Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 246: Hoả thiêu Liệt Phong thành! Hết thảy kết thúc (1)

Chương 246: Hoả thiêu Liệt Phong thành! Hết thảy kết thúc (1)





Có một việc Vân Trung Hạc rất không minh bạch!

Tỉnh Ách lão thành chủ căn bản không biết Vân Trung Hạc. Trong thời gian qua, lão vẫn luôn bị hôn mê, chưa bao giờ thấy qua Vân Trung Hạc.

Cho nên lão không có bất luận tín nhiệm và độ quen thuộc gì với hắn mới đúng, sao lại có điều trọng yếu muốn nói với hắn chứ?

Điểm ấy phi thường kỳ quái à.

Nhưng bất kể thế nào, trước đi qua xem đã.

. . .

Chờ Vân Trung Hạc đuổi tới gian phòng Tỉnh Ách, Tỉnh Trung Nguyệt đã đứng ở ngoài cửa, hai con ngươi đỏ bừng, lập tức trông lại phía Vân Trung Hạc.

Vân Trung Hạc mau tới trước, cầm hai tay của nàng.

"Đây là chuyện tốt, sao lại khóc?" Vân Trung Hạc ôn nhu hỏi.

Không chỉ Tỉnh Trung Nguyệt, còn có Liệt Phong phu nhân, Xạ Hương phu nhân, Tỉnh Vô Biên, tất cả mọi người đều đứng ở bên ngoài.

Liệt Phong phu nhân đã khóc đến không thở ra hơi, đây là vì sao?

"Hài tử, phu quân ta muốn gặp ngươi, có chuyện dặn dò ngươi, mau vào đi." Liệt Phong phu nhân khóc thút thít nói.

Vân Trung Hạc đi nhanh vào.

Tỉnh Ách lão thành chủ nằm ở trên giường, thân thể khô gầy như củi khô, phảng phất một trận gió là có thể thổi bay.

Nhưng lúc này cả khuôn mặt lão đỏ bừng, hai con mắt thiêu đốt quang mang kì lạ.

Một màn này để cho người ta không khỏi nhớ tới một từ, hồi quang phản chiếu.

Khó trách lão tỉnh lại, khó trách Tỉnh Trung Nguyệt, Tỉnh Vô Biên và Liệt Phong phu nhân, đều khóc.

Cho nên lần này nói chuyện, giống như di ngôn trước khi lâm chung, tất cả người thân đều đã thông báo, chỉ còn lại Vân Trung Hạc.

Vân Trung Hạc đi tới trước giường Tĩnh Ách, ngồi xổm xuống, Liệt Phong phu nhân tiến lên đóng cửa lại. Để không gian riêng cho hai người.

"Hụ hụ hụ. . ." Tỉnh Ách mỗi một lần hô hấp đều dùng hết toàn lực, như kéo ống bễ, phảng phất một giây sau sẽ ngừng thở.

Mà Vân Trung Hạc đối mặt người xa lạ này, phảng phất không biết nói gì.

"Ta đối với ngươi, vừa quen thuộc, vừa xa lạ!" Tỉnh Ách chậm rãi nói: "Lạ lẫm là lần đầu tiên gặp, quen thuộc là bởi vì vô số lần nghe được tên của ngươi, chuyện của ngươi."

"Trước đó mặc dù ta bất tỉnh nhân sự, nhưng thê tử của ta, còn có Vô Biên, Nguyệt nhi đều thường xuyên đến bên cạnh ta nói chuyện, ta có thể nghe thấy, nhưng không thể đáp lại."

Vân Trung Hạc biết, rất nhiều người thực vật kỳ thật đều có thể nghe thấy, dù đã mất đi khống chế thân thể.

"Vô Biên mỗi một lần đều nói đến ngươi, ngươi là hảo hữu duy nhất của nó, cũng là người nó sùng bái nhất. Mấy tháng gần đây, Nguyệt nhi mỗi một lần đến nói chuyện với ta, cũng đều nói đến ngươi."

"Hiện tại lần thứ nhất nhìn thấy ngươi, thấy ngươi tuấn mỹ như thế, quả nhiên xứng với Nguyệt nhi ta."

Vân Trung Hạc không biết nên trả lời như thế nào, nói nhạc phụ quá khen?

"Vân Trung Hạc, nghe nói ngươi là một đứa cô nhi?" Tỉnh Ách nói.

Vân Trung Hạc gật đầu nhẹ.

Tỉnh Ách nói: "Vậy nhất định không nên trách cha mẹ của ngươi, bọn họ khẳng định do bất đắc dĩ, mới vứt bỏ ngươi. Nếu không hài tử xinh đẹp như ngươi, phụ mẫu nào cũng không nỡ vứt bỏ."

Vân Trung Hạc không nói gì.

Tỉnh Ách nói: "Hài tử, kỳ thật ta phạm sai lầm giống cha mẹ ngươi. Ta cũng từng hại qua một đứa bé trở thành cô nhi, nhưng ta thật không cố ý, ta thật không phải . . ."

"Có người nói ta là một động vật máu lạnh, nói trong hôn lễ giết chết tân thê tử của ta."

Vân Trung Hạc biết chuyện này, 50 năm trước Tỉnh thị gia tộc vứt bỏ Liệt Phong thành, bị gia thần An thị gia tộc chiếm cơ nghiệp.

Sau này Tỉnh Ách thay hình đổi dạng trở về, trở thành ái tướng thành chủ Liệt Phong thành lúc đó là An Đạo Thiên, đồng thời cưới nữ nhi của lão.

Cũng chính tại đêm hôn lễ đó, Tỉnh Ách phát động binh biến, giết sạch An thị gia tộc, đoạt lại chức thành chủ, giết luôn cả tân thê tử của lão.

"Ta không giết nàng, ta để cho người trói nàng đưa đi, đem đi xa, ta không giết nàng. Tân nương bị ta giết chết kia, mang theo khăn voan, nhưng thật ra là một nữ nhân khác."

Nói đến đây, Tỉnh Ách khóc không thành tiếng.

Tốt à, đây là chân tướng, nhưng vì sao lại nói cho ta biết?

"Vô Biên là một hảo hài tử, nó tin tưởng ngươi nhất, Nguyệt nhi cũng tin tưởng ngươi nhất, cho nên người quyết định vận mệnh Tỉnh thị gia tộc ta cũng chính là ngươi, đúng không?" Tỉnh Ách hỏi.

Vân Trung Hạc gật đầu nhẹ.

Tỉnh Ách nói: "Đi, lập tức đi, mang theo Vô Biên, mang theo thê tử của ta, mang theo muội muội của ta, mang theo con của ngươi, mang theo Nguyệt nhi đi càng xa càng tốt. Từ bỏ Liệt Phong thành, cơ nghiệp cũng không cần, cái gì cũng không cần, đi!"

"Hài tử, hình dáng ngươi không giống ta, nhưng không biết vì sao, ta nhìn thấy ngươi giống như nhìn thấy ta 30 năm trước."

Nhạc phụ đại nhân, đầu óc ngài hồ đồ rồi, câu nói này rất không hợp logic à.

Ngài cũng nói hình dáng ngài và ta không giống, làm sao thấy ta liền nghĩ đến mình 30 năm trước?

Chúng ta không giống à!

Không chỉ hình dáng không giống, mà tính cách cũng không giống. Ngài dã tâm bừng bừng, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, đoạt lại cơ nghiệp Tỉnh thị gia tộc, mà ta không có bất kỳ dã tâm gì, cũng không muốn báo thù, chỉ muốn bảo hộ người bên cạnh, chỉ muốn đánh thắng trận chiến này, tiêu diệt 210.000 đại quân Nam Chu đế quốc này, lập xuống công huân to lớn cho Đại Doanh đế quốc.

"Nguyệt nhi đi theo ngươi rất tốt, tính cách của nàng có chút vấn đề, nhưng ta tin tưởng ngươi có thể cảm hóa nàng, để nàng biến thành một nữ tử bình thường hạnh phúc, cần phải cho nàng thời gian."

Vân Trung Hạc nói: "Ta biết, tính cách Nguyệt nhi trước đó có chút quái đản, mà lại tràn đầy dục vọng giết chóc, nhưng hiện tại đã tốt hơn nhiều, bởi vì nàng đang mang thai, hiện tại nàng ngay cả đao cũng không cầm."

Tỉnh Ách nói: "Ta biết, ta biết, ta thật cao hứng, ta sắp làm gia gia. A, là ông ngoại."

Tiếp đó Tỉnh Ách nói: "Nhớ kỹ lời ta, tuyệt đối đừng lưu lại Liệt Phong thành, đi càng xa càng tốt. Mang theo Tỉnh Vô Biên, mang theo Nguyệt nhi, mang theo tất cả mọi người rời đi, đi Đại Doanh đế quốc cũng tốt, đi địa phương khác cũng tốt, tóm lại không nên ở lại chỗ này."

Vân Trung Hạc nói: "Nhạc phụ đại nhân, ngài trúng gió không phải ngẫu nhiên bị, là có người hại đúng không? Người kia là ai?"

Tỉnh Ách lắc đầu nói: "Không trọng yếu, không trọng yếu. Không cần báo thù, không cần báo thù. Từ nay về sau, người nhà của ta, chính là người nhà của ngươi, chỉ cần các ngươi sống khoái hoạt mới là trọng yếu, đừng nghĩ đến người hại ta là ai, cũng đừng nghĩ đến báo thù."

Nói xong, ánh mắt Tỉnh Ách lão thành chủ dần dần ảm đạm xuống.

Rất nhanh, lão lại trở nên thần trí không rõ, bắt đầu tự lẩm bẩm.

"Mặt trăng, mặt trăng của ta, mặt trăng của ta, mặt trăng của ta. . ."

Thanh âm lão càng ngày càng gấp rút, nhưng thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.

Vân Trung Hạc vội vàng nói: "Mặt trăng, mau vào . . ."

Tỉnh Trung Nguyệt vọt vào cực nhanh, cầm tay khô gầy của phụ thân.

"Mặt trăng, mặt trăng của ta, thật xin lỗi, thật xin lỗi, cha muốn đi. . ."

Nước mắt Tỉnh Trung Nguyệt không ngừng rơi xuống, nắm chặt hai tay Tỉnh Ách, liều mạng lắc đầu, im ắng khóc lóc đau khổ.

"Mặt trăng, mặt trăng của ta, mặt trăng của ta, trăng của ta . . ."

Sau đó, thanh âm Tỉnh Ách ngừng lại, chữ cuối cùng phảng phất bị lão vĩnh viễn nuốt xuống.

Lão ngừng hô hấp.

Một đời kiêu hùng Vô Chủ chi địa, chính thức vĩnh biệt cõi đời.

Thời điểm chết, lão từ đầu đến cuối mở to hai mắt, coi như là chết không nhắm mắt.

Lão làm sao lại nhắm mắt? Bây giờ Liệt Phong thành nguy như chồng trứng, sao lại nhắm mắt được?

Trọn vẹn một hồi lâu, hai hàng trọc lệ, chậm rãi trượt xuống.

Tỉnh Trung Nguyệt lâm vào bi ai trước nay chưa từng có, thậm chí muốn khóc cũng không khóc được, cả người kịch liệt run rẩy.

Mà chân khí trong cơ thể nàng bắt đầu mạnh mẽ tràn ra, một nửa thân thể nóng hổi, một nửa thân thể băng lãnh, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Điều này làm cho Vân Trung Hạc kế bên sợ hãi.

Tiếp tục như vậy, nàng thật sẽ trọng thương.

"Mặt trăng, mặt trăng, đừng như vậy, đừng như vậy, cẩn thận hài tử trong bụng." Vân Trung Hạc ôm chặt Tỉnh Trung Nguyệt.

Lúc này Tỉnh Trung Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Vân Trung Hạc, sau đó một tiếng nghẹn ngào, bởi vì chân khí mạnh mẽ đâm tới làm nội tạng bị thương, vậy mà phun một ngụm máu tươi.

Nàng mê man nhìn qua Vân Trung Hạc, sau đó trực tiếp bất tỉnh.

Vân Trung Hạc dùng hết tất cả khí lực, bế Tỉnh Trung Nguyệt lên, chạy ra bên ngoài.

"Nhạc mẫu đại nhân, Tỉnh lão thành chủ đi rồi." Vân Trung Hạc run rẩy nói.

Liệt Phong phu nhân phảng phất cây khô, không có bất kỳ phản ứng nào.

Xạ Hương phu nhân trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, không thể dậy được nữa.

Mà Tỉnh Vô Biên phảng phất nhận lấy đả kích cực lớn, ngược lại lên tiếng cười ngây ngô.

. . .

Trọn vẹn mấy canh giờ sau!

Tỉnh Trung Nguyệt hôn mê tỉnh lại, trước tiên ánh mắt bắt đầu tìm kiếm.

Tìm một hồi lâu, ánh mắt ngưng tụ trên mặt Vân Trung Hạc, sau đó nước mắt lại một lần nữa tuôn ra.

"Ta. . . Ta không muốn người tỉnh lại, cứ như vậy ngủ mê man cũng tốt, tối thiểu vẫn còn sống." Tỉnh Trung Nguyệt khóc thút thít nói: "Miễn là còn sống, sẽ có tưởng niệm, đi rồi triệt để không còn nữa."

"Phu quân ngươi không biết, từ nhỏ đến lớn thời gian ta và phụ thân gần nhau vô cùng vô cùng ngắn, chờ ta cảm nhận được hai chữ này, người đã trúng gió ngã xuống."

"Ta ở thế giới này, thật ra là do hai người tạo thành, hiện tại đã có một người biến mất."

Vân Trung Hạc nắm chặt tay của nàng, ôn nhu nói: "Ta sẽ vĩnh viễn ở đây."

Tỉnh Trung Nguyệt run rẩy nói: "Ngươi thề."

Vân Trung Hạc nói: "Ta thề, mặc kệ đến chân trời góc biển, ta sẽ ở cùng ngươi."

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Bọn hắn đều nói, ta và phụ thân rất giống. Khi còn bé ta không thích nghe câu này, nhưng hiện tại. . . Phu quân, ngươi nói phụ thân ta, yêu mẫu thân của ta không?"

Vân Trung Hạc biết, trước mắt Liệt Phong phu nhân không phải mẫu thân thân sinh Tỉnh Trung Nguyệt, hai vị thê tử trước mới là mẫu thân thân sinh của Tỉnh Trung Nguyệt.

Lúc đó trong hôn lễ, Tỉnh Ách công nhiên giết vợ, sau phảng phất bị nguyền rủa, cưới ba đời thê tử đều chết, mãi cho đến Liệt Phong phu nhân mới sống tiếp được.

Cho nên, Tỉnh Trung Nguyệt xem như con thê tử thứ ba của Tỉnh Ách. Đối với nữ nhân này, Vân Trung Hạc thật không hiểu rõ, nhưng nếu có thể sinh ra Tỉnh Trung Nguyệt đẹp như vậy, khẳng định là cực đẹp, chí ít là như Liệt Phong phu nhân.

Vân Trung Hạc nói: "Người chắc chắn yêu nhất mẫu thân ngươi, nếu không trước khi chết cũng sẽ không, một mực gọi mặt trăng."

. . .

"Rất tốt, rất tốt, đi rất tốt, chí ít không cần sống như hành thi tẩu nhục nữa." Tỉnh Vô Biên vừa khóc, vừa nói, chính bản thân y cũng như bị rút đi bộ xương vậy . . .

Tỉnh Vô Biên lại nói: "Ngạo Thiên, ngươi cảm thấy ta ngốc không?"

Vân Trung Hạc nói: "Không, ngươi không ngốc, ngươi rất thông minh, ngươi thông minh hơn rất nhiều người."

Tỉnh Vô Biên nói: "Đúng, ta cũng cảm thấy chính ta rất thông minh. Ta nghe nói khi còn bé ta rất thông minh, cuối cùng bị người hại, đầu óc mới biến thành ngu xuẩn. Nhưng ta cảm thấy hiện tại ta không ngu xuẩn chút nào, ta rất thông minh."

Vân Trung Hạc nói: "Đúng, ngươi rất thông minh, ta cũng cảm thấy ngươi rất thông minh."

Tỉnh Vô Biên nói: "Ngạo Thiên, ta không biết ngươi muốn làm đại sự gì tại Liệt Phong thành,

ta cũng không quản được. Nhưng ngươi nên đem chúng ta đi, ta, mẫu thân ta, cô cô ta, còn có Hứa An Đình", còn có Tiểu Bảo Bảo, toàn bộ đều đưa đi. Ngươi và Tỉnh Trung Nguyệt muốn làm đại sự gì, ta không quản được."

Vân Trung Hạc nói: "Được, ta lập tức đưa các ngươi đi, đưa các ngươi đến Đại Doanh đế quốc được không?"

Tỉnh Vô Biên nói: "Tốt, chỉ cần có thể tránh đi nơi phân tranh này, đi nơi nào cũng tốt. Trước khi đưa đi, nói cho ta một tiếng, ta cáo biệt Tỉnh Trung Nguyệt."

Vân Trung Hạc nói: "Được."

. . .

Lúc Tứ hoàng tử Doanh Khư xuất hiện ở trước mặt Vân Trung Hạc, nhìn thấy hai mắt y đỏ bừng, không khỏi hỏi: "Thế nào?"

Vân Trung Hạc nói: "Tỉnh Ách lão thành chủ đã qua đời."

Doanh Khư kinh ngạc, nói: "Nén bi thương."

Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Tạ ơn."

