Chương 199: Cứu Đạm Đài Diệt Minh! Kỳ tích (2) Chẳng lẽ ta chữa bệnh cho ngài còn cần điều kiện sao? Một điều kiện bẻ đôi cũng không cần!"
Đạm Đài Phù Bình tròn mắt nhìn Vân Trung Hạc hồi lâu, rồi nói: "Vậy thì lúc nào ngươi mới chế xong thuốc?"
Vân Trung Hạc đáp: "Chắc là ngày kia."
"Vậy thì tốt! Ta chống mắt đợi ngươi." Đạm Đài Phù Bình gật đầu.
...
Hai ngày sau!
Vân Trung Hạc lúc này đang đứng bên cạnh giường bệnh nơi Đạm Đài Diệt Minh nằm.
Triệu chứng của lão Đạm Đài Diệt Minh này hiện vô cùng thảm thiết.
Toàn thân thối rữa. Khóe miệng cũng thối rữa. Vòm miệng lở loét chảy mủ.
Hai con mắt tụ huyết đỏ lừ, đặc một màu huyết hồng.
Hai lỗ mũi lúc nào cũng rơm rớm máu.
Lão còn ho khan không ngừng. Mỗi một lần ho khan đều có máu phọt ra.
Quả thực chất độc phóng xạ đã tạo thành thương tổn cực lớn với hệ miễn dịch của cơ thể. Còn nhớ mấy hôm trước đó, triệu chứng của lão vẫn chưa lộ ra.
Nhưng một khi chứng viêm đã bộc phát, hệ miễn dịch của con người cơ bản không thể chống đỡ nổi. Cơ thể lão lúc này chẳng khác một cái núi lửa sắp phun trào.
Thân nhiệt của lão lúc này phải trên 42 độ.
Nếu không sở hữu nội lực cao cường, Đạm Đài Diệt Minh ắt đã bất tỉnh nhân sự, tinh thần ắt không thể tỉnh tảo như bây giờ. Chí ít thì tất cả mọi người đều sẽ nghĩ lão đang hấp hối.
Thậm chí, một vài đại phu sẽ khuyên người nhà sớm chuẩn bị hậu sự.
Vân Trung Hạc thấy vậy chỉ biết than thở trong lòng. Võ công của Đạm Đài Diệt Minh thật sự quá mạnh!
Bộ dạng thảm trọng như vậy mà lão vẫn không ngất xỉu. Thậm chí ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.
Lão còn có thể cưỡng ép, dằn cơn ho khan xuống. Cùng lắm lão chỉ "khục" một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu lớn.
Phóng xạ phá hủy hệ thống miễn dịch. Đại lượng vi khuẩn thừa cơ xâm nhập vào phổi.
Triệu chứng thảm liệt như vậy khiến Đạm Đài Phù Bình sợ đỏ cả mắt.
Thế tử Đạm Đài Kính đang gấp rút trở về, lo sợ một khi biến cố phát sinh, trong nhà không có người chủ trì.
Nói khó nghe một chút thì Đạm Đài Phù Bình đã chuẩn bị tốt tâm lý cho đám tang.
Bởi vì tình trạng của phụ thân nàng hiện giờ thực sự quá thảm.
Nếu là người khác, chỉ e đã ném đi mấy cái mạng.
Đám đại phu đã hoàn toàn bất lực. Thậm chí không một ai dám dùng thuốc.
Đạm Đài Phù Bình khẩn khoản nói: "Chỉ cần chữa khỏi cho phụ thân ta, ngươi chính là đại ân nhân của Đạm Đài gia tộc."
Một lão đại phu bên cạnh nàng, là gia thần của Đạm Đài gia tộc, tên gọi Đạm Đài Thứ, cũng lên tiếng phụ hoạ.
"Vân Ngạo Thiên đại nhân! Ngươi đã phát hiện chủ quân trúng độc dạ minh châu. Vậy nên ngươi chính là hi vọng của ngài ấy." Đạm Đài Thứ nói: "Bây giờ bệnh tình của chủ quân càng ngày càng nghiêm trọng, có xu thế trị không nổi. Nhưng xin ngươi hãy cứ yên tâm ra tay. Chúng ta đã lường trước chuyện bất trắc xảy ra, sẽ không trách cứ ngươi đâu."
Không hổ là gia thần hạch tâm, có thể nói trắng ra như vậy.
Chủ quân của chúng ta hiện giờ đã gần như không cứu nổi. Cho nên dù ngươi có trị không được, chúng ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của Vân Ngạo Thiên ngươi.
Đương nhiên, nếu như ngươi cứu được, thì đó chính là thiên đại kỳ tích, thiên đại ân tình.
Vân Trung Hạc gật đầu: "Ta sẽ dốc toàn lực!"
Sau đó, hắn lấy ra một bình Penicillin, trước tiên đổ ra khoảng một phần tư chén, rồi hoà với nước và tự đổ vào miệng mình.
"Đây là thuốc ta phối chế. Ta đã uống vào, có nghĩa là không độc."
Đúng ra Penicillin vốn dùng để mà không thể uống, nếu không sẽ nhất định có tác dụng phụ. Nhưng lúc này hắn chẳng có cách nào khác để chứng minh thuốc của mình không độc.
Dù sao Đạm Đài Diệt Minh cũng là một đại nhân vật.
"Giờ ta muốn truyền thuốc này vào trong cơ thể Đạm Đài đại nhân." Vân Trung Hạc nói.
Đạm Đài Phù Bình lập tức gật đầu: "Được!"
Sau khi tiêm Penicillin xong, Vân Trung Hạc lại lấy ra Potassium iodide, rồi cũng ăn vào một chút.
Sau đó, hắn đưa thứ này cho Đạm Đài Phù Bình và dặn: "Đây là dược vật để phục dụng. Mỗi ngày dùng một lần."
Đạm Đài Phù Bình liền giúp phụ thân uống vào ngay.
"Trị liệu hôm nay kết thúc!" Vân Trung Hạc khoát tay.
Lập tức, đám đại phu và Đạm Đài Phù Bình sợ đần cả mặt ra như ngỗng ỉa.
Ngươi chữa bệnh chóng vánh vậy à?
Đây chính là kỳ độc trước giờ chưa từng gặp! Nghiêm trọng nhường nào, thảm liệt nhường nào a? Bất cứ lúc nào cũng có thể toi mạng đó.
Không phải là nên thi triển thần thuật, cứu chữa liên tục mấy ngày mấy đêm hay sao?
Mới vẻn vẹn chỉ bằng thời gian thả một quả rắm, vậy mà ngươi đã kết thúc trị liệu?
Nhất thời, Đạm Đài Phù Bình cũng á khẩu, không dám hy vọng gì nữa.
Đạm Đài Phù Bình ra lệnh: "Người đâu? Đưa Vân Ngạo Thiên đại nhân trở về nghỉ ngơi!"
...
Sau đó là lẳng lặng chờ đợi.
Đạm Đài Phù Bình mật đàm cùng với Vân Trung Hạc.
"Ta biết ngươi muốn gì, Vân Ngạo Thiên!" Đạm Đài Phù Bình nói: "Ngươi muốn đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, sau đó cầu hôn Tỉnh Trung Nguyệt."
Vân Trung Hạc đồng ý: "Đúng, ta làm hết thảy chỉ vì mục tiêu này."
Đạm Đài Phù Bình lại nói: "Nhưng muốn đoạt lại Lạc Diệp lĩnh nhất định phải có Đạm Đài gia tộc hỗ trợ, cần chúng ta chủ trì đại hội Chư Hầu liên minh."
Vân Trung Hạc gật đầu: "Đúng! Bởi thế ta mới tìm cách kết thông gia với nhà các ngươi."
Đạm Đài Phù Bình đáp: "Ngươi đã ra tay cứu chữa phụ thân ta. Nếu như có thể trị hết, chúng ta liền nợ ngươi một ân huệ lớn bằng trời. Đương nhiên, Đạm Đài gia tộc chúng ta sẽ trả món nợ nhân tình này, chủ trì đại hội Chư Hầu liên minh, hỗ trợ ngươi đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, giúp ngươi cưới được mỹ nhân."
"Nhưng nếu ngươi không thể điều trị thật tốt cho phụ thân ta thì đừng có mơ tưởng gì cả. Ngươi gian lận trong cuộc so văn chọn rể, lại lừa gạt phụ thân ta, ắt phải đón nhận trừng phạt."
"Lần thông gia này sẽ không còn hiệu lực. Chế tài phong toả Liệt Phong cốc của Tỉnh thị sẽ còn tiếp tục. Chúng ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng sẽ cầm tù ngươi ba năm năm năm."
Những lời này cũng quá vô lý đi.
Đạm Đài Phù Bình cười lạnh: "Khi nhất đại chư hầu của Vô Chủ chi địa qua đời, vậy thì chuyện gì cũng có thể phát sinh. Huynh trưởng Đạm Đài Kính của ta vốn tự xưng lãnh khốc. Sau khi kế vị huynh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
"Vậy nên ngươi hãy cầu nguyện cho phụ thân ta sớm khỏi bệnh đi! Cầu nguyện cho kỳ tích phát sinh đi!"
"Nhưng nhìn kiểu trị liệu hời hợt của ngươi, ta thực sự bi quan."
...
Sau đó, Vân Trung Hạc vẫn bị giam lỏng trong một tiểu viện như cũ, lẳng lặng chờ đợi kết quả điều trị Đạm Đài Diệt Minh.
Nếu như có thể trị hết, vậy thì Đạm Đài gia tộc sẽ thiếu nợ Vân Trung Hạc thiên một đại ân tình, chuyện gì cũng dễ nó.
Nếu không thì hết thảy đều chấm dứt.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một ngày sau.
Kết quả điều trị đã hiển hiện.
Cực kỳ rõ rệt.
Thậm chí có thể nói là thần kỳ.
Trước đó, cả đám đại phu đã dùng hết thủ đoạn, cùng với đủ thứ thuốc tốt, nhưng đều không thể hạ sốt.
Mà chỉ mấy canh giờ sau khi Vân Trung Hạc ra tay, Đạm Đài Diệt Minh đã bắt đầu hạ sốt, thần trí cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Kiến hiệu thực quá nhanh.
Tiếp đó, ho khan giảm bớt.
Cũng không thổ huyết nhiều nữa.
Sau đó, các vùng thối rữa có dấu hiệu lành lại.
Vân Trung Hạc bắt đầu tăng liều lượng thuốc. Thậm chí cả vitamin C hắn cũng cho uống.
Quá trình trị liệu của hắn như được bật hack vậy. Hiệu quả quá sức kinh người.
Tình trạng của Đạm Đài Diệt Minh tốt lên trông thấy.
Chứng viêm toàn thân nhanh chóng biến mất.
Chấm dứt ho khan đình chỉ, chấm dứt chảy máu mũi. Mặc dù răng vẫn còn lung lay, nhưng đã ngừng chảy máu.
Mấu chốt ở chỗ tinh thần của Đạm Đài Diệt Minh càng ngày càng phấn chấn.
Cả đám đại phu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không dám tin vào mắt mình nữa.
Vậy mà Vân Trung Hạc kia lại điều trị được bệnh tình mà hơn trăm gã danh y cũng thúc thủ vô sách?
Đây còn là quái bệnh chưa ai từng gặp, là thứ kỳ độc chưa bao giờ nghe qua, có khác gì tứ chứng nan y chứ?
Vân Ngạo Thiên có thể trị được sao?
Cái gã Vân Ngạo Thiên này là thần y sao?
Bệnh tình đáng sợ như vậy mà vẫn có thể thuốc đến bệnh tan ư?
Nhưng trong thâm tâm, Vân Trung Hạc cũng biết rõ rằng hắn chỉ chữa khỏi chứng viêm và các biến chứng khác của Đạm Đài Diệt Minh thôi.
Potassium iodide tuy co thể ngăn không cho những thương tổn phóng xạ kia chuyển biến xấu, nhưng cũng không thể vãn hồi toàn toàn bộ.
Không thể biết được trong tương lai Đạm Đài Diệt Minh kia còn mắc những bệnh gì nữa, nhất là tuyến giáp trạng.
Nhưng ít ra thì nhìn bề ngoài, tính mạng của Đạm Đài Diệt Minh vẫn do Vân Trung Hạc cứu chữa.
Vân Trung Hạc lại một lần nữa lập được thần tích.
Hết sức thần kỳ!
...
Một ngày nọ.
Đạm Đài Diệt Minh đã khôi phục được phong thái tiêu sái thong dong như trước, giống như chưa từng ngã bệnh vậy.
Có điều lão cũng gầy tọp đi nhiều.
Vân Trung Hạc đang ngồi bên cạnh guồng nước, đối diện với lão, cùng nhau đun nước pha trà.
Thật không dễ dàng a! Hắn đang thưởng trà với đệ nhất chư hầu.
Thái độ của Đạm Đài Diệt Minh lúc này vô cùng tốt.
"Vân Ngạo Thiên! Ngươi đúng là thần y! Bệnh tình của ta nặng như vậy mà ngươi cũng trị được."
"Ngươi đã kéo ta từ quỷ môn quan về. Đạm Đài gia tộc ta thiếu ngươi một thiên đại ân tình."
"Ngạo Thiên, ngươi muốn khen thưởng cái gì? Mau nói! Hết thảy đều có thể."
...
Tác giả: Canh tư đăng lên. Hôm nay đạt 15,000 chữ, ta tiếp tục gõ phím. Hôm nay còn có đổi mới. Huynh đệ còn Nguyệt phiếu không? Ngàn vạn lần đừng giữ lại a! Cho Bánh Ngọt hết đi mà. Thiên ân vạn tạ!