Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 278: Vân Trung Hạc cuồng đánh mặt! Yến Biên Tiên chém ngang lưng! (1)

Chương 278: Vân Trung Hạc cuồng đánh mặt! Yến Biên Tiên chém ngang lưng! (1)





Vân Trung Hạc vừa dứt lời, tranh thủ thời gian lại nói: "Đại gia gia, ta nào dám để cho người từ vị trí tộc trưởng? Tôn nhi chỉ là đùa giỡn."

Bởi vì mập mạp Ngao Ngọc là một người nhu thuận nghe lời, không thể hùng hổ dọa người kiểu này.

"Nói đùa?" Lão tổ tông Ngao Đình lạnh giọng nói: "Tại từ đường này, có gì mà đùa? Quyết định như vậy đi, nếu như huyết dịch ngươi và Ngao Tâm bất tương dung, vậy các ngươi không phải là thân sinh phụ tử, ngươi không phải cốt nhục Ngao thị gia tộc ta, ta lập tức trục xuất ngươi khỏi gia môn. Nếu như huyết mạch các ngươi tương dung, chứng minh là thân sinh phụ tử, ta sẽ từ vị trí tộc trưởng, có liệt tổ liệt tông làm chứng."

"Người đâu, cắt ngón tay cả hai!"

Lập tức hai người đi tới trước mặt Vân Trung Hạc và Ngao Tâm, tay cầm một chủy thủ sắc bén.

Ngao Tâm tuyệt đối không muốn tiến hành cắt máu nhận thân, nhưng cục diện trước mắt hoàn toàn là cưỡi ngựa khó xuống.

Gã hoàn toàn không biết, tổ phụ Ngao Đình làm sao nghe được tiếng gió này.

Thê tử của gã hoài thai mười tháng, quan dịch sinh con, mọi người đều biết, sau liền ôm một nhi tử béo đi tới Giang Châu phủ Nộ Lãng hầu phủ.

Gần 20 năm qua, không có bất luận kẻ nào hoài nghi Ngao Ngọc là thân sinh xương cốt của gã, vì sao tổ phụ thề son sắt nói Ngao Ngọc không phải thân sinh của gã?

Người nghe nói gì? Hay là nghiệm chứng qua rồi?

"Mau đi, còn chờ gì nữa? Chột dạ sao?" Lão tổ tông Ngao Đình nói: "Lão Tam, ngươi không muốn cắt máu nhận thân cũng được, đó chính là thừa nhận Ngao Ngọc không phải con ruột ngươi, là con hoang từ bên ngoài ôm tới. Có ai không, đuổi hắn ra cho ta."

Vân Trung Hạc không nói hai lời, đưa ngón trỏ đến chủy thủ nhẹ nhàng vạch một cái, lập tức máu tươi nhỏ vào chén thanh thủy này.

"Cha, ta và ngài là thân sinh cốt nhục, mọi người đều biết, cắt máu đi." Vân Trung Hạc cười nói.

Nội tâm Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm đắng chát một trận.

Mập mạp à, ngươi biết cái gì? Không hề nghi ngờ ngươi là con độc nhất của cha, ngươi là mệnh căn tử của cha mẹ, nhưng máu chúng ta bất tương dung đó.

Giọt máu này nhận thân, sẽ không cách nào vãn hồi.

Lão tổ tông Ngao Đình thấy vậy, trong lòng đắc ý.

Lão đương nhiên thập phần chắc chín, mới dám đề nghị cắt máu nhận thân. Lúc này thấy Ngao Tâm do dự, trong lòng càng chắc chắn.

Hôm nay sẽ đuổi tạp chủng Ngao Ngọc này ra, lão thương nhất là Ngao Minh, tôn nhi kế thừa gia nghiệp, kế thừa tước vị Nộ Lãng Hầu.

Ha ha ha, lão Tam, nhìn ngươi về sau còn dám làm trái ý ta không?

"Lão Tam, ngươi không dám sao?" Lão tổ tông Ngao Đình hét lớn: "Người đâu, bắt Ngao Ngọc ném ra."

Lập tức, hai võ sĩ gia tộc tiến lên, nhấc Vân Trung Hạc lên muốn ném ra.

"Ai dám?" Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm gầm thét, bỗng nhiên vỗ bàn một cái.

Trong nháy mắt, toàn bộ cái bàn triệt để vỡ vụn.

"Ai dám động đến con của ta, ta chém hắn thành muôn mảnh, ta sống sờ sờ bổ hắn ra." Ngao Tâm gầm thét giống như tiếng sét đánh.

Lập tức hai võ sĩ gia tộc kia bị dọa cho run rẩy, quỳ thẳng trên mặt đất.

"Uy phong à, uy phong thật to à. . ." Lão tổ tông Ngao Đình run rẩy cầm một cây đao, đặt trong tay Ngao Tâm, sau đó đè vào trên lưỡi đao, cười lạnh nói: "Phiêu Kỵ đại tướng quân, uy phong thật to, uy phong thật to à, giết ta đi, giết ta đi . . ."

"Ngao Tâm, cắt máu nhận thân cũng không dám, rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ gì? Ta đã nói rồi, chỉ cần huyết dịch các ngươi tương dung, ta sẽ từ vị trí tộc trưởng, liệt tổ liệt tông làm chứng."

Vân Trung Hạc tiến lên, cầm chủy thủ nói: "Cha, nhi tử hầu hạ ngài cắt máu."

Tiếp theo, hắn quỳ trên mặt đất, dùng chủy thủ nhẹ nhàng xẹt qua ngón tay phụ thân, máu tươi nhỏ xuống trong bát.

Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm thống khổ nhắm mắt lại, bởi vì gã đã sớm biết kết quả, khẳng định là bất tương dung.

Ta là đồ đần, ta là đồ đần à.

Hiện tại nên làm thế nào cho phải?

Nhất thời, tất cả mọi người bu lại, nhìn huyết dịch Ngao Tâm và Ngao Ngọc có tương dung hay không.

Nếu như không hòa vào nhau.

Vậy thật là thiên đại bê bối.

Mà bê bối này sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Chu đế quốc, thậm chí toàn bộ thiên hạ.

Lúc đó sẽ đồn là, khẳng định không phải phu phụ Ngao Tâm ôm một đứa con trai từ bên ngoài về nuôi, khẳng định là Ngao Tâm thường xuyên không ở nhà, cho nên thê tử đeo cho gã một cái nón xanh, sinh ra một đứa con hoang.

Đến lúc đó, không chỉ Vân Trung Hạc bị đuổi đi.

Thậm chí Nộ Lãng Hầu phu nhân cũng sẽ bị đuổi, nàng sẽ bị đồn là một đãng phụ ai cũng có thể làm chồng, nữ nhân bất trinh bất khiết.

Đến lúc đó, nàng ngoại trừ chết, sẽ không có biện pháp chứng minh mình trong sạch.

Không hề nghi ngờ.

Nếu như huyết dịch không hòa vào nhau, đuổi Ngao Ngọc ra khỏi Ngao thị gia tộc chỉ là bắt đầu, tiếp theo nhất định sẽ động thủ với Nộ Lãng Hầu phu nhân.

Bởi vì lão tổ tông Ngao Đình và Nộ Lãng Hầu phu nhân bất hòa đã rất lâu rồi.

Ngao Tâm đã chuẩn bị tốt tư tưởng.

Kết quả cắt máu nhận thân xong, liền mang theo thê tử và Ngao Ngọc đi, đi càng xa, rời Giang Châu phủ, đi phương nam.

Chính là Nam Man chi địa, nơi đó là gã đánh lấy được, thuộc về vùng đất mới của Nam Chu đế quốc.

Ánh mắt lão tổ tông Ngao Đình lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Liễu thị ngươi, con dâu bất trung bất hiếu này, ta đã nhịn rất lâu rồi, lần này nhất định phải ép ngươi vào tử lộ.

Bởi vì hai giọt huyết dịch này nhất định không có khả năng tương dung.

Kết quả đã sớm định.

Nhưng . . .

Bỗng nhiên trong đám người truyền đến một tràng.

"Tương dung, tương dung. . ."

Nghe được câu này, Ngao Tâm không khỏi run lên, lập tức mở to mắt.

Lão tổ tông Ngao Đình cũng lập tức lại gần.

Quả nhiên, hai giọt huyết dịch trong chén rất nhanh tương dung cùng một chỗ, hoàn toàn chặt chẽ không tách rời.

Cái này, cái này sao có thể?

Ngao Tâm hoàn toàn sợ ngây người, bất quá cuồng hỉ đến ngây người.

Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ con ta.

Mà lão tổ tông Ngao Đình sắc mặt triệt để kịch biến, càng không dám tin nhìn qua hết thảy.

Bởi vì lão đã để người vụng trộm làm Ngao Tâm và Ngao Ngọc cắt máu nhận thân, rõ ràng là không hòa vào nhau, cho nên lão mới có thể mười phần chắc chín như vậy.

"Không có khả năng, khẳng định sai lầm, khẳng định sai lầm." Lão tổ tông Ngao Đình nói: "Một lần nữa, một lần nữa."

Vân Trung Hạc không nói hai lời, cầm lấy chủy thủ đi tới trước mặt Ngao Tâm, nói: "Cha, nhi tử lại phải cắt trên ngón tay ngài một lần nữa."

Lần này, Vân Trung Hạc lấy trên tay Ngao Tâm năm giọt máu tươi.

Sau đó lại cắt trên năm ngón tay khác nhau, để máu tươi phân biệt nhỏ vào trong năm chén khác.

Ngươi không phải nói lại tới một lần cắt máu nhận thân sao?

Vậy không cần một lần, làm đến năm lần cho tốt.

Kết quả cũng giống nhau.

Hai giọt máu trong năm cái bát, đều không chướng ngại chút nào dung hợp vào nhau.

Triệt để định cục, lão bất tử ngươi còn có lời gì để nói?

Ánh mắt Vân Trung Hạc khờ dại nhìn Ngao Đình nói: "Đại gia gia người xem, năm lần cắt máu nhận thân kết quả đều giống nhau, ta và cha ta là thân sinh phụ tử, ngài còn cảm thấy không phải không?"

Sau đó, Vân Trung Hạc không nói gì, chính là dùng ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Ngao Đình.

Kết quả đối phương không phản ứng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run.

Vân Trung Hạc nói: "Đại gia gia vừa rồi ngài nói thoái thác vị trí tộc trưởng, hoàn toàn là đùa giỡn, chỉ cần ngài đừng trách cứ phụ thân bất hiếu là được. Tôn nhi có gì khiến ngài không cao hứng, ngài cứ việc nói ra, chớ trách cứ phụ thân ta."

Mả mẹ nó mẹ ngươi.

Ngươi còn nhắc lại từ vị trí tộc trưởng?

Trong lòng Vân Trung Hạc nhịn không được cười lạnh từng đợt.

Cái gì cắt máu nhận thân, nguyên bản là vô nghĩa, ngươi muốn tương dung, ta liền để ngươi tương dung, dù máu người và máu heo ta cũng để ngươi tương dung.

Ngươi muốn không hòa vào nhau, dù là máu cùng một người, ta cũng để chúng không hòa vào nhau.

Axit axetic không hòa vào nhau.

Phèn có thể tương dung.

Cùng loại biện pháp này, Vân Trung Hạc có không dưới mười loại.

Không cần động tay chân trong chén, cũng không cần động tay chân trên đao, càng không cần động tay chân trong nước, động thủ trên ngón tay ta là được.

Lão tử phòng chiêu này của các ngươi đã rất lâu rồi, kinh nghiệm Ngao Tâm đấu đá không phong phú.

Vân Trung Hạc ta hoàn toàn là chuyên gia đấu đá.

Lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía lão tổ tông Ngao Đình.

Ngươi vừa rồi lập thệ trước bài vị liệt tổ liệt tông, nếu như huyết mạch hai người tương dung, ngươi sẽ từ vị trí tộc trưởng.

Lão tổ tông Ngao Đình tức giận đến toàn thân phát run, cười lạnh nói: "Tốt, tốt, các ngươi cực kì tốt, rất tốt!"

Nói xong, lão trực tiếp quỳ trước bài vị tổ tông nói: "Kể từ hôm nay, ta từ vị trí tộc trưởng Ngao thị gia tộc. Ngao Thuận!"

Nhị thúc Ngao Tâm là Ngao Thuận ra khỏi hàng.

"Quỳ xuống." Lão tổ tông Ngao Đình nói.

Ngao Thuận quỳ thẳng xuống.

Ngao Đình nói: "Từ nay về sau, ngươi chính là tộc trưởng Ngao thị gia tộc."

Sau đó, lão đưa mộc trượng cho Ngao Thuận, thủ trượng này đại biểu quyền uy tộc trưởng, có thủ trượng trong tay, có thể đánh bất luận tử đệ bất tài nào trong gia tộc.

Thành viên Ngao thị gia tộc, mặc kệ ngươi ở bên ngoài làm quan lớn thế nào, hiển hách uy phong cỡ nào, nhưng thấy Hổ Đầu Trượng này đều phải quỳ xuống, nói đánh ngươi liền đánh ngươi. Ngươi chẳng những không được phản kháng, còn phải hô đánh thật hay.

Ngao Đình lạnh giọng nói: "Hiện tại ta đã từ vị trí tộc trưởng, các ngươi hài lòng chưa?"

Vân Trung Hạc thờ ơ lạnh nhạt, ai cũng biết Ngao Thuận là kẻ phụ hoạ của ngươi, lão ấy làm tộc trưởng cùng chính là ngươi làm tộc trưởng, khác nhau chỗ nào?

Ngươi như trước vẫn là lão tổ tông Ngao thị gia tộc.

"Ngao Thuận, ngươi đến ngồi vị trí của ta, ngồi ở giữa." Ngao Đình nói.

Tộc trưởng mới Ngao Thuận tranh thủ thời gian khom người xuống nói: "Đại huynh, tuyệt đối không dám, tuyệt đối không dám."

Sau đó lão vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh, thậm chí cái mông chỉ dám ngồi một nửa, eo vẫn như cũ thẳng lên.

Hoàn toàn là bình mới rượu cũ à, vẫn như cũ là Ngao Đình nói một không hai.

Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nói: "Tổ phụ, chư vị thúc thúc, chư vị huynh đệ, bây giờ cắt máu nhận thân đã có kết quả. Ngao Ngọc chính là thân sinh cốt nhục ta, không cần tranh luận. Cho nên ta không cần tự tử, Ngao Minh nên trở lại đại phòng đi thôi."

Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người biến đổi.

Nhưng vừa mới cắt máu nhận thân gặp khó, cũng tìm không thấy lý do thích hợp để ngăn cản hết thảy.

Mà ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hô to.

Sắc mặt Ngao Đình cười một tiếng.

Ngao Tâm biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nhưng nếu khâm sai đến, vậy tất cả mọi người phải đi ra ngoài quỳ nghênh.

. . .

"Thái hậu nương nương ý chỉ, Nộ Lãng Hầu tự tử Ngao Minh, làm bài Thọ Thi cho ai gia, ai gia thích vô cùng, ban thưởng một đôi ngọc."

"Hoàng hậu nương nương ý chỉ, Nộ Lãng Hầu tự tử Ngao Minh, ai gia nghe nói ngươi và thiên kim Ngụy quốc công phủ sắp kết hôn gắn bó suốt đời, rất là vui vẻ, ban cho bình ngọc một đôi."

Vị lão thái giám kia đọc xong ý chỉ của Thái hậu và hoàng hậu, cất cao giọng hỏi: "Các ngươi, vị nào là Ngao Minh?"

Trường thân ngọc lập, anh tuấn tiêu sái Ngao Minh ra khỏi hàng, khom người xuống nói: "Là học sinh."

Lão thái giám nói: "Quả nhiên tuấn tú lịch sự, Tạp gia thấy qua nhiều nam nhi xinh đẹp, cũng không có mấy ai vượt qua ngươi, Nộ Lãng Hầu có phúc lớn."

Gương mặt Ngao Tâm run lên, không trả lời.

Ánh mắt lão thái giám hiện lên một tia mờ mịt, nhưng cũng tập mãi thành thói quen. Ngao Tâm chính là như vậy, đối với người nào đều có sắc mặt không tốt, căn bản không biết làm người.

Lão thái giám lại nói: "Hoàng hậu nương nương để ta dặn dò ngươi mấy câu, người trẻ tuổi."

Ngao Minh quỳ xuống nói: "Học sinh lắng nghe."

Lão thái giám nắm vuốt cuống họng nói: "Ngao Minh, tự tử cũng là con, giống như thân nhi tử, ngươi sau này tuyệt đối không được lười biếng, nhất định phải hiếu thuận với phụ mẫu, nếu không ai gia sẽ không tha cho ngươi."

Ngao Minh dập đầu nói: "Học sinh cẩn tuân ý chỉ Hoàng hậu nương nương."

Lão thái giám nói: "Vậy Tạp gia liền cáo từ."

Ngao Đình tranh thủ thời gian dẫn đầu đám người cung tiễn vị lão thái giám này đi ra cửa, mà Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm không để ý tới. Gã đối với bất luận thái giám nào đều như vậy, vĩnh viễn sắc mặt không tốt.

Tiễn lão thái giám ra phía sau cửa, Ngao Đình vươn tay.

Con của lão lập tức đưa qua một túi đồ vật, khoảng chừng mười mấy cân, bên trong toàn bộ đều là hoàng kim.

"Công công vất vả, đây là tiền uống trà, ngài tuyệt đối không nên ghét bỏ nha." Ngao Đình nói.

Lão thái giám lập tức mặt mày hớn hở nói: "Ngao lão, Tạp gia không tới trễ chứ?"

Ngao Đình nói: "Rất, rất đúng giờ, công công thần toán à."

Lão thái giám nói: "Tam Lang nhà ngươi, thật không biết làm người, bây giờ phong quang thì cũng thôi đi, chờ ngày sau xui xẻo, chỉ sợ vô số người sẽ giẫm lên đấy."

Tam Lang trong miệng gã, chính là Ngao Tâm.

Ngao Đình nói: "Cũng không phải sao? Nhưng xin chư vị đại nhân yên tâm, tôn nhi Ngao Minh ta lại rất biết làm người."

Lão thái giám nói: "Nộ Lãng hầu tước phủ các ngươi, tương lai vẫn phải dựa vào Ngao Minh, đứa bé này không tầm thường. Nhạc phụ là Ngụy quốc công, lão sư là Lâm tướng, lại có Ngao thị chống đỡ, lại là tri kỷ Nhị hoàng tử, ngày sau chỉ sợ sẽ nhất phi trùng thiên đó."

Ngao Đình nói: "Còn phải dựa vào chư vị công công dìu dắt."

"Được thôi, được thôi, lại là thiếu niên lang, Tạp gia thích nhất đó." Lão thái giám nói: "Tạp gia không có nhi nữ, nhìn thấy hài tử xinh đẹp xuất sắc như vậy, cũng nhịn không được ưa thích. Nhìn thân nhi tử Nộ Lãng Hầu kia, đó là đồ chơi gì, so với heo mập còn ngu xuẩn hơn."

Ngao Đình nói: "Lại nói, con lợn này muốn kế thừa Nộ Lãng hầu tước phủ ta? Hoàn toàn là nằm mơ, trừ phi ta chết đi, nếu không vĩnh viễn không thể."

Lão thái giám cười nói: "Không chỉ ngươi chết, còn có Ngụy quốc công phủ, Lâm tướng, Nhị hoàng tử, nhiều người như vậy đỡ Ngao Minh, con heo kia nào có nửa phần hi vọng?"

. . .

Trở lại trong từ đường!

Lão tổ tông Ngao Đình uy phong phóng đại, lạnh giọng nói: "Lão Tam, ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy. Thái hậu và Hoàng hậu nương nương đều rất thưởng thức Ngao Minh, hơn nữa còn đưa tới lễ vật. Hoàng gia đều nhận định Ngao Minh là người thừa kế Nộ Lãng hầu tước phủ, chuyện này quyết định như vậy đi!"

Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm lạnh giọng nói: "Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương, cũng không quản được việc nhà thần tử.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch