy mà cũng nói ra được. Nên quăng cái thứ điên như này vào lò lửa để thiêu sống đi thôi!"

Đạm Đài Diệt Minh lên tiếng: "Vân Ngạo Thiên! Tốt nhất ngươi nên cho ta một lý do thật thuyết phục. Bằng không, thần tiên cũng không cứu nổi ngươi."

Đạm Đài Phù Bình cũng nói: "Nếu đã nói viên dạ minh châu này có độc, thì ngươi phải lập tức chứng minh ngay. Bằng không hôm nay ngươi tất chết, Ninh Thanh cũng bị liên luỵ, Tỉnh thị cũng sẽ vì ngươi mà bị liên luỵ."

Đúng là như vậy.

Trong dạ minh châu này có lẫn vật chất phóng xạ. Sát thương trí mạng chính là phóng xạ.

Nhưng phải chứng minh thế nào đây?

Đào đâu ra máy đo phóng xạ bây giờ chứ? Thậm chí, người thời này căn bản không thể hiểu được phóng xạ là gì.

Nhưng nếu Vân Trung Hạc không thể chứng minh dạ minh châu có độc, vậy hôm nay ắt phải bỏ mạng tại đây.

Vân Trung Hạc cười rộ: "Chứng minh viên dạ minh châu có độc rất đơn giản. Bắt một con chuột nhắt. Không, ba đến năm con đi. Sau đó, nhốt chúng vào một lồng với dạ minh châu kia. Qua vài canh giờ nữa, nếu lũ chuột này chết cả thì hiển nhiên dạ minh châu có độc. Bằng không thì là ta ăn nói bừa bãi, đáng chết vạn lần."

Lượng phóng xạ của viên dạ minh châu này không thể trong thời gian ngắn giết chết một người.

Nhưng nếu là để giết vài con chuột thì dễ như trở bàn tay.

Vân Vạn Huyết cười lạnh: "Ai biết được ngươi có động tay động chân với đám chuột hay không?"

Vân Trung Hạc đáp: "Tất cả đều do Đạm Đài đại nhân hoặc Đạm Đài Phù Bình tiểu thư thao tác. Ta sẽ không động vào dù chỉ một ngón tay."

Đạm Đài Diệt Minh ra lệnh: "Đạm Đài Phần! Mang đến một cái lồng với mấy con chuột nhắt."

"Vâng!"

Một lát sau, vị đỉnh cấp cao thủ này liền xách đến một chiếc lồng với năm con chuột nhắt bên trong.

Vân Trung Hạc đề nghị: "Để cho công bằng thì lấy túi vải bọc dạ minh châu lại, để lũ chuột không gặm được."

Đạm Đài Diệt Minh hỏi: "Chẳng phải nếu dùng túi bọc lại thì sẽ không có tia sáng hay sao?"

Vân Trung Hạc đáp: "Kể cả có che đi ánh sáng cũng không ngăn được kịch độc. Càng khẳng định quan điểm của ta."

Đạm Đài Diệt Minh nghe theo, dùng túi vải bọc dạ minh châu lại, rồi cho vào lồng, đặt nó cùng một chỗ với năm con chuột.

Tiếp đó là chờ đợi.

Chờ đợi vận mệnh phán quyết.

Lũ chuột vẫn cứ chít chít hưng phấn, nhảy nhót tưng bừng.

Vân Vạn Huyết cười gằn: "Nhìn đi! Lũ chuột nhắt này chẳng có chuyện gì hết. Đạm Đài đại nhân! Rõ ràng Vân Ngạo Thiên ăn nói bừa bãi, là tội khi quân."

Đám người không nói không rằng, lẳng lặng quan sát tình hình chiếc lồng.

Kỳ quái! Đám chuột nhắt này chẳng những không uể oải đi chút nào, mà ngược lại còn tỏ ra hưng phấn hơn trước, giống như lợi hại thêm mấy phần.

"Ha ha ha..." Vân Vạn Huyết đắc ý cười lớn: "Chư vị thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Sự thật chiến thắng hùng biện. Vân Ngạo Thiên nói dạ minh châu có độc, tia sáng có thể giết người, hoàn toàn là giả dối, hoang đường. Loại tặc tử yêu ngôn hoặc chúng này nên đầy xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh bất siêu sinh."

"Đạm Đài đại nhân, lửa trong lò sắp tắt."

Đạm Đài Diệt Minh lên tiếng: "Thêm củi! Cho lửa cháy to hơn chút nữa."

Thấy đám chuột nhắt trong lồng vẫn chạy nhảy hoạt bát như cũ, Vân Vạn Huyết rốt cuộc hoàn toàn yên tâm.

Ai sẽ tin dạ minh châu phát ra ánh sáng kịch độc chứ? Có chăng là quỷ.

Mà những chuyện thần quỷ xa xưa cũng chẳng dám nói như vậy.

Vân Ngạo Thiên, Ninh Thanh! Đôi cẩu nam nữ các người chuẩn bị cháy ra tro đi.

Vân Ngạo Thiên! Ngươi đã hai lần qua mặt ta. Hôm nay ngươi đền mạng đi.

Nhưng...

Sau đó xuất hiện một màn quỷ dị.

Đám chuột trong lồng ngày càng nôn nóng, tựa như kiến bò trong chảo vậy.

Đây không phải là biểu hiện của sức sống, mà dường như là một trạng thái điên cuồng, bất an tuyệt đối, muốn liều mạng thoát khỏi cái lồng này.

Chẳng bao lâu sau, lũ chuột liền trở nên rất uể oải. Sức sống ngày càng kém.

Tiếp theo, cả năm con chuột nhắt nằm bẹp tại chỗ, không nhúc nhích.

Tất cả cùng trông thấy hốc mắt lũ chuột bắt đầu tụ huyết.

Khóe miệng chúng cũng rỉ máu.

Thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

Dường như có bàn tay ma quỷ vô hình đã cướp đoạt sinh cơ của chúng.

Sau đó, năm con chuột nhắt lần lượt chết đi.

Trạng thái tử vong cũng rất thảm. Lỗ mũi đổ máu, khóe miệng cũng rớm máu.

Toàn trường sợ ngây người.

Không ai dám tin vào mắt mình nữa.

Hóa ra dạ minh châu này có độc, có thể cách không giết người.

Tia sáng cũng có độc.

Thực quá sức tưởng tượng của mọi người.

Lúc này, Vân Vạn Huyết đơ ra như khúc gỗ. Hai chân gã khuỵu xuống trên đất. Cả người run lẩy bẩy.

Vân Trung Hạc cười lạnh: "Vân Vạn Huyết đại nhân! Chỉ e lò lửa này vốn dành sẵn cho ngươi. Ngươi tự mình nhảy vào hay muốn chúng ta ném ngươi vào, thiêu sống đây?"

Đúng lúc này, Đạm Đài Diệt Minh một lần nữa đổ máu mũi xối xả.

Sau đó, thân hình lão lảo đảo một trận rồi gục ngã.

"Phụ thân! Phụ thân!" Đạm Đài Phù Bình la lên thất thanh, cuống cuồng đỡ lấy thân thể Đạm Đài Diệt Minh: "Vân Ngạo Thiên! Chẳng phải y thuật của ngươi tuyệt diệu vô cùng đó sao? Mau cứu phụ thân ta! Mau cứu phụ thân ta!"

...

Tác giả: Canh ba đăng truyện. Năm mới đã tới, nguyệt phiếu gấp đôi. Xin các huynh đệ đừng ngại tung nguyệt phiếu! Bánh ngọt rơi nước mắt tạ ơn!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch