Nếu đúng thế thật thì Vân Trung Hạc không còn mặt mũi nào để cầu hôn Tỉnh Trung Nguyệt nữa.
Chiến lược của hắn thất bại triệt để.
Nhiệm vụ của hắn cũng thất bại triệt để.
...
Mùng ba tháng sáu.
Rốt cuộc, bọn Vân Trung Hạc, Tỉnh Trung Nguyệt đã nhận được tín hiệu của Đạm Đài Diệt Minh.
Ngày kia sẽ chính thức tổ chức Chư Hầu liên minh đại hội, thương nghị các hạng mục điều kiện để Mạc thị trả lại Lạc Diệp lĩnh cho Tỉnh thị. Dịch bởi Ngọc Thụ Lâm Phong Bụ Bẫm Mỹ Miều đích Chưởng Thiên.
Ngày này cuối cùng cũng đến.
Đây là bước đệm cực kỳ then chốt, quyết định vận mệnh của Liệt Phong cốc, vận mệnh của Tỉnh thị gia tộc, quyết định thành bại nhiệm vụ lần này của Vân Trung Hạc.
...
Mùng bốn tháng sáu.
Hiện chỉ còn cách Chư Hầu liên minh đại hội vẻn vẹn không đến một ngày.
Trong một mật thất nào đó, hai thân ảnh lẳng lặng ngồi đối diện nhau.
"Mạc thị gia tộc nguyện ý hàng năm dâng lên năm thành lợi ích thu được từ Lạc Diệp lĩnh." Mạc Thu lên tiếng.
Đối phương không nói gì.
Mạc Thu tiếp lời: "Liệt Phong cốc tuy lúc này có hơi thê thảm. Nhưng một khi đoạt lại được Lạc Diệp lĩnh, một khi giành lại được cái vựa lúa này, Tỉnh thị ắt giống như cá chép hóa rồng. Từ nay về sau, Tỉnh thị có tiền có lương, sẽ nhanh chóng trở nên cường đại. Điều này hoàn toàn bất lợi với ngài. Huống hồ Vân Ngạo Thiên xảo trá vô cùng. Ngài nâng đỡ, giúp Liệt Phong cốc đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, khác gì tự mình gieo xuống mầm hoạ về sau."
Đối phương vẫn không buồn lên tiếng.
Mạc Thu lại nói: "Lúc này, Liệt Phong cốc đã không phải chịu chế tài gì nữa, chỉ trong một hai năm ngắn ngủi sẽ trở nên cường đại. Tỉnh Trung Nguyệt cường hoành vô địch, lại có Vân Trung Hạc phụ tá, khác gì hổ mọc thêm cánh. Con mãnh hổ này cần Mạc thị chúng ta kiềm chế. Hai hổ đánh nhau, ngài mới có thể tọa sơn đắc lợi."
Mạc Thu nói: "Một nửa lợi ích, cùng với một triệu thạch lương thực hàng năm."
Người kia đáp: "Không cần lương thực. Ta muốn thứ khác."
Mạc Thu vội nói: "Thứ gì? Chỉ cần trong khả năng của ta là được ."
Người kia nói: "Lại gần đây!"
Mạc Thu nhổm hẳn dậy, ghé tai nghe người đối diện nói.
Ánh mắt Mặc Thu lấp loé tinh quang: "Vâng! Ta sẽ nỗ lực hết sức."
...
Ngày hôm sau, đại hội của Chư Hầu liên minh lâm thời chính thức được cử hành.
Đây mới là đại hội Chư Hầu liên minh chính thức. Lần báo cáo kết quả điều tra thảm án mỏ muối Bạch Ngân cũng không được tính là đại hội thực sự.
Bởi vì lần trước có rất nhiều chư hầu không trình diện, vẻn vẹn chỉ điều động đại biểu tham gia.
Nhưng lần này, tất cả chư hầu đều có mặt. Hơn nữa, minh chủ Đạm Đài Diệt Minh còn tự mình chủ trì.
Đến tận hôm nay, Vân Trung Hạc mới được chứng kiến tận mắt Chư Hầu liên minh đại hội chân chính là như thế nào.
Hội trường hình vòng cung. Khán đài xung quanh cao chừng mười mấy tầng, tưởng thấp mà lại cao, có mấy phần giống với đấu trường La Mã.
Đạm Đài Diệt Minh là minh chủ, ngồi ở đại sảnh phía bắc, có thể quan sát toàn trường.
Giữa đại sảnh có một cái bục đứng, là nơi phát biểu.
Đạm Đài Diệt Minh chậm rãi lên tiếng: "Ta tin rằng tất cả mọi người đều đã minh bạch mục đích tổ chức đại hội lâm thời lần này của Chư Hầu liên minh là gì."
Nghe xong, ai nấy đều không khỏi cảm thán. Tỉnh thị quả thực đã vớ bẫm, có thể kết thông gia với Đạm Đài gia tộc.
Trước đó, chuyện trả lại Lạc Diệp lĩnh hoàn toàn là cầu trời vô dụng.
Nhưng giờ, minh chủ Đạm Đài Diệt Minh lại chủ động đứng ra lấy lại công đạo cho Tỉnh thị gia tộc.
Lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt ngồi ở vị trí phía đông, còn Mạc thị gia tộc ngồi ở phía tây.
"Chuyện liên quan đến quyền sở hữu Lạc Diệp lĩnh..." Đạm Đài Diệt Minh đi thẳng vào trọng tâm: "Mời đại diện của Tỉnh thị gia tộc Liệt Phong cốc trình bày!"
Vân Trung Hạc đứng dậy ôm quyền: "Minh chủ tôn kính! Chư vị chư hầu tôn kính! Mọi người hẳn đều biết rằng 50 năm trước, Liệt Phong cốc Tỉnh lão thành chủ vì bình định nên đã mượn binh của Mạc thị gia tộc. Đổi lại, ngài ấy đồng ý cho Mạc thị thuê lại toàn bộ 1300 cây số vuông của Lạc Diệp lĩnh trong vòng 50 năm. Ở đây có khế ước làm chứng."
Vân Trung Hạc nâng khế ước lên.
Phần khế ước này được chép thành ba bản, Liệt Phong cốc Tỉnh thị gia tộc giữ một bản, Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc giữ một bản, minh chủ Đạm Đài Diệt Minh một bản.
Ba bên lần lượt lấy ra phần khế ước 50 năm này.
Mà Vân Trung Hạc cũng rất hiểu chuyện, không dám sử dụng bản khế ước ngụy tạo kia. Thậm chí, hắn không có ý muốn nhắn lại chuyện này, dường như đã quên sạch.
"Minh chủ đại nhân! Mạc Dã thành chủ! Khế ước đã viết rành rành rằng thời gian thuê đất là 50 năm, tính đến ngày mười bảy tháng sáu. Nói cách khác, còn mười ba ngày nữa là hết hạn."
"Trên khế ước cũng viết rằng một khi tới kỳ hạn, Mạc thị gia tộc phải lập tức trao trả Lạc Diệp lĩnh lại cho Tỉnh thị gia tộc."
Vân Trung Hạc không vòng vo, cũng đi thằng vào vấn đề.
Đây chính là công dụng mấu chốt của việc kết thông gia với Đạm Đài gia tộc.
Nếu như Mạc thị gia tộc phủ nhận tất cả, thậm chí nói khế ước không tồn tại, Tỉnh thị một tay ngụy tạo tất cả, thì lúc này, bản khế ước trong tay Chư hầu minh chủ cực kỳ trọng yếu. Chỉ cần lấy ra liền nhất cử định càn khôn.
Vân Trung Hạc nói: "Mạc Dã thành chủ! Mạc Thu thiếu chủ! Giờ chỉ còn cách kỳ hạn có mười ba ngày. Các ngươi định lúc nào thì trả lại Lạc Diệp lĩnh?"
Mạc Dã và Mạc Thu thiếu chủ một mực mắt điếc tai ngơ, không nói không rằng.
Vân Trung Hạc chắp tay: "Xin Đạm Đài minh chủ chủ trì công đạo!"
Đạm Đài Diệt Minh lên tiếng: "Nếu đã thuê, vậy thì ắt phải trả lại, còn phải trả lại đúng hạn."
Lời này vừa dứt, toàn trường bạo động.
Đạm Đài Diệt Minh trực tiếp tỏ thái độ như vậy sao?
Lẽ ra không nên a. Kể cả khi Đạm Đài gia tộc có kết thông gia với Tỉnh thị gia tộc, thậm chí Vân Ngạo Thiên có cứu mạng Đạm Đài Diệt Minh đi nữa, thì tình huống này cũng không nên phát sinh mới phải.
Điều này hoàn toàn không có lợi cho Đạm Đài gia tộc.
Lạc Diệp lĩnh nên là một tảng thịt lớn để Tỉnh thị và Mạc thị điên cuồng cắn xé lẫn nhau, còn Đạm Đài gia tộc ở giữa làm trọng tài. Đó mới là thượng sách.
Đạm Đài gia tộc lại có thứ lập trường sáng láng như vậy sao? Trực tiếp nâng đỡ Tỉnh thị gia tộc?
Nhưng giờ Đạm Đài minh chủ đã đích thân lên tiếng, Mạc thị gia tộc không thể tiếp tục làm bộ không nghe thấy.
Chỉ thấy Mạc Thu đứng dậy, khom người thi lễ với Đạm Đài Diệt Minh.
Sau đó, sau đó y đưa mắt nhìn chung quanh, liếc qua mặt mỗi chư hầu một lượt, rồi dừng lại trước dung nhan tuyệt mỹ vô song của Tỉnh Trung Nguyệt.
"Liệt Phong cốc nói không sai. Thời gian quy định trên khế ước đúng là 50 năm."
"Hạn chót cũng đúng mười bảy tháng sáu."
"Nếu là đất thuê, đương nhiên phải trả lại." Mạc Thu từ tốn nói.
Y vừa dứt lời cả hội trường lại xôn xao một trận. Mạc thị gia tộc từ bi như vậy từ khi nào?
Có ai không biết, cả lò nhà họ Mạc vừa hung ác, lại vừa tham lam.
Nhất là gã Mạc Thu kia. Để cướp đoạt Lạc Diệp lĩnh, y đã môt tay dựng nên thảm án ở mỏ muối Bạch Ngân, giết chết mấy ngàn người.
Đại bộ phận trong đó đều nhân công làm muối của Tỉnh thị gia tộc.
Thi hài của những người vô tội ấy vẫn còn chưa lạnh đâu.
Không chỉ có như vậy, vụ thảm án kia đã khiến Tỉnh thị gia tộc gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Chỉ tính riêng tổn thất kinh tế đã vượt qua hai triệu lượng bạc.
Nguyên bản dân số Liệt Phong cốc là 40 vạn, giờ chỉ còn lại không đến 25 vạn.
Một tòa thành phồn hoa náo nhiệt bỗng dưng trở nên tiêu điều như bị quỷ ám.
Đội quân vốn rất cường thịnh của Liệt Phong cốc quân đội lúc này suy sụp cực độ, bị người đến tận nhà lột xuống 3000 bộ áo giáp.
Chưa kể lương thực cũng sắp cạn kiệt.
10 vạn thạch lương thực lần trước đổi bằng áo giáp cũng đã chuẩn bị ăn hết.
Liệt Phong cốc không cầu viện lương thực của Đạm Đài gia tộc, để bảo toàn sức nặng ân cứu mạng của Vân Trung Hạc.
Tất cả ân tình chỉ để giành lại Lạc Diệp lĩnh.
Đó là mục tiêu cuối cùng.
Vì mục tiêu này, tất cả đều nhỏ bé.
Nhưng có ai ngờ Mạc Thu tham lam xảo trá kia lại tỏ thái độ như vậy?
Toàn trường lúc này cùng vểnh tai, chờ đợi Mạc Thu lật bài. Bởi lẽ đây là Chư Hầu liên minh đại hội, không thể giỡn chơi.
"Mạc thị gia tộc chúng ta nguyện ý trả lại Lạc Diệp lĩnh trước ngày mười bảy tháng sáu." Mạc Thu dứt khoát: "Nhưng chúng ta còn có một điều kiện. Một điều kiện duy nhất, vô cùng hợp tình hợp lý. Chỉ cần Liệt Phong cốc thỏa mãn điều kiện này, Mạc thị lập tức trả lại Lạc Diệp lĩnh!"
...
Tác giả: Canh năm đăng truyện. Hôm nay đổi mới 2 vạn chữ! Chư vị ân công còn có nguyệt phiếu chứ? Cho bánh ngọt hết đi. Ta xin liều mạng!