WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 203: Vân Trung Hạc ta muốn nghịch thiên! (2)

Chương 203: Vân Trung Hạc ta muốn nghịch thiên! (2)


Vân Trung Hạc bỗng nhiên chen vào: "Ta còn một khác phương án, không biết Mạc Thu thiếu chủ có hứng thú không?"

"Không có hứng thú." Mạc Thu nói: "Trừ phương án này ra, ta không có hứng thú với bất cứ phương án nào khác."

Vân Trung Hạc tiếp lời: "Luận võ! Dùng võ lực phân định quyền sở hữu Lạc Diệp lĩnh, thế nào hả? Ngươi và Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ luận võ một trận, dưới sự chứng kiến của toàn bộ chư hầu ở đây. Nếu Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ chiến thắng, các ngươi phải trả lại Lạc Diệp lĩnh. Nếu Mạc Thu thiếu chủ chiến thắng, vậy Lạc Diệp lĩnh sẽ vĩnh viễn thuộc về Mạc thị, sao nào?"

"Ta đồng ý!" Tỉnh Trung Nguyệt lập tức đáp ứng.

Mạc Thu thiếu chủ cười lạnh nói: "Không! Ta không đồng ý!"

Vân Trung Hạc cũng cười: "Mạc Thu thiếu chủ! Hai người các ngươi đều là môn đồ của Bạch Vân thành chủ. Ngươi lại còn là sư huynh, vậy mà không dám chiến một trận sao?"

Mạc Thu thiếu lắc đầu: "Ta tự nhận võ công của mình không thua gì Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ. Nhưng hành động này quá mức hoang đường, không có lấy một chút nghiêm túc. Sinh tử tồn vong của một gia tộc lại được quyết định bằng kết quả của một trận tỷ võ sao? Chúng ta là chư hầu của Vô Chủ chi địa, không phải là cái đám bộ lạc man rợ gì đó."

Vân Trung Hạc quay sang hỏi Đạm Đài Diệt Minh: "Đạm Đài đại nhân, trong lịch sử Vô Chủ chi địa đã từng có tiền lệ như vậy hay chưa?"

Đạm Đài Diệt Minh đáp: "Có! Nhưng song phương phải đồng ý mới có thể tiến hành."

Mạc Thu cười lạnh: "Vân Ngạo Thiên đại nhân, ngươi đừng mồm mép nữa. Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý."

Vân Trung Hạc không khỏi thở dài, rồi bỗng nhiên rời khỏi vị trí của mình, bước xuống trung tâm hội trường.

"Chư vị đại nhân ở đây có lẽ đã đều nghe nói Vân Ngạo Thiên ta là một kẻ điên." Hắn vừa đi vòng vòng vừa cười, nói: "Ta có một ý nghĩ điên cuồng, đó là cưới Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ làm vợ. Bởi vậy, ta muốn đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, đang lên cho nàng làm sính lễ cầu hôn."

Hắn vừa dứt lời, toàn trường đồng loạt ồ lên một trận.

Mẹ nó! Ngươi không nói thì chúng ta cũng không biết rằng dã tâm của đứa ăn mày như ngươi cũng lớn đến vậy.

Đúng là đồ điên!

Tỉnh Trung Nguyệt từng cự tuyệt cả Đạm Đài Kính, huống hồ là một kẻ ăn xin vừa già vừa xấu như ngươi?

Nhà ngươi đúng là cóc ghẻ cũng muốn ăn thịt thiên nga.

Vân Trung Hạc không thèm để ý, vẫn tiếp tục nói: "Mọi người đã nghe nói võ công của ta ra sao chưa?"

Đương nhiên là không chỉ nghe nói, mà còn biết rõ nữa kìa.

Ngươi thì có võ công gì chứ?

Nói ngươi trói gà không chặt vẫn còn quá đáng. Thậm chí, phải nói là sức ngươi buộc giun cũng không chặt.

Một con vịt giời cũng có thể đá đít Vân Trung Hạc ngươi.

Không dưới một vạn hài tử trên tám tuổi ở Vô Chủ chi địa này đều có thể tay không đánh bại Vân Ngạo Thiên.

Từ trước đến nay, chưa từng gặp qua một gã nam nhân có thể lực cặn bã, yếu ớt như vậy.

Vân Trung Hạc lại nói: "Thế này thì sao? Chúng ta vẫn luận võ để phân thắng thua. Ai thắng sẽ đoạt được Lạc Diệp lĩnh. Phía Mạc thị gia tộc vẫn do Mạc Thu thiếu chủ đại diện. Còn ta sẽ đại diện cho Liệt Phong cốc!"

Hội trường lại quay cuồng một trận

Vân Ngạo Thiên muốn tỷ võ với Mạc Thu thiếu chủ?

Không tìm có từ ngữ nào mô tả được chuyện này a.

Châu chấu đá xe?

Lấy trứng chọi đá?

Không! Không! không! Tất cả đều không đủ để hình dung chuyện này.

Tóm lại, đây chính là việc hoang đường nhất từng xảy ra ở Vô Chủ chi địa.

Kể cả Vân Ngạo Thiên kia có vừa nói mê nói sảng cũng không thể chấp nhận được.

Cái thằng ăn mày này điên thật rồi! Mẹ nó!

Ngươi lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy a? Dám tự mình khiêu chiến Mạc Thu thiếu chủ? Bằng vào chuyện làm cho hai tấm khế ước tự cháy ra tro đó sao?

Chuyện này Đạm Đài Diệt Minh đã sớm điều tra được rồi.

Vân Ngạo Thiên nhà ngươi không đánh lại được cả con vịt.

Mà võ công của Mạc Thu thiếu chủ cường đại bực nào chứ? Ngày ấy, y dùng sức một người để chặn đứng Tỉnh Trung Nguyệt và Mạc Dã thành chủ đó.

Tất cả mọi người lúc đó đều bị trấn trụ. Ai cũng biết Mạc Thu thiếu chủ võ công rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến vậy?

Tỉnh Trung Nguyệt cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Mạc Thu mà thôi.

Vân Trung Hạc cười lớn: "Sao hả? Mạc Thu thiếu chủ nhát gan đến vậy ư?"

Mạc Thu thiếu chủ cũng đang tròn mắt nhìn Vân Trung Hạc, run giọng hỏi ngược lại hắn: "Ngươi... ngươi... nghiêm túc?"

Vân Trung Hạc đáp: "Hoàn toàn nghiêm túc! Ta có thể ký khế ước sinh tử ngay lúc này. Yên tâm! lần này có tất cả mọi người ở đây chứng kiến, dù khế ước có tan thành mây khói cũng vẫn có hiệu lực."

"Mạc Thu thiếu chủ! Mười ba tháng sáu, hai người chúng ta tử chiến một trận. Ngươi thắng, Lạc Diệp lĩnh vĩnh viễn thuộc về Mạc thị. Ta thắng, Mạc thị phải hoàn trả Lạc Diệp lĩnh vô điều kiện."

"Chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta có thể lập tức ký kết khế ước sinh tử ngay tại đây."

Toàn trường ai nấy nín thở một nhịp.

Vân Ngạo Thiên nghiêm túc thật sao?

Trời đất!

Đây là mỡ dâng miệng mèo còn gì nữa.

Trận tỷ võ này, kể cả Mạc Thu có bịt mắt bịt tai, trói tay trói chân cũng vẫn cứ chiến thắng dễ dàng.

Vân Ngạo Thiên đúng là muốn cho không Lạc Diệp lĩnh mà? Thiên hạ còn chuyện dễ dàng hơn?

Mà chẳng lẽ Tỉnh Trung Nguyệt cũng điên luôn rồi? Để mặc Vân Ngạo Thiên tuỳ tiện như vậy?

Tuy mọi người nghĩ như vậy, nhưng thực lòng Mạc Thu lại chỉ muốn cự tuyệt.

Bởi hắn hiểu rất rõ Vân Trung Hạc.

Lần trước, Mạc thị gia tộc đã trúng phải độc kế Vân Trung Hạc, chẳng những không công giúp Tỉnh thị rửa sạch tội danh, giải trừ chế tài phong tỏa, hơn nữa lại còn trở thành trò cười.

Đương nhiên, nếu chân chính luận võ, Mạc Thu chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết Vân Ngạo Thiên.

Điều y lo lắng chính là Vân Ngạo Thiên âm mưu cái quỷ gì.

Nhưng sự dụ hoặc này quả thực khó cưỡng!

Chỉ cần đánh bại Vân Trung Hạc, liền vĩnh viễn đoạt lấy Lạc Diệp lĩnh.

Không mất một binh một tốt.

Mấu chốt ở chỗ, Mạc Thu đang nghĩ lại lúc mật đàm với Đạm Đài Diệt Minh đêm qua.

Đạm Đài Diệt Minh đã nói lão không cần một nửa lợi ích hàng năm, mà nguyện ý chỉ lấy một phần ba.

Đổi lại, lão muốn Mạc thị giết chết Vân Trung Hạc.

Không sai!

Chính là câu nói này.

Lúc đó, Mạc Thu đã kinh ngạc vô cùng. Chẳng phải Vân Trung Hạc vừa mới cứu Đạm Đài đại nhân ngươi hay sao? Ngươi không những không báo ân, lại còn muốn giết chết ân nhân của mình?

Có điều, không cần ai trả lời, Mạc Thu cũng có thể tự mình lý giải. Bởi vì biểu hiện của Vân Trung Hạc quá mức yêu dị, thông minh đến độ người khác phải sợ hãi.

Đạm Đài Diệt Minh từng chào mời Vân Trung Hạc, nhưng đã bị hắn cự tuyệt. Vậy nên Vân Trung Hạc ắt phải chết.

Nhưng người nhà Đạm Đài không thể ra tay.

Mà Mạc Thu lập tức trở thành lựa chọn tốt nhất.

Thế là, Mạc Thu lại khom người thi lễ Đạm Đài Diệt Minh lần nữa: "Minh chủ, ý kiến của ngài ra sao?"

"Hoang đường! Đúng là hoang đường." Đạm Đài Diệt Minh quát ầm lên.

Nhưng Mạc Thu lại hiểu rằng Đạm Đài Diệt Minh đã đồng ý. Đồng thời, lão đang mạnh mẽ hối Mạc Thu chấp nhận.

Mượn dao giết người, nhất định phải chém chết Vân Trung Hạc. Làm một mẻ, khoẻ cả đời.

Mạc Thu hờ hững cất tiếng: "Vân Trung Hạc! Đây không phải là tỷ võ chiêu phu, mà là sinh tử quyết đấu. Sẽ có người phải chết đấy! Ngươi thực muốn lập khế ước sinh tử?"

Vân Trung Hạc cười lạnh: "Ta đã nói rồi, Vân Trung Hạc nguyện ý ký khế ước sinh tử. Quyết một trận sống còn, để xem Lạc Diệp lĩnh về tay ai."

Mạc Thu gật đầu: "Tốt! Ta thành toàn ngươi."

Vân Trung Hạc hỏi lại: "Ngươi đồng ý?"

Mạc Thu đáp: "Mùng mười tháng sáu, tại biên giới Liệt Phong cốc và Tẩy Ngọc thành, ngươi và ta nhất định tử chiến. Có tất cả chư hầu Vô Chủ chi địa ở đây làm chứng. Hai chúng ta quyết một trận sống mái, xem Lạc Diệp lĩnh sẽ về tay ai."

Vân Trung Hạc nói: "Tốt! Một lời đã định!"

"Một lời đã định!"

...

Chú thích: Canh một đăng lên. Hôm nay đổi mới, có hơn một vạn chữ! Nhưng lại rớt hạng Nguyệt Phiếu Bảng. Các huynh đệ mau xuất thủ tương trợ, giúp bánh ngọt lên đỉnh đi. Xin hãy giúp đỡ!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.