Chương 250: Vạch trần lão Thiên chân chính! Lại là ngươi! (1)
Hiển nhiên, thi thể Văn Đạo Phu không trả lời Vân Trung Hạc được.
Bởi vì lão đã chết.
Thời điểm lão chết, con mắt thấy được hình ảnh, đầu óc muốn, sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong não.
Cho nên Quỷ Nương mới có thể đọc được.
Nhưng người chết không thể trả lời vấn đề.
Về phần lão Thiên là ai? Văn Đạo Phu cũng không biết. Thậm chí danh hiệu lão Thiên này, lão cũng vừa mới nghe được không lâu.
Văn Đạo Phu thuộc về loại nội ứng phi thường đặc thù kia, dù được huấn luyện một chút, nhưng dù sao lão cũng là một thư sinh, không phải mật thám chân chính, cho nên Nam Chu đế quốc Hắc Băng Đài cơ hồ không giao cho lão nhiệm vụ gì.
Thậm chí Nam Chu đế quốc cơ hồ không liên lạc cùng Văn Đạo Phu, thì làm sao lão lại biết lão Thiên là ai? Ngay cả cha con Lam Thần Tiên lão cũng không liên lạc.
Mà danh hiệu lão Thiên này, đều đặt trên người lão. Trước đó Vân Trung Hạc hỏi qua, danh hiệu của ngươi vì sao gọi là lão Thiên? Lão nói gian lận khoa cử không phải lão Thiên thì là gì?
Nhưng mấu chốt lão không gian lận khoa cử, lão trong sạch nhưng bị liên luỵ, đây cơ hồ là nỗi thống khổ sâu trong nội tâm lão, làm sao lại dùng danh hiệu lão Thiên chứ?
Nhưng Vân Trung Hạc không cam tâm, muốn từ trên thân Văn Đạo Phu thu hoạch một chút gì đó.
Thế là, hắn nghĩ biện pháp đọc màn cuối cùng Văn Đạo Phu nhìn thấy là gì.
Là mặt bàn!
Lúc đó lão đã uống xong rượu độc, đã sắp chết rồi.
Ánh mắt lại rơi ở trên bàn, phía trên có một ly rượu không, rượu độc bên trong đã uống xong.
Nhưng trên mặt bàn có một chữ, lão dùng ngón tay ướt viết lên một chữ.
Đồng!
Chữ này rất kỳ quái à.
Tại sao lúc Văn Đạo Phu sắp chết, viết ra chữ này, chữ Đồng này có ý tứ gì?
Bản năng này để Vân Trung Hạc nghĩ đến Tỉnh Ách trước khi chết nói một câu phi thường kỳ quái, lão nói với Vân Trung Hạc hình dáng ngươi rất không giống một người, mà tính cách lại không giống, nhưng thấy ngươi, phảng phất nhìn thấy 30 năm trước.
Đây có liên quan không? Vậy Văn Đạo Phu viết chữ Đồng này, có liên quan không?
Đây tuyệt đối đại biểu cho tiếng lòng của lão, cơ hồ lão ngưng tụ tất cả cảm xúc trên chữ này.
Vân Trung Hạc có thể đọc lên cảm xúc chữ này, tràn đầy bi phẫn, bi ai, thống khổ, thê lương, tự giễu.
Cho nên trong lòng của hắn đã có một đáp án.
Hoặc là, trong lòng của hắn đã sớm có đáp án, hiện tại hết thảy, cũng là vì xác minh đáp án này mà thôi.
. . .
Thối lui ra khỏi ấn ký lưu lại cuối cùng trước khi chết của Văn Đạo Phu, Vân Trung Hạc đi tới trước Tỉnh Ách.
Tỉnh Ách chết, cũng tương đối ly kỳ.
Lão đã trở thành người thực vật, trước khi chết lại hồi quang phản chiếu, thanh tỉnh một lát, đồng thời giao phó xong tất cả di ngôn, nói chết cũng được nhắm mắt.
Nhưng lão lại không nhắm mắt được, mà nước mắt đục ngầu trượt xuống.
Vân Trung Hạc tiếp tục để Quỷ Nương gia trên, nhìn hai mắt thi thể Tỉnh Ách, tiến nhập dấu ấn tinh thần Tỉnh Ách trước khi chết.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không trách ngươi, ta không trách ngươi. . ."
Đây là Tỉnh Ách trước khi chết, vang lên trong đầu.
Vì sao nói xin lỗi? Xin lỗi ai?
Nhưng có lỗi lại đồng thời, vì sao còn nói ta không trách ngươi?
Ngay sau đó, lại tiến nhập tầm mắt lão trước khi chết.
Lão nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, một màn đêm, không có gì.
Tỉnh Ách cũng không nói gì?
Không, lão đều đã nói rồi.
Thậm chí, lúc lão di ngôn cho Vân Trung Hạc, cái gì cũng đã nói rồi.
Nhưng tiếng vọng của lão trước khi chết, còn nhìn ra ngoài cửa sổ, càng thêm ấn chứng Vân Trung Hạc suy đoán.
. . .
Vân Trung Hạc thối lui ra khỏi dấu ấn tinh thần sau cùng của Tỉnh Ách.
Đã đọc xong hết thảy, có thể hoả táng được rồi.
Vân Trung Hạc cầm bó đuốc, tới bên cạnh đống lửa đốt, sau đó trở về trước đống củi chứa Tỉnh Ách.
"Tỉnh Ách thành chủ, nhạc phụ đại nhân, cám ơn mong ước đẹp đẽ của người." Vân Trung Hạc nhìn khuôn mặt Tỉnh Ách già nua bi thương.
Người này đã từng dã tâm bừng bừng, tâm ngoan thủ lạt, tại hôn lễ giết sạch tất cả người An thị gia tộc, đoạt lại chức thành chủ.
Nhưng lúc sắp chết, lão không còn nghĩ tới bá nghiệp gì nữa, duy nhất không yên tâm chỉ có người nhà.
Cuối cùng nhìn thoáng qua Tỉnh Ách, Vân Trung Hạc đốt đống củi.
Lập tức, toàn bộ đống củi cháy hừng hực, thi thể Tỉnh Ách rất nhanh bị liệt diễm thôn phệ.
Vân Trung Hạc lại tới trước thi thể Văn Đạo Phu.
Đối với người này, Vân Trung Hạc không có nhiều cảm khái như vậy. Đây là một người đọc sách, đây là một sĩ phu điển hình, từ đầu tới cuối đều trung thành với Nam Chu đế quốc, nằm mộng cũng muốn về Nam Chu đế quốc, một lần nữa đạt được công danh, trở thành một quận thủ Nam Chu đế quốc.
Nhân sinh của lão, càng là một trận bi kịch triệt để.
Hai mươi mấy tuổi, lão đã đạt tới nhân sinh đỉnh phong, đậu tiến sĩ, sau đó thân vẫn luôn ở trong Địa Ngục nhìn lên quang minh.
Vân Trung Hạc cũng đốt đống củi dưới thân Văn Đạo Phu.
Liệt diễm cũng thôn phệ thi thể Văn Đạo Phu.
Vân Trung Hạc trở lại lều vải, cẩn thận từng li từng tí chui vào trong chăn, ôm thân thể mềm mại Tỉnh Trung Nguyệt.
Tỉnh Trung Nguyệt lại rúc vào, phảng phất càng muốn chui vào trong ngực Vân Trung Hạc.
. . .
Ngày kế tiếp!
Vân Trung Hạc tới trước lều vải Sở Chiêu Nhiên, gã bị thương rất nặng, xương sườn gãy mất mấy cái, ngực cũng bị cắt ra vết thương dài một thước.
Trải qua khoảng thời gian này trị liệu, miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, nhưng vẫn như cũ nằm ở trên giường.
Lúc Vân Trung Hạc đi vào, gã mở to hai mắt nhìn đỉnh lều vải.
"Vân quân."
Nhìn thấy Vân Trung Hạc đến, Sở Chiêu Nhiên muốn gượng dậy xuống đất.
"Đừng." Vân Trung Hạc nói, hắn phát hiện hai mắt Sở Chiêu Nhiên đỏ bừng.
"Không nỡ rời đi?" Vân Trung Hạc hỏi.
Sở Chiêu Nhiên nói: "Vân quân, ngươi biết không? Ta từ nhỏ đã đi theo học Văn Đạo Phu đại nhân, cho nên chủ quân kêu ta là sư huynh."
Vân Trung Hạc nói: "Ta biết, ngươi không chỉ là đệ tử đắc ý của Văn Đạo Phu, mà lại theo một ý nghĩa nào đó cũng là nghĩa tử Tỉnh Ách thành chủ, bất quá tại Liệt Phong thành thì danh từ nghĩa tử này không hề dễ nghe."
Xác thực không dễ nghe, bởi vì Tỉnh Ách cũng đã từng là nghĩa tử An Đạo Thiên thành chủ, về sau còn trở thành con rể. Kết quả Tỉnh Ách giết An Đạo Thiên, giết An thị toàn tộc, đoạt lại chức thành chủ.
Sở Chiêu Nhiên nói: "Ngài nói, đây là vì cái gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Sở Chiêu Nhiên, ngươi đã rời Vô Chủ chi địa sao?"
Sở Chiêu Nhiên nói: "Nếu như trên địa lý, ta rời đi. Nhưng nếu như trên tâm ý, ta không hề rời đi, ta sinh ra ở Vô Chủ chi địa, sinh trưởng ở Vô Chủ chi địa."
Vân Trung Hạc nói: "Văn Đạo Phu đại nhân là tiến sĩ Nam Chu đế quốc, lão đã nhìn thấy phồn hoa, từng chiếm được vinh quang cực cao. Cho nên trong con mắt của lão rốt cuộc không dung được Vô Chủ chi địa, mặc kệ là Liệt Phong thành, hay là Vô Chủ chi địa, đều không đáng cho lão hiệu trung. Lão không phải người xấu, là một người phi thường kiêu ngạo, thậm chí sĩ phu chính trực, bất quá lão trung thành với Nam Chu đế quốc mà thôi."
"Ta biết, đều vì mình chủ." Sở Chiêu Nhiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Chúng ta đã mất Liệt Phong thành, mặt trăng sẽ mang các ngươi đi một vùng đất không biết, ngươi để ý không?"
Sở Chiêu Nhiên nhìn Vân Trung Hạc thật lâu, nói: "Vân quân, ta là một người chưa nhìn qua thế giới, ta không giống Văn Đạo Phu lão sư ý chí cả thiên hạ. Ngài nhìn thấy con vịt chưa?"
Vân Trung Hạc nói: "Đã thấy."
Sở Chiêu Nhiên nói: "Con vịt vừa ấp ra, lần đầu tiên thấy con vật khác, nó sẽ cho rằng đó là mụ mụ, sau đó mặc kệ đối phương đi tới chỗ nào, nó cũng theo tới chỗ đó, nó vĩnh viễn nhìn thấy cái bóng lưng kia, mà ta chính là con vịt đáng buồn kia."
Vân Trung Hạc tiến lên, vỗ nhè nhẹ bờ vai của gã, nói: "Dưỡng thương cho tốt, hết thảy đều sẽ tốt."
. . .
Vân Trung Hạc đi vào lều vải Lãnh Bích, tình hình của nàng tốt hơn một chút, bởi vì lúc ấy chỉ gãy mấy xương sườn.
Lúc này thấy Vân Trung Hạc, nàng có vẻ hơi mất tự nhiên.
Bởi vì lúc ấy Vân Trung Hạc chữa thương cho nàng, đã lột sạch áo.
"Ta hiện tại có hơi sợ ngươi đấy." Lãnh Bích nói.
Vân Trung Hạc hỏi: "Vì sao?"
Lãnh Bích nói: "Bởi vì ngươi không coi trọng thứ của mình, quá mức vô tình. Tỉnh thị phủ thành chủ mấy trăm năm, ngươi nói đốt liền đốt. Còn có Liệt Phong thành, ngươi nói đốt cũng đốt đi. Đương nhiên, có lẽ ngươi muốn nói vì thắng lợi hết thảy đều đáng giá, đừng bảo là hi sinh một Liệt Phong thành, dù mười cái, 100 cái, cũng đáng. Những đạo lý này ta đều hiểu, nhưng ta vẫn rất không thoải mái."
"Đúng vậy." Vân Trung Hạc nói.
Lãnh Bích nói: "Ta không có ý tranh luận với ngươi, bây giờ ngươi đã là nửa chủ quân của ta."
Vân Trung Hạc nói: "Không, ngươi đúng. Lúc có người nói cho ngươi, để cho ngươi vì một mục tiêu vĩ đại mà hi sinh chính mình, có lẽ người này thật vĩ đại, rất đáng gờm. Nhưng dưới tình hình bình thường, vẫn nên vì cá nhân một chút mới tương đối tốt."
Tiếp theo Vân Trung Hạc nói: "Hảo hảo dưỡng thương."
Lãnh Bích nói: "Vân Trung Hạc, chúng ta còn có thể về Liệt Phong thành không?"
Vân Trung Hạc nghĩ một hồi, nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý, về sau có lẽ còn có thể trở về."
Sau đó, hắn đi ra lều vải Lãnh Bích.
Lúc này, Lãnh Bích bỗng nhiên nói: "Vân Trung Hạc, ngươi đang cáo biệt với ta sao? Ngươi làm cái quỷ gì vậy?"
Vân Trung Hạc cười nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
. . .
Vân Trung Hạc đi vào trướng bồng Hoa Mãn Lâu, gã cũng bị thương rất nặng, toàn bộ phía sau lưng đều bị bổ ra, lúc ấy thậm chí nội tạng cũng thấy được.
Bất quá lúc này gã cũng đã khôi phục được một chút, vết thương đã bắt đầu khép lại, mà lúc này gã nằm trên mặt đất ngáy o o.
Vân Trung Hạc tiến lên, ngồi xổm xuống.
"Chủ quân. . ." Hoa Mãn Lâu mở to mắt, muốn ngồi lên.
"Nằm, nằm im . . ." Vân Trung Hạc nói: "Trên mặt đất kia khí ẩm như vậy, ngươi lại có thương tích, vì sao không nằm ở trên giường?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Đã nói với ngài, không nằm trên mặt đất, không tiếp hơi đất ngủ không được."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi không quan tâm chúng ta sẽ đi đâu sao?"
Hoa Mãn Lâu cười nói: "Đối với ta, ở nơi nào đều không khác nhau. Mặc kệ ở nơi nào, dù sao so với khi còn bé làm cô nhi, làm tên ăn mày thì vẫn tốt hơn nhiều, so với trong rãnh nước bẩn bắt chuột ăn cũng tốt hơn nhiều."
Vân Trung Hạc nói: "Liệt Phong thành bị đốt trụi lủi, phủ thành chủ bị đốt rụi, có đau lòng không?"
"Không sao." Hoa Mãn Lâu nói: "Chủ quân, nô tài có một câu muốn nói với ngài."
Vân Trung Hạc nói: "Rửa tai lắng nghe."
Hoa Mãn Lâu nói: "Không cần có được, cũng sẽ không mất đi."
Vân Trung Hạc nói: "Có đạo lý, bất quá quá tiêu cực. Cũng vì nguyên nhân này, cho nên ngươi dù lên chức cũng không mua nhà, cũng không cưới vợ, mỗi ngày đi chơi gái nửa lượng bạc?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Lúc ta làm tên ăn mày, không có gì cả, ăn bữa trước không có bữa sau, trời làm chăn, đất làm giường. Nhưng cùng lúc đó, ta lại phảng phất có được hết thảy. Vật ngoài thân nhiều, cũng không dễ hạnh phúc."
Vân Trung Hạc nói: "Nghĩ thoáng đến như vậy, cũng không dễ hạnh phúc à."
Hoa Mãn Lâu nói: "Hạnh phúc đến từ so sánh, đến từ nội tâm. Dục vọng là vô tận, truy cầu cũng là vô tận. Mà hiện tại mỗi một ngày, ta so với lúc làm tên ăn mày thì tốt gấp trăm lần, cho nên ta rất hạnh phúc."
Tiếp theo, Hoa Mãn Lâu nói: "Không đúng, chủ quân, ngài đến cáo biệt ta sao? Tuyệt đối không nên à, tuyệt đối không nên! Ngài là một người thông minh, nhưng một số thời khắc thật không nên nghĩ quá nhiều, buông lỏng một chút, sinh hoạt sẽ tốt hơn nhiều."
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi đó, từ lúc gặp ta lần thứ nhất, mỗi ngày lại rót cho ta canh gà độc, không nên ở cùng với ngươi quá lâu, nếu không sẽ không có tiền đồ."
Thật đúng là, lúc ấy Hoa Mãn Lâu để mắt tới Vân Trung Hạc, vẫn khuyên hắn đừng đi đoán mệnh, đi theo hắn cùng một chỗ làm tên ăn mày, chẳng phải là đắc ý sao.
"Đi, ngươi dưỡng thương cho tốt." Vân Trung Hạc nói.
. . .
Mùng bảy tháng mười!
Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt!
Không phải là vì tuyết rơi, cũng không phải vì trời đông giá rét.
Mà một chi đại quân trước nay chưa từng có tới gần Liệt Phong thành, làm tất cả chim bay thú chạy.
Ròng rã 210.000 đại quân.
Cái gì là trùng trùng điệp điệp, vô biên vô hạn, đã hoàn toàn không có ý nghĩa.
Tóm lại, đại quân kéo dài mấy chục dặm, những nơi đi qua thậm chí cả màu sắc của mặt đất cũng không nhìn thấy rõ.
Đạm Đài Diệt Minh vốn còn cảm thấy quân đội mình đã đủ tinh nhuệ, nhưng ở cùng một chỗ với quân đội Nam Chu đế quốc, liền biết chênh lệch lớn đến mức nào.
Lão cảm thán một câu, nguyên lai núp ở một địa phương nhỏ, thật sẽ thành ếch ngồi đáy giếng.