Chương 357: Thái thượng hoàng triệu kiến (2) May mắn có Vô Tâm hòa thượng, trợ giúp chữa khỏi bệnh của nàng, mà lại điều dưỡng tốt thân thể.
Cho nên khi còn bé nàng thường xuyên gọi Vô Tâm hòa thượng là lão sư.
Không chỉ Hương Hương công chúa, Đại hoàng tử Chu Ly, Nhị hoàng tử cũng gọi lão là lão sư. Bất quá Vô Tâm hòa thượng đều cự tuyệt, cho nên Hương Hương công chúa gọi là sư bá.
Vậy nên quan hệ giữa Vô Tâm hòa thượng và Vạn Duẫn hoàng đế, có điểm giống Đạo Diễn hòa thượng Diêu Quảng Hiếu và Vĩnh Lạc Đế Chu Lệ.
Lão không tham dự chính sự, nhưng lại được hoàng đế tin cậy nhất, địa vị phi thường siêu nhiên.
Mà vị Vô Tâm hòa thượng này cũng phi thường thần bí, có bản lĩnh phi phàm. Người này mọi người nhìn không thấu, cũng không dám gây.
"Ta biết Tiểu Hương Hương không cao hứng." Bỗng nhiên Thái hậu nói.
Hương Hương công chúa rõ ràng đã che giấu rất tốt, nhưng Thái hậu vẫn nhìn ra.
"Nói cho tổ mẫu, có ai làm ngươi không cao hứng vậy? Tổ mẫu giúp ngươi giáo huấn hắn?" Thái hậu nói: "Là ai làm ngươi khó chịu? Là già, hay nhỏ? Tổ mẫu đều giúp ngươi giáo huấn hắn."
Già trong miệng Thái hậu, dĩ nhiên là chỉ thái thượng hoàng. Nhỏ, dĩ nhiên là chỉ Vạn Duẫn hoàng đế.
"Đều không phải." Hương Hương công chúa nói.
Thái hậu nương nương nhìn chằm chằm Hương Hương công chúa một hồi lâu, nói: "Bảo bối của ta, ngươi cái gì cũng tốt, chính là quá ngoan nha, phải thua thiệt, phải nghịch ngợm hơn mới được."
Hương Hương công chúa nói: "Tổ mẫu, ta còn chưa đủ nghịch ngợm sao?"
Thái hậu nương nương nói: "Ngươi nha, là thượng thiên ban ân cho Chu thị chúng ta, ngươi hoàn mỹ thiện lương cơ hồ có thể rửa sạch tội nghiệt Chu thị chúng ta."
Tiếp theo, Thái hậu nương nương thở dài nói: "Ta hiểu, ta hiểu, hậu cung không được can chính."
. . .
Ngày kế tiếp!
Hương Hương công chúa rời hoàng cung, trở về Thượng Thanh cung, lúc đi qua Hắc Băng Đài, nàng không khỏi bảo thuộc hạ dừng bước lại, nhưng mà vểnh tai nghe, muốn nghe bên trong có người tiếp tục bắn ra từ khúc hay không?
Nhưng hiển nhiên không có.
Bởi vì trong ngục giam Vân Trung Hạc đã bị thu lấy đàn tranh, mà lại bị trói đi lên, thậm chí miệng cũng bị dán kín.
Lúc Hương Hương công chúa đứng tại cửa, Vân Trung Hạc vẫn cảm nhận được.
Bởi vì mùi thơm này thật sự rõ ràng quá mê người.
Hương Hương công chúa đứng ở ngoài Hắc Băng Đài, đợi ròng rã một khắc đồng hồ, vẫn không nghe được bất luận tiếng đàn gì.
Mà Hắc Băng Đài cũng không có người đi ra bái kiến, đây cũng là ý chỉ Vạn Duẫn hoàng đế.
Cứ như vậy, Hương Hương công chúa lại một lần nữa rời đi.
Trở về Thượng Thanh cung!
Hương Hương công chúa liền phổ ra bản « Vân Cung Tấn Âm » mà nàng nghe được.
Sau đó, một lần lại một lần đàn tấu.
Cầm nghệ nàng thật sự rất cao, trên cơ bản xem như có một không hai tại kinh thành, so với Hứa An Đình" tiểu tỷ tỷ cao hơn rất nhiều.
Đây không phải một loại kỹ nghệ, mà là một loại tâm cảnh, một loại cảnh giới.
Bản « Vân Cung Tấn Âm » trong tay nàng đàn tấu ra, lộ ra tiên khí mười phần.
Thái giám và cung nữ Thượng Thanh cung hoàn toàn nghe như si như say.
Tất cả nội tâm mọi người cảm thán, Hương Hương công chúa chẳng những có được tuyệt thế mỹ mạo, hơn nữa còn tài hoa tuyệt đỉnh, không biết ai có phúc khí cưới được nàng? Có lẽ thiên hạ không có nam tử nào xứng với nàng?
Tất cả mọi người cho là, thái thượng hoàng khẳng định sẽ không kịp chờ đợi đi ra, khích lệ Hương Hương công chúa.
Bởi vì trong từ khúc Hương Hương công chúa đàn tấu, thủ khúc này thật xem như nghe tốt nhất những năm gần đây.
Nhưng thái thượng hoàng không phản ứng, phảng phất không nghe thấy.
Đây có lẽ cũng là một loại thái độ.
Sau đó Hương Hương công chúa cũng không nói chuyện, chỉ một mực đàn tấu.
Ba lần.
Năm lần.
Mười lần!
Từ khúc này vẫn như cũ mỹ diệu dễ nghe, trong Thượng Thanh cung tất cả thái giám và cung nữ bắt đầu sợ hãi không gì sánh được.
Nhao nhao quỳ trên mặt đất.
Bởi vì bọn họ cũng nhìn ra không thích hợp.
Hương Hương công chúa bên này một mực đàn, nhưng thái thượng hoàng bên kia, hoàn toàn không đáp lại bất kỳ cái gì.
Hai mươi lần, ba mươi lần. . .
Nếu tiếp tục đàn tấu, sẽ làm bị thương tới ngón tay, cũng sẽ làm bị thương tinh thần.
Hương Hương công chúa khi còn bé người yếu nhiều bệnh, về sau mặc dù được Vô Tâm hòa thượng chữa khỏi, nhưng vẫn không quá khoẻ mạnh, không thể quá lao lực.
Nhưng Hương Hương công chúa vẫn cố chấp như vậy.
Tại phụ hoàng Vạn Duẫn hoàng đế bên kia, nàng muốn cầu tình cho nhà Ngao Ngọc, nhưng Vạn Duẫn hoàng đế trực tiếp không cho nàng mở miệng.
Thái hậu bên kia, nàng không thể mở miệng, bởi vì hậu cung không được can chính.
Cho nên nàng ký thác hi vọng vào thái thượng hoàng bên này, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp mở miệng cầu tình, bởi vì nàng cũng không thể tham gia vào chính sự.
Cho nên chỉ có thể một lần lại một lần đánh đàn, đàn tấu khúc « Vân Cung Tấn Âm » này, sau đó chờ đợi thái thượng hoàng hỏi một câu, đây là từ khúc gì.
Cho nên, nữ hài này thật là Tinh Linh trên trời.
Thông minh, thiện lương, đơn thuần, mỹ lệ.
. . .
Ba ngày đã đến giờ!
150.000 cấm quân đã tập kết xong, Điểm Tướng Đài đã dựng xong.
Vĩnh Thành Hầu, Phụ Quốc đại tướng quân, Chinh Nam đại đô đốc Phó Viêm Đồ đã đứng trên Điểm Tướng Đài, nhìn xuống chằng chịt cấm quân tinh nhuệ bên dưới.
Trong lòng của gã phóng khoáng tỏa ra.
150.000 cấm quân này vẻn vẹn chỉ là một phần, còn có một phần quân đội khác ở các hành tỉnh đã tập kết xuôi nam, chờ gã tiếp nhận.
Vài chục năm, Phó Viêm Đồ gã rốt cuộc đi lên nhân sinh đỉnh phong, rốt cuộc thay thế Ngao Tâm, trở thành đệ nhất võ tướng Đại Chu đế quốc. Nắm giữ mấy chục vạn đại quân, như hổ quét ngang vạn dặm.
Không chỉ như vậy, rất nhanh gã có thể tự tay chém đầu cả nhà Ngao Tâm.
Gã chờ đợi một ngày này đã rất nhiều năm.
Ngao Tâm, năm đó ngươi quất ta năm mươi roi, sỉ nhục này ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Bây giờ, ta giết cả nhà ngươi, báo mối thù quất roi năm đó.
Nam tử hán đại trượng phu, có thù tất báo. Không báo thù thì thôi, một khi báo thù, phải chém tận giết tuyệt, trảm thảo trừ căn.
Chẳng mấy chốc sẽ đến giờ.
Chẳng mấy chốc trước khi tuyên thệ đại điển xuất quân sẽ bắt đầu, chẳng mấy chố sẽ giết cả nhà Ngao Tâm tế cờ.
. . .
Trong hoàng cung.
Hoàng đế đang mặc áo giáp, hôm nay đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân, y muốn đích thân tham gia, khích lệ tướng sĩ, khích lệ vạn dân đế quốc.
Áo giáp màu vàng óng, áo choàng màu đỏ.
Trong gương Vạn Duẫn hoàng đế lộ ra uy phong lẫm liệt, bá khí nghiêm nghị.
"Bệ hạ, Ngao Tâm bên kia. . ." Nam Cung Thác hỏi.
"Ừm." Vạn Duẫn hoàng đế tùy tiện lên tiếng.
Trước khi tuyên thệ đại điển xuất quân, nhất định phải giết người tế cờ.
Đại thái giám Hầu Khánh cầm tấm gương, đi từng góc độ để hoàng đế thấy rõ chính mình uy vũ bá khí.
Thời gian nhanh đến, đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân không thể chậm trễ.
"Áp giải Ngao Tâm đến Điểm Tướng Đài bên kia!" Hoàng đế thản nhiên nói.
"Vâng!" Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác đáp.
Ánh mắt đại hoạn quan Hầu Khánh nhanh chóng lướt qua vẻ vui mừng, tên Ngao Tâm này rốt cuộc cũng chết.
Bởi vì gã và Ngao Tâm cũng có thù, năm đó gã đi Nam cảnh tuyên chỉ, bày giá đỡ rất cao, mà lại còn yêu cầu Ngao Tâm hối lộ.
Kết quả Ngao Tâm nửa đồng tiền cũng