Doanh Khư do dự chốc lát nói: "Hắc Long Đài chúng ta xác thực có xuống tay với Tỉnh Ách, nhưng căn cứ tư liệu ta biết, lão trúng gió không phải do chúng ta động thủ, khả năng Nam Chu đế quốc bên kia lớn hơn."

Đây đương nhiên là phương pháp bài trừ.

Bất quá Tứ hoàng tử điện hạ, người này quá thẳng thắn.

Tiếp theo, Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Ta đã quyết định, tiến hành kế hoạch của ngươi."

Vân Trung Hạc nói: "Kế hoạch con ngựa thành Troy."

Giấu mười vạn đại quân vào lăng mộ dưới mặt đất, sau đó Liệt Phong thành biến thành thành không, chắp tay tặng cho Nam Chu đế quốc, chờ đến trời tối người yên lại giết ra mặt đất, tiêu diệt đại quân Nam Chu, tuyệt đối là phóng đại 1000 lần phiên bản con ngựa thành Troy.

Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Đúng, kế hoạch con ngựa thành Troy. Nếu quyết định tiến hành kế hoạch này, vậy sẽ phải toàn lực ứng phó."

"Sau đó phải xử lý mấy chuyện."

"Chuyện thứ nhất, Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân tuyên bố tin Tỉnh Ách thành chủ chết, đồng thời tuyên bố hung thủ là Đại Doanh đế quốc và Nam Chu đế quốc."

Theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng là tình hình thực tế, dù Doanh Khư hoàng tử nói qua, Tỉnh Ách trúng gió không phải Đại Doanh đế quốc ra tay, nhưng là Đại Doanh đế quốc xác thực muốn hại lão, mà cũng có hành động.

"Chuyện thứ hai, Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân tuyên bố bỏ thành, đồng thời cấp cho mỗi một kẻ chạy nạn số lượng lương thực nhất định. Như vậy toàn bộ Liệt Phong thành sẽ lâm vào hỗn loạn, ra ra vào vào, người đông phức tạp, quân đội của chúng ta thừa dịp cục diện phức tạp này, tiến vào Liệt Phong thành."

"Chuyện thứ ba, quân đội chúng ta sau khi tiến vào Liệt Phong thành, lập tức tiến vào trong lăng mộ Nộ Đế, trước tiên căn cứ phương vị hợp lý nhất, đào đục cửa ra vào hoàn toàn mới. Cửa ra vào bí mật này, nhất định không thể dưới 35 cửa, như vậy mới có thể bảo đảm trong thời gian ngắn nhất, mười vạn đại quân tuôn ra mặt đất, mới có thể đưa đến hiệu quả kỳ binh tập kích."

"Chuyện thứ tư, chờ mười vạn đại quân chúng ta tiến vào hết lăng mộ Nộ Đế, Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân lập tức suất lĩnh tất cả quân đội Liệt Phong thành rút lui, lưu lại một tòa thành trống cho Nam Chu đế quốc."

Vân Trung Hạc nói: "Là đi thật, hay giả vờ đi, trong đêm tối lại lẻn về, tiến vào trong lăng mộ Nộ Đế?"

Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Đi thật, triệt để rời xa Liệt Phong thành."

Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Cuộc chiến Liệt Phong thành này, chúng ta không tham dự? Ta và Tỉnh Trung Nguyệt không tham dự?"

Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Vân thế huynh, kế hoạch con ngựa thành Troy xác suất thành công rất cao, nhưng phong hiểm cũng không nhỏ. Ngươi không thể lưu lại mạo hiểm, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, mặc kệ trận chiến này thành công hay là thất bại, ngươi đều phải rời đi."

Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng, chúng ta quen thuộc địa hình ở đây nhất, nơi này là đại bản doanh chúng ta."

Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Nguyên bản, ta dự định để Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân chỉ huy trận đại chiến này, dù sao đây là nhà của nàng. Nhưng . . . Nàng đã mang thai, mà Tỉnh Ách lão thành chủ vừa mới chết, ta không thể vô nhân đạo như thế, ta không thể để cho nàng mạo hiểm."

Lòng dạ đàn bà!

Vân Trung Hạc cơ hồ muốn thốt ra.

Nhưng hắn vừa nghĩ tới tình trạng Tỉnh Trung Nguyệt, xác thực không quá thích hợp chỉ huy cuộc chiến này.

Mà kể từ khi biết mang thai, nàng thời thời khắc khắc chỉ muốn giữ thai, không muốn chiến đấu, mấy ngày nay nàng thậm chí ngay cả đao kiếm cũng không động, e sợ mùi máu tanh bay vào hài tử trong bụng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch