Vân Trung Hạc nói: "Ta. . . Ta sẽ đóng vai thành ca ca ta."
Công Tôn Dương nói: "Đúng, ca ca song bào thai của ngươi. Ngươi phải nắm rõ tất cả tư liệu hắn, đồng thời ngụy trang thanh âm của hắn, mấu chốt nhất là ngươi phải mập lên."
Vân Trung Hạc nói: "Đúng rồi, người trị liệu chúng ta kia, biết thân phận hai người chúng ta."
Công Tôn Dương nói: "Yên tâm, hiện tại không có ai biết."
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ hai sư đồ Dược Vương đã bị Hắc Long Đài giết?
"Hai người này, đã bị chúng ta triệt để nhốt, chúng ta kiến tạo cho hắn một phòng thí nghiệm trước nay chưa từng có." Công Tôn Dương nói: "Mà bây giờ trong Dược Vương cốc, toàn bộ là người của chúng ta."
Vân Trung Hạc nói: "Ta. . . Muốn đi xem một chút ca ca ta."
Công Tôn Dương nói: "Được."
. . .
Vân Trung Hạc lại một lần nữa nhìn thấy mập mạp, đã nằm trong hầm băng dưới đất, gã đã nằm không nhúc nhích.
Lập tức hắn cảm thấy trái tim co quắp một trận, sau đó cảm thấy muốn bất tỉnh.
Phong Hành Diệt đưa qua một trang giấy nói: "Hài tử, đây. . . Đây là hắn đưa cho ngươi."
Vân Trung Hạc run rẩy mở ra.
"Đệ đệ, ta là ca ca đây."
"Ta đã nói rồi, ta nhất định sẽ có một đệ đệ, giữa song bào thai thật sự có cảm ứng tâm linh đó."
"Từ nhỏ ta đã rất mập, cho nên ta vẫn muốn biết, ta gầy xuống sẽ có bộ dáng gì, nhưng ta căn bản không gầy được. Hiện tại rốt cuộc ta biết ta gầy xuống ra bộ dạng gì. Mụ nội nó, thực sự quá đẹp rồi, đẹp trai đến cực kỳ bi thảm."
"Đệ đệ à, ta nếu đẹp trai như ngươi, đại nghiệp vạn nhân trảm đã sớm hoàn thành, không biết sẽ có bao nhiêu mỹ nữ nối tiếp nhau nhào lên, nào cần phải đi chơi gái chứ?"
"Ngươi hàng vạn hàng nghìn lần đừng có bất luận gánh nặng gì trong lòng, ta vốn phải chết. Cha mẹ hoàn toàn tìm không thấy bất kỳ hy vọng gì, mới đưa ta đến nơi Diêm Vương này chữa trị. Ta vốn phải chết vô ích, nhưng không nghĩ tới máu của ta vậy mà cứu sống được ngươi, ta thật sự là quá khoái hoạt."
"Đệ đệ à, ta không thể lại hiếu kính cha mẹ. Nhà chúng ta tại Nam Chu đế quốc Nộ Lãng Hầu tước phủ, siêu cấp siêu cấp uy phong, cha ta là siêu cấp quyền thần. Dung mạo ngươi đẹp trai như vậy, sau này nhất định có thể hô phong hoán vũ. Cha mẹ đã mất đi một nhi tử mập mạp ngu xuẩn, lại thu được một nhi tử đẹp trai lại thông minh, bọn họ vừa khổ sở, đồng thời sẽ vui vẻ."
"Đệ đệ, ta từ nhỏ đã phảng phất cảm thấy ta có một thân đệ đệ. Cho nên trong nhà có đồ ăn ngon, ta lưu lại ngươi một phần. Bất quá cho tới bây giờ ngươi cũng không xuất hiện, cho nên những đồ ăn ngon kia đều mọc rong rêu. Sau khi lớn lên, loại cảm giác này dần dần phai nhạt, ta coi đó vẻn vẹn chỉ là ta phán đoán mà thôi, không ngờ hết thảy đều là thật, ta thật là vui, ta quá khoái hoạt, dù có chết cũng khoái hoạt vô cùng."
"Đệ đệ, từ nay về sau hết thảy của ta, đều thuộc về ngươi. Tất cả vinh hoa phú quý, đương nhiên còn có tất cả trách nhiệm."
"Đương nhiên, cái gọi là trách nhiệm chính là hảo hảo hiếu kính cha mẹ đó! Làm sao hiếu kính đây? Miệng ngọt một chút là đủ rồi, cơm ăn nhiều một chút, tươi cười nhiều một chút, vui vẻ khoái hoạt một chút. Đây là cha mẹ kỳ vọng với ta, bọn họ cho tới bây giờ đều không trông cậy vào tiền đồ của ta, hiển hách cỡ nào, bọn hắn chỉ hy vọng ta có thể sống thật tốt, đây cũng là tất cả kỳ vọng của ta đối với ngươi, ngươi cũng phải thật tốt."
"Đại nghiệp vạn nhân trảm ta làm không được, bất quá không sao, ngươi cũng không cần thay ta hoàn thành, bởi vì nhân sinh của ngươi rất đặc sắc, không cần nhàm chán giống ta."
"Đệ đệ, thay ta hiếu kính cha mẹ, sinh một đống tôn tử tôn nữ cho nhị lão, được không?"
"Nhất định phải khoái hoạt, nhất định phải khoái hoạt!"
"Ca ca của ngươi, Ngao Ngọc!"
Đọc xong những tin này, Vân Trung Hạc đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi ướt cả phong thư.
Cuối cùng liên đới đều ngồi không yên.
Ngao Ngọc mập mạp trong quan tài hàn băng rất hạnh phúc, trên mặt gã từ đầu đến cuối lộ ra vẻ tươi cười.
Chính là tên mập mạp này, thân ca ca của hắn, song bào thai thân ca ca. Vân Trung Hạc vẻn vẹn chỉ gặp gã một lần, căn bản không kịp nhận nhau.
Bây giờ nghĩ lại thật sự là hối hận, ngày đó vì sao không nhận nhau, ngày đó vì sao không nói thêm mấy câu?
Ngày đó vì sao không ăn cơm uống rượu cùng nhau, vì sao không đi chơi gái cùng nhau?
Phong Hành Diệt nói: "Hài tử, hắn vẫn luôn chờ ngươi tỉnh lại, vẫn luôn đợi, nhưng thật không đợi được. Chúng ta không chờ hắn tắt thở, liền đặt hắn dưới hàn băng để đóng băng, để ngươi có một tưởng niệm, mặc kệ ngươi lúc nào đi thăm hắn, đều là vẻ mặt tươi cười này."
Vân Trung Hạc nhìn khuôn mặt tươi cười thật thà của ca ca, chính là người này, cho hắn sinh mệnh thứ hai.
Lúc này, dòng máu đang chảy trên người hắn là của ca ca.
"Đi, hài tử, nơi này quá lạnh." Phong Hành Diệt nói.
Vân Trung Hạc nói: "Ta muốn ở cùng hắn một thời gian."
Phong Hành Diệt nói: "Nơi này quá lạnh, ngươi trọng thương còn chưa triệt để khỏi hẳn, thể cốt ngươi chịu không nổi."
Vân Trung Hạc nói: "Để một hồi, cứ để một hồi."
Trên người hắn đã đắp lên thật dày, nhưng Phong Hành Diệt vẫn cởi áo khoác trên người ra, khoác lên người Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc tiến lên, muốn chạm vào mặt của ca ca.
Nhưng gã đã bị băng phong ở trong quan tài hàn băng.
Mặt của gã thân thiết cỡ nào, mặc kệ nhìn từ hướng nào, đều phảng phất đang cười, hoàn toàn như còn sống.
Có lẽ có một ngày. . .
Có lẽ có một ngày!
"Ca ca, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ thay ngươi hiếu kính cha mẹ. Ta nhất định sẽ bảo vệ bọn họ, để nhị lão bình an hạnh phúc."
. . .
Sau đó, Vân Trung Hạc thời thời khắc khắc đều đang đọc tư liệu về ca ca.
Tất cả tư liệu từ nhỏ đến lớn, phi thường tường tận.
Phảng phất đã trải qua nhân sinh như huynh trưởng.
Nhân sinh huynh trưởng, là bi kịch cả đời.
Bởi vì gã bị tất cả mọi người chế giễu, tất cả mọi người xem thường, tất cả mọi người ghét bỏ.
Gã bị phỉ báng là đệ nhất phế vật Nam Chu đế quốc, được gọi là sỉ nhục của Nộ Lãng Hầu tước phủ, thậm chí nói là thượng thiên trừng phạt Ngao Tâm.
Nhưng . . .
Nhân sinh huynh trưởng lại hạnh phúc cả đời.
Bởi vì phụ mẫu gã không ghét bỏ gã, cẩn thận chiếu cố gã, yêu gã.
Không có quý tộc nhà nào cưng chiều con của mình như vậy.
Thật là nâng ở trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.
Người khác coi gã là rác rưởi, nhưng phụ mẫu lại xem gã như trân bảo.
Nên cho tới nay dù bị vô số người ghét bỏ xem thường, nhưng huynh trưởng Ngao Ngọc từ đầu đến cuối vẫn lạc quan khoái hoạt, cho tới bây giờ cũng không oán trời trách đất, luôn tươi cười với mọi người.
Như là tín điều nhân sinh của gã.
Nhân sinh ngắn ngủi như thế, vì sao không vui vượt qua mỗi ngày?
Bởi vì trái tim gã phát dục sớm không được đầy đủ, sống không được lâu. Cho nên đối với vui sướng cuộc đời lại hiểu càng thêm thấu triệt.
Mà Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm, cũng để nhi tử bảo bối của mình hạnh phúc sống qua mỗi ngày.
Dù người trong thiên hạ đều xem thường phỉ nhổ, dù là thanh danh đứa con trai này thối không ngửi được, nhưng gã vẫn như cũ tùy ý để nhi tử đi làm rất nhiều chuyện hoang đường, cho dù là chuyện vạn nhân trảm ly kỳ như vậy, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm cũng đồng ý, thậm chí phái rất nhiều cao thủ hộ tống.
Gã chỉ khuyên bảo nhi tử béo của mình duy nhất: "Ngàn vạn lần bảo vệ tốt chính mình, đừng để nhiễm bệnh."
Cho nên lúc mập mạp tiến hành đại nghiệp vạn nhân trảm, bên người đều có mấy đại phu đi theo, trong đó chức trách trọng yếu nhất chính là kiểm tra những nữ nhân này có bệnh hay không, thậm chí còn dùng ruột cá chế tạo công cụ đặc thù cho gã.
Tóm lại, phu phụ Nộ Lãng Hầu đã dùng hết tất cả năng lực của mình, để cho nhi tử bảo bối mình khoái hoạt sống qua mỗi ngày.
Bởi vì hai vợ chồng biết, bảo bối nhi tử này tùy thời đều có thể rời đi.
"Nghĩa phụ, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm này, là. . . là. . . Cha ruột ta sao?" Vân Trung Hạc run rẩy hỏi.
"Không biết." Phong Hành Diệt nói: "Nhưng trong mắt vợ chồng Nộ Lãng Hầu, trong lòng họ, mập mạp chính là cốt nhục thân sinh."
Tiếp theo, Phong Hành Diệt thở dài một tiếng nói: "Hài tử, kỳ thật. . . Ta không muốn ngươi đi làm nội ứng Nam Chu đế quốc, hoặc là nói ta không muốn ngươi đi nội ứng. Nhưng . . . Nhưng . . ."
Phong Hành Diệt cuối cùng nói không nên lời.
Bởi vì muốn trở thành khôi thủ Hắc Long Đài, nhất định phải đi một bước này.
Mà mấu chốt nhất là, trong vòng mấy năm Đại Doanh đế quốc và Nam Chu đế quốc nhất định sẽ bộc phát một trận đại chiến khuynh quốc.
Trận khuynh quốc đại chiến này, sẽ quyết định sinh tử tồn vong Đại Doanh đế quốc.
Có vương bài nội ứng này, tại thời khắc mấu chốt, có thể cho Nam Chu đế quốc một kích trí mạng, có thể mang đến cho Đại Doanh đế quốc thiên đại lợi ích.
Phong Hành Diệt từ nhỏ đến lớn tiếp thụ giáo dục đều là lợi ích của đế quốc cao hơn hết thảy.
Gã cũng tự thể nghiệm.
Thời khắc cần thiết, dù là đánh đổi mạng sống vì đế quốc, gã cũng hoàn toàn không hối tiếc.
Nhưng vì Vân Trung Hạc, Phong Hành Diệt thật không muốn hắn đi Nam Chu đế quốc.
Hoặc là, gã thật không muốn Vân Trung Hạc đi làm bất luận mạo hiểm gì.
. . .
Trong thời gian kế tiếp.
Vân Trung Hạc ở trong hoàng cung, Phong Hành Diệt ngay bên cạnh hắn, không có bất kỳ người nào được tiếp xúc với Vân Trung Hạc.
Thân phận của hắn, thậm chí tin tức hắn còn sống, đều là tuyệt mật.
Sau đó mỗi một ngày Vân Trung Hạc dần nhanh chóng khỏi hẳn.
Mỗi một ngày đều đọc tư liệu huynh trưởng Ngao Ngọc, phảng phất kinh lịch nhân sinh của gã.
Trong đầu của hắn, nhân sinh huynh trưởng càng ngày càng rõ ràng, hình tượng, tính cách huynh trưởng, càng ngày càng rõ ràng.
Mỗi một ngày đều đang kinh lịch.
Sau đó, chính là tăng cân.
Phải biến đổi đến mức giống huynh trưởng như đúc.
Điểm này rất khó.
Bởi vì Vân Trung Hạc phát hiện, mặc dù xương mặt hai người như nhau, nhưng tướng mạo có chỗ khác biệt.
Bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng hai người quá không giống nhau.
Song bào thai sinh hoạt chung một chỗ, mỗi ngày soi gương, mới có thể giống nhau đến như đúc.
Nhưng nếu như không sinh sống cùng một chỗ, hoàn cảnh sinh hoạt chênh lệch khác nhau, tướng mạo vẫn có khác biệt.
Mùng sáu tháng một.
Một bệnh nhân tâm thần mới gia thân.
Bệnh nhân tâm thần số 7 Tắc Kè Hoa.
Thiên phú của gã chính là, khi tư duy gã triệt để tiến nhập thế giới tinh thần người khác.
Dần dần, chính gã có thể biến thành bộ dáng của người kia.
Nói chuyện giống nhau như đúc, ánh mắt giống nhau như đúc.
Thậm chí điều kiện cho phép, tướng mạo cũng sẽ phát sinh cải biến nhất định.
Sau đó!
Ngắn ngủi không đến một tháng.
Vân Trung Hạc triệt để thay đổi.
Hắn trở nên giống huynh trưởng Ngao Ngọc như đúc.
Nếu soi gương, không có bất kỳ khác biệt gì.
Mặc kệ là ánh mắt, hay là nói chuyện, tướng mạo, đều giống nhau như đúc.
Bất luận kẻ nào, cũng không thể phân biệt ra được.
. . .
Mùng bảy tháng hai!
Nam Chu đế quốc Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nhận được thư Dược Vương cốc gửi, mời gã đến một chuyến.
Ngày thu được tin đó, Ngao Tâm cơ hồ hít thở không thông.
Khẩn trương đến ngạt thở.
Đã mấy tháng qua.
Dược Vương cốc không có tin tức gì truyền tới.
Gã và thê tử đều tuyệt vọng.
Thê tử mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, bây giờ đã bị bệnh ở trên giường.
Mỗi lần gió thổi cửa phòng mở, thê tử bỗng nhiên ngồi dậy nói: "Có phải Ngọc nhi trở về hay không?"
Mà mỗi lần lẳng lặng nằm ở trên giường, trong đầu óc nàng sẽ xuất hiện tiếng thì thầm, phảng phất mập mạp nói bên tai nàng.
Con trai bảo bối của ta.
Nhi tử tốt nhất của ta.
Nếu như ngươi đi, mẫu thân cũng không muốn sống nữa.
Mẫu thân tuyệt đối không sống được.
Mỗi một lần ăn cơm, phu nhân Nộ Lãng Hầu nước mắt càng như hạt châu rơi, bởi vì nàng nhớ lại, nhi tử mập mạp thích ăn nhất cái gì.
Mỗi lần nàng sinh bệnh không muốn ăn cơm, nhi tử luôn luôn nghĩ hết biện pháp đùa cho nàng cao hứng, cố gắng để nàng ăn nhiều một chút.
Hiện tại nhi tử bảo bối này, lại muốn rời nàng mà đi sao?
Vậy nàng sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Đi tới trước cửa Dược Vương cốc.
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm ôm ngực, bởi vì cảm thấy từng đợt quặn đau.
Bởi vì quá khẩn trương.
Gã thực sự lo lắng, chờ chút khiêng ra sẽ là một bộ thi thể.
Nếu vậy, không chỉ phu nhân sẽ sụp đổ, chính gã cũng chịu đựng không được.
Người khác đều xem thường đứa con trai này, nhưng phu phụ gã lại xem như bảo bối.
Con của ta rất tốt.
Lại nghe lời, nhu thuận, lại thân thiện.
So với những tuấn kiệt tuổi trẻ lòng dạ xấu xa kia, không biết tốt hơn bao nhiêu.
Có một nhi tử biết ấm lạnh thân mật như thế, có gì không tốt chứ?
Ngao Tâm ta đã xuất sắc như thế, con của ta không cần xuất sắc, nó chỉ cần bình an hạnh phúc cả đời đã đủ rồi.
Nhưng. . . Dù điểm này, lão thiên cũng không muốn tác thành cho ta sao?
Lão thiên gia à, van cầu ngươi, tuyệt đối không nên để cho ta nhận được tin dữ.
Van cầu ngươi đưa con ta đến trước mặt của ta, dù để cho ta bỏ ra cái giá gì, ta cũng đồng ý.
Lúc này!
Đại môn Dược Vương cốc từ từ mở ra.
Một thân ảnh quen thuộc, đứng tại cửa ra vào, thân ảnh mập mạp.
Người kia nhếch miệng cười với Ngao Tâm, hô: "Cha!"