Dich: Gió vàng sương ngọc tìm nhau - Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
Hoa Mãn Lâu ngây người một hồi lâu, nói: "Ngài như vậy tại Vô Chủ chi địa, thật sự là người tài giỏi không được trọng dụng. Đại Hạ đế quốc mới là sân khấu của ngài."
Vân Trung Hạc nâng cốc ấm lưu lại, nói: "Ngươi từ từ uống đi, ta phải về rồi."
"Đa tạ đại nhân, ta sẽ nhớ kỹ ân tình của ngài tối hôm nay." Hoa Mãn Lâu nói.
Ân tình? Ân tình gì?
Đối với Hoa Mãn Lâu, có lẽ một lần được nói chuyện với nhau, chính là ân tình lớn lao.
Gã đã từng cứu Vân Trung Hạc một mạng, nhưng chuyện này gã chưa bao giờ nhắc tới, phảng phất chính mình cũng quên đi.
Có lẽ gã cũng là một người điên, đối với gã, ân cứu mạng không có ý nghĩa.
. . .
Vân Trung Hạc trở lại thư phòng, theo bản năng lại móc ra tấm tàng bảo đồ kia.
Phần tàng bảo đồ này là thật, đã hơn mấy trăm năm lịch sử, đây là chính miệng Da Vinci nói.
Nhưng nghiên cứu lâu như vậy, một chút xíu tin tức cũng không nghiên cứu ra được.
Rốt cuộc lăng mộ Nộ Đế ở nơi nào?
Vân Trung Hạc nhìn tấm tàng bảo đồ này vắt hết óc.
Hôm nay thành hôn, mà lại bị Tỉnh Trung Nguyệt chà đạp đến muốn sống không được, muốn chết không xong, hẳn là linh cảm đại phát đó mà.
Nhưng nhìn chằm chằm như thế nửa ngày, lại nhìn không ra bất luận manh mối gì.
Thế là Vân Trung Hạc không khỏi nhớ tới câu nói kia của Da Vinci, phá ngoạn đốt đi?
Bằng không, thiêu hủy?
Có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích?
Ý nghĩ này vừa ra, rốt cuộc dập tắt không nổi nữa.
Nhưng đây dù sao cũng là vật của Tỉnh Trung Nguyệt, mặc dù hết thảy của nương tử đều là của ta, nhưng vẫn nên hỏi thăm một chút ý kiến của nàng.
Thế là, Vân Trung Hạc đi vào gian phòng nàng.
"Có việc?" Tỉnh Trung Nguyệt đang nằm ở trong chăn đọc sách.
Vân Trung Hạc nói: "Tàng bảo đồ này, ngươi nói thiêu hủy, có thể xuất hiện kỳ tích hay không? Sẽ làm phản mà hiển lộ ra địa đồ không?"
"Thiêu hủy?" Tỉnh Trung Nguyệt xoay đầu lại, hai con mắt to tròn tuyệt mỹ nhúc nhích.
"Ngươi có biết, mỗi ngày ta đều phải áp chế xúc động gì không?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Cái gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Đặt tay của ta ở trên lửa đốt? Thiêu hủy tóc dài đầy đầu này? Cho toàn bộ phủ thành chủ một mồi lửa."
Ách!
Mặt trăng, ta thừa nhận ngươi bị bệnh tâm thần không nhẹ à.
Kỳ thật Vân Trung Hạc không chú ý tới, khi chỉ nàng ở một mình, bình thường nàng sẽ để tay trên lửa.
Đương nhiên, lúc này tay nàng vẫn như cũ bạch ngọc không tì vết.
Nhưng Vân Trung Hạc có thể hiểu loại xúc động này, cái này như là nhìn thấy lưỡi đao sắc bén, muốn dùng đầu lưỡi liếm một chút, xem có sắc bén hay không. Đứng tại đỉnh cao lầu, xúc động không hiểu muốn nhảy xuống.
Tỉnh Trung Nguyệt lại nói: "Ta vốn không biết bao nhiêu lần muốn thiêu hủy nó, nhưng vẫn cố khắc chế. Hiện tại ngươi vậy mà nói ra, cái kia. . . Cái kia không đốt cũng không được."
Sau đó, nàng vậy mà để trần từ trong chăn chui ra ngoài, xuất ra một cái chậu than bắt đầu châm lửa.
Ròng rã sinh một nhóm lửa.
Nàng mang theo vẻ hưng phấn nói: "Đốt đi!"
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi khát vọng kết quả thiêu hủy, hay là khát vọng có thể đốt ra chân chính địa đồ?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta không biết."
Vân Trung Hạc nói: "Mặt trăng, ngươi có muốn mặc quần áo hay không?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Cũng không có những người khác, chẳng lẽ ngươi không thích sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Ưa thích, nhưng thân thể không cho phép."
"Nhanh đốt đi, ngươi giày vò quá khốn khổ rồi." Tỉnh Trung Nguyệt thúc giục: "Từ nay về sau, ta ở trước mặt ngươi phải mặc quần áo, hoàn toàn do ngươi quyết định. Nếu ta cảm thấy ta mặc quần áo có thể làm cho ngươi luân hãm, ta sẽ mặc quần áo. Ta không mặc sẽ làm cho ngươi không luân hãm, ta liền không mặc."
Vân Trung Hạc phát hiện.
Lúc đầu hắn xem lần này bái đường thành thân đối với hắn có ý nghĩa lớn hơn.
Nhưng không nghĩ tới, đối với Tỉnh Trung Nguyệt lại ý nghĩa lớn hơn.
Bởi vì nàng phảng phất tìm được một người, có thể buông thả bản thân.
Sau đó, Vân Trung Hạc xuất ra tấm tàng bảo đồ, hơi do dự một lát.
"Mặt trăng, cái này dù sao cũng là bảo vật gia truyền Tỉnh thị gia tộc nàng, bên trong cất giấu bí mật lăng mộ Nộ Đế, nếu như đốt đi lại không hiển lộ ra tin tức chân chính, vậy sẽ triệt để hủy đi đó." Vân Trung Hạc nói.
Tỉnh Trung Nguyệt cau mày nói: "Vân Trung Hạc, ngươi đã bắt đầu dài dòng rồi."
Vân Trung Hạc không nói hai lời, ném thẳng tàng bảo đồ vào trong lửa.
Dù sao đây là tàng bảo đồ Tỉnh thị gia tộc ngươi, cũng không phải Vân thị gia tộc ta.
Tấm tàng bảo đồ này thật đúng là ương ngạnh, sau khi tiến vào chậu than, đầu tiên là bắt đầu quăn xoắn, trọn vẹn một hồi lâu, mới bắt đầu cháy.
Vân Trung Hạc không khỏi trừng to mắt, không buông tha bất luận một màn nào.
Mà Tỉnh Trung Nguyệt ngồi xổm đối diện Vân Trung Hạc, con mắt mở càng lớn, hận không thể đưa khuôn mặt tuyệt mỹ vô song đến gần chậu than hơn.
Có xuất hiện kỳ tích không?
Sẽ xuất hiện kỳ tích.
Sau khi thiêu huỷ, tàng bảo đồ nhất định có thể xuất hiện tin tức chân chính.
Bất phá bất diệt sao? Rất có đạo lý.
Nhưng . . .
Không có gì phát sinh.
Tấm tàng bảo đồ này trực tiếp bị đốt thành tro bụi, không lưu lại cái gì.
Cũng không hiển lộ ra bất kỳ tin tức gì.
Vân Trung Hạc lập tức sợ ngây người.
Vậy. . . Vậy bảo vật gia truyền truyền thừa mấy trăm năm này, cứ như vậy bị hủy đi?
Móa! Da Vinci, ngươi hại chết ta rồi.
Lần này làm sao bây giờ?
Làm sao đi tìm lăng mộ Nộ Đế đây?
Nhưng vẻ mặt Tỉnh Trung Nguyệt không có gì thất vọng, chớ nói chi là trách mắng.
Nàng bỗng nhiên nói: "Vân Trung Hạc, ngươi có biết một loại cảm giác không?"
Vân Trung Hạc nói: "Cảm giác gì?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chính là loại cảm giác bị hỏa thiêu kia, vừa vặn đốt tới đau đớn nhất, nhưng cũng sẽ không hư hao da thịt, nhất định phải đến điểm cao nhất kia."
Ách? !
Ai lại đi nghiên cứu những thứ này chứ?
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Khi còn bé ta đã thử qua vô số lần, bằng không ta dạy cho ngươi nha?"
Tiếp theo, Tỉnh Trung Nguyệt bắt lấy tay Vân Trung Hạc, đặt thẳng trên lửa nướng.
Lập tức, một trận đau đớn kịch liệt.
Càng ngày càng đau nhức, càng ngày càng đau nhức.
Đơn giản không thể thừa nhận.
Trong nháy mắt, Tỉnh Trung Nguyệt kéo tay Vân Trung Hạc rời hỏa diễm.
"Thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Loại cảm giác này kích thích không?"
Vân Trung Hạc nhìn tay mình, đốt đỏ bừng, nhưng xác thực không xuất hiện vết thương.
Nàng vậy mà thật biết giới hạn vết thương bỏng ở mức nào.
Mẹ nó, nữ nhân bình thường nào đi nghiên cứu cái này chứ? Mặt trăng của ta, ngươi lớn lên thế nào chứ?
Vân Trung Hạc trước nhìn qua hỏa diễm ngẩn người, lại nhìn Tỉnh Trung Nguyệt ngẩn người.
Nàng thật quá đẹp, nhất là buổi tối hôm nay càng đẹp, so với hỏa diễm còn mỹ lệ hơn.
Thật sự có thể thiêu đốt mắt người, thiêu đốt lòng người.
Mà hai mắt Tỉnh Trung Nguyệt cũng nhìn qua Vân Trung Hạc.
Hai tròng mắt của nàng càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng lửa nóng.
"Vân Trung Hạc, lúc đầu ta cho là đời này tìm không thấy một nam nhân có thể phù hợp với ta, không nghĩ tới ngươi cái tên điên này lại xuất hiện."
Sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp đánh tới.
Vân Trung Hạc run rẩy nói: "Không được, không được, mặt trăng, ta sẽ chết mất."
"Được rồi, chết thì chết đi!"
. . .
Sáng ngày hôm sau.
Vân Trung Hạc thật chỉ có một loại cảm giác.
Ta phải chết.
Không, ta đã chết rồi.
Ta ở đâu? Ta còn sống không?
Mà lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt đã sớm lên đồ, mặc váy dài màu tím, đoan trang ngồi ở nơi đó đọc sách.
Vân Trung Hạc què quặt tiến lên, ôm cổ nàng như Thiên Nga, hôn nàng một cái.
"Đọc sách gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Quái Nhân Thập Nhị Đàm." Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Quả nhiên là sách không bình thường, đó chính là mười hai người rơi vào trong sơn động sâu không thấy đáy, rồi sẽ phải chết.
Trước khi chết, mỗi người sẽ kể một cố sự, mà lại là ly kỳ nhất, chân thật nhất, hoang đường nhất, tàn nhẫn nhất.
Tác giả quyển sách này tên là Chính Nguyệt Sơ Nhất.
Nhưng đây vẻn vẹn chỉ là bút danh mà thôi, không ai biết thân phận chân thật của y.
Y viết sách không có quyển nào là bình thường, toàn bộ đều phi thường hoang đường, khiến cho người ta rùng mình.
Người bình thường sau khi xem sẽ tê cả da đầu, thậm chí cảm giác sắp điên.
Vân Trung Hạc đã làm thơ, đã làm câu đối, viết ra rất nhiều thiên cổ danh thi.
Nhưng Tỉnh Trung Nguyệt không biểu hiện vẻ tán thưởng, nàng không ưa thích những danh thi này, nàng ưa thích chính là loại thư tịch « Quái Nhân Thập Nhị Đàm », không phải sách bình thường.
"Mặt trăng, ngươi là người bình thường hả?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Vâng." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chúng ta trong rễ là người bình thường, không phải chân chính tên điên, cho nên một số thời khắc mới bị thống khổ."
Điên cuồng và bình thường, cũng không phải là một loại quan hệ cố định, lúc nào cũng có thể biến hóa.
"Hai người chúng ta cùng một chỗ, sẽ càng ngày càng bình thường, cũng sẽ càng ngày càng không bình thường." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta hi vọng chúng ta sinh ra Bảo Bảo là người bình thường, đương nhiên càng phải đẹp."
Trước đó Vân Trung Hạc nghĩ là, sau khi thành hôn, Tỉnh Trung Nguyệt cũng sẽ phi thường cao lạnh, sẽ kháng cự Vân Trung Hạc tiếp cận.
Hắn cảm thấy, trong đoạn quan hệ hôn nhân này, Vân Trung Hạc mới là một phương chủ động.
Nhưng không nghĩ tới sau khi kết hôn, Tỉnh Trung Nguyệt mới là bên chủ động, nàng đang cố gắng tới gần.
Có lẽ, nàng cô độc quá lâu, cũng phong bế quá lâu.
Hoặc là như nàng nói, tìm ra một tên điên phù hợp không hề dễ dàng, đừng có thận trọng, cũng đừng bưng bít.
Hoặc là cũng đừng có bắt đầu.
Một khi bắt đầu, vậy sẽ điên cuồng yêu.
Nàng thật không giống Ninh Thanh, không giống tất cả nữ nhân khác.
Thật giống như một Tinh Linh, một đám lửa.
Chí ít giờ khắc này, Vân Trung Hạc mê luyến nàng, thật sự có chút không thể tự kềm chế.
Hắn cảm giác với Tỉnh Trung Nguyệt cũng giống vậy.
Có lẽ, hắn và Tỉnh Trung Nguyệt thật là trời đất tạo nên một đôi.
Mà ngay lúc này!
Cửa phòng mở ra, Lãnh Bích vọt vào.
Tỉnh Trung Nguyệt nhíu mày, nàng rất chán ghét loại trạng thái bị phá hư này.
"Chủ quân, người Đạm Đài gia tộc tới, mang theo võ sĩ cao thủ tinh nhuệ nhất, ròng rã hơn nghìn người." Lãnh Bích nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Biết rồi, ngươi bảo bọn hắn chờ đấy, một hồi ta sẽ tới."
. . .
Sau một lát, Tỉnh Trung Nguyệt mặc cẩm bào thành chủ uy nghiêm, tay trong tay với Vân Trung Hạc, đi vào đại đường phủ thành chủ.
Sau đó, hai người ngồi song song trên bảo tọa thành chủ.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người không khỏi run lên.
Đây. . . Đây là ý tứ gì?
Hẳn là từ nay về sau Liệt Phong cốc có hai chủ quân sao? Bản dịch tại bạch ngọc sáchh.
Ngoài phủ thành chủ, đứng chằng chịt hơn ngàn tên cao thủ gia tộc, mà Đạm Đài Kính đứng phía sau cửa sổ nào đó, không nhúc nhích.
Đỉnh cấp cao thủ Đạm Đài Phần, dẫn một đám người trực tiếp muốn xông vào đại đường phủ thành chủ.
"Làm càn, nơi này là phủ thành chủ Liệt Phong cốc, dù là võ sĩ gia tộc, cũng không phải muốn vào là vào." Sở Chiêu Nhiên cả giận nói.
Đạm Đài Phần lạnh giọng nói: "Ta mang tới không phải võ sĩ gia tộc, mà là võ sĩ Chư Hầu liên minh, ta là tới chấp pháp."
"Chấp pháp, chấp pháp gì?" Sở Chiêu Nhiên nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Để hắn vào đi."
Đỉnh cấp cao thủ Đạm Đài Phần mang theo hơn mười cao thủ, trực tiếp xâm nhập vào trong đại đường.
Tên đỉnh cấp cao thủ này quả nhiên mặc áo giáp Chư Hầu liên minh, mà võ sĩ mặc hắc giáp sau lưng cũng là Chư Hầu liên minh.
Đạm Đài Phần lấy ra gông xiềng, chỉ vào Vân Trung Hạc nói: "Ngươi bị bắt, Vân Trung Hạc."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây biến sắc. Lá gan ngươi cũng quá lớn, đây chính là trượng phu chủ quân chúng ta, ngươi vậy mà nói muốn bắt hắn?
Liệt Phong lệnh Văn Đạo Phu cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì? Lúc này Vân Ngạo Thiên đại nhân là một nửa chủ quân chúng ta."
Đạm Đài Phần chỉ vào Vân Trung Hạc nói: "Ngươi căn bản không phải Vân Ngạo Thiên, tên thật của ngươi là Vân Trung Hạc, người Hàn Thủy thành Đại Doanh đế quốc. Ngươi còn có một thân phận khác, chính là nội ứng đế quốc, ngươi ẩn núp bí mật đến bên người Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ không cho ai biết, chúng ta đã có chứng cứ vô cùng xác thực."
"Người đâu, bắt mật thám địch quốc Vân Trung Hạc lại, nếu chống cự, giết chết bất luận tội!"