Chương 213: Vân Ngạo Thiên vạn tuế! Kết cục hoa lệ! (2) Ta bằng lòng hóa thành bụi đất hèn mọn, bị ngài giẫm dưới chân."
Lập tức, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Hoa Mãn Lâu.
Tên ăn mày nhà ngươi dẻo mỏ ghê vậy ta!
Liệt Phong cốc là chỗ nào chứ, là ổ ăn mày hay sao?
Chẳng lẽ một tên Vân Ngạo Thiên còn chưa đủ, giờ lại mọc ra thêm một Hoa Mãn Lâu, cũng mà ăn mày hèn mọn nữa?
Vân Trung Hạc nhìn chằm chằm về phía Đạm Đài Kính, Đạm Đài chủ bộ, lạnh lùng nói: "Nhân chứng cao cấp nhất là Đạm Đài gia tộc. Trên khế ước này vẫn rành rành thủ bút của Đạm Đài Diệt Minh đại nhân. Hiện giờ ta đã thắng, chẳng phải Mạc thị nên hai tay dâng Lạc Diệp lĩnh lên, đúng không?"
Chủ bộ của Đạm Đài gia tộc lập tức muốn đứng dậy nói mấy câu nhưng Đạm Đài Kính đã giơ tay ngăn lại.
KHí thế Vương giả bá đạo này quả thực khiến cho Vân Trung Hạc không thoải mái.
Vân Trung Hạc liếc nhìn đám chư hầu còn lại, cười rộ: "Chư vị đại nhân! Ngày đó các ngươi cũng có mặt chứng kiến, giờ lại không nhận sao? Như vậy có khác gì đổi trắng thay đen chứ? Các ngươi không sợ bị trời phạt sao?"
Hắn vừa dứt lời, da đầu cả đám chư hầu không khỏi tê rần một trận.
Vân Ngạo Thiên, ngươi có ý gì?
Muốn uy hiếp chúng ta, muốn gọi sét đánh chết chúng ta ư?
Vân Trung Hạc tiếp tục nói: "Đừng giả chết nữa, Mạc Dã thành chủ! Chư vị chư hầu, chư vị đại nhân! Các người đừng giả điếc giả mù nữa. Hãy trả lại Lạc Diệp lĩnh, làm theo khế ước đi thôi!"
"Chúng ta không trả Lạc Diệp lĩnh!" Bỗng nhiên có kẻ hét lên.
Mọi người nhìn lại thì phát hiện đó là đệ đệ của Mạc Thu, Mạc U.
Chính là vị đệ nhất tài tử của Đại Tây thư viện.
Dù có thua trong cuộc so văn chọn rể ngày trước, nhưng kẻ này đúng là có thực tài, ngay cả Vân Trung Hạc cũng phải công nhận.
Nhưng cái thằng Mạc U này hoàn toàn không hiểu đạo lý làm người. Chỉ số thông minh cảm xúc thấp đến cực hạn. Hành xử cực kỳ lỗ mãng.
Vân Trung Hạc cười nhạt hỏi: "Mạc thị các ngươi muốn bội ước sao?"
Mạc U nghiến răng: "Huynh trưởng ta không phải thua bởi tay ngươi. Hắn bị sét đánh chết. Ngươi nói thần lôi vừa rồi do mình gọi đến, vậy hãy chứng minh đi? Mau chứng minh cho chúng ta thấy ngươi có thể kêu gọi thiên lôi! Nếu như ngươi làm được, chúng ta mới trả lại Lạc Diệp lĩnh. Còn không thì mơ đi!"
Mẹ nó! Vô sỉ! Vô sỉ y hệt bọn ăn cắp truyện của ta. Ô ô. bé Thiên khóc cho các người xem.
Chứng minh bà nội ngươi à?
Chẳng lẽ ngươi nói con đường lớn này là của ngươi, vậy thì ngươi gọi tên nó, nó sẽ trả lời ngươi sao?
Ngươi tưởng Vân Trung Hạc ta là Lôi Thần chắc?
Mạc U tiếp tục gào lên: "Vân Ngạo Thiên! Ngươi chỉ giỏi giả thần giả quỷ, mượn gió bẻ măng. Người khác sợ ngươi, nhưng ta thì không. Ngươi chỉ là một gã giang hồ thuật sĩ chuyên môn lừa gạt, hại người."
"Muốn chúng ta hai tay dâng Lạc Diệp lĩnh cho Tỉnh thị ư? Nằm mơ đi!"
"Trừ phi ngươi chứng minh được thần lôi đánh chết ca ca ta là do ngươi gọi đến."
"Ngươi chứng minh đi! Ngươi chứng minh đi!"
"Mọi người thấy chưa! Cái thằng Vân Ngạo Thiên này chỉ giỏi lừa người mà thôi! Thần lôi vừa rồi chỉ là trùng hợp mà thôi, không liên quan gì đến Vân Ngạo Thiên hết."
"Cho nên chúng ta không trả Lạc Diệp lĩnh! Không trả!"
Vân Trung Hạc nghe mà giận sôi cả máu.
Con mẹ mày, Mạc U! Có biết xấu hổ hay không hả?
Hạng người lỗ mãng, không nói đạo lý này quả thực khó đối phó!
Nhưng Vân Trung Hạc cũng không chậm trễ, lập tức để số 9 Lượng Tử giá thân, bắt đầu tính toán.
Mây đen vẫn cứ cuồn cuộn áp đỉnh. Chưa biết chừng vẫn còn sét đánh.
Kết quả Lượng Tử rốt cuộc đã tính ra. Sét đánh vẫn còn tiếp tục, mà lại ròng rã mấy chục đạo, liên miên không dứt.
Mười mấy giây đồng hồ nữa sẽ tới.
Thông qua mô phỏng, Vân Trung Hạc đã nắm được phương hướng và thứ tự của từng đạo thiên lôi.
Sau đó, hắn điên cuồng rống to: "Mạc thị các ngươi bất phân phải trải, đổi trắng thay đen. Quả thực không sợ trời xanh nổi giận, diệt tộc các ngươi sao?"
"Nhà họ Mạc các ngươi vô sỉ như vậy, còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này?"
"Ngươi muốn ta gọi thần lôi đến phải không?"
"Ta liền chứng minh cho ngươi xem."
"Nhìn gốc cây kia!" Vân Trung Hạc quát lên, chỉ về một cây đại thụ ở phía bắc rồi bắt đầu đếm ngược.
"5, 4, 3..."
Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía hắn chỉ tay.
Ai nấy đều thấp thỏm chờ đợi.
Chẳng lẽ sau khi đếm xong sẽ có lôi điện bổ xuống đại thụ kia?
Hoang đường! Quá hoang đường!
"3, 2, 1!"
Đếm xong, hắn lại tỏ vẻ thần côn, tiếp tục hô lớn: "Trời xanh chính nghĩa, mau giáng xuống thần lôi. Quét sạch hết thảy bất công trong thiên hạ!"
"Thần lôi tới đây!"
"Ầm!!!"
Lại một luồng sét kinh người thình lình bổ xuống.
Đúng là phương hướng mà Vân Trung Hạc đang chỉ.
Tuy lần này không đánh trúng đại thụ kia. Nhưng từ khán đài nhìn sang hoàn toàn không có sơ hở gì.
Khủng khiếp quá!
Tiếp đó là một màn còn khủng khiếp hơn.
Vân Trung Hạc tiếp tục hô to: "Trời xanh mau giáng thần lôi!"
"Chỗ này! Chỗ này! Chỗ kia!..."
Vân Trung Hạc múa loạn hai tay, không ngừng chỉ về các phương hướng khác nhau.
"Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!..."
Sấm sét điên cuồng, hết một đạo lại một đạo, bổ xuống không ngừng nghỉ.
Dường như trời đất này đã biến thành sân khấu của một mình Vân Trung Hạc.
Hắn chỉ về đâu, chỗ đó liền bị thần lôi đánh xuống.
Mấy chục luồng sấm sét như một bầy lôi long gầm thét điên cuồng.
Đất trời cũng biến sắc.
Cả một vùng chỉ toàn tiếng lôi minh.
Thoạt nhìn, Vân Trung Hạc này thực sự điều kiển được thần lôi.
Mạc U kinh hãi ngồi bệt ra đất, sợ đến nỗi đái cả ra quần.
Thế giới quan của hắn đã bị đạp đổ.
Toàn trường ai nấy mặt mày trắng bệch, tim đập chân run, cảm giác ngồi không vững.
Vân Trung Hạc thừa cơ quát lớn: "Khế ước sinh tử rành rành ở đây! Có tính hay không? Có tính hay không?"
"Mạc thị các người có trả lại Lạc Diệp lĩnh hay không? Có trả hay không?"
"Nếu như không trả, ta sẽ khiến cho Mạc thị các ngươi toàn bộ diệt vong, không còn một mống!"
Tiếp đó, hắn bước đến trước Mạc Dã thành chủ trước mặt, tay giơ cao khế ước, trừng mắt quát: "Ký vào đây cho ta! Ký cho ta!"
...
Tác giả: Canh ba đăng lên. Hôm nay 15000 chữ! Chư vị ân công mỹ lệ nhân từ ơi, đừng tiếc nguyệt phiếu! Nguyệt phiếu sưởi ấm tim ta! Nguyệt phiếu tưới mát tâm hồn ta! Ô ô...
---
Lưu ý: Các site khác vui lòng re-up sau 24 tiếng! Xin hãy tôn trọng người dịch! Chân thành cảm ơn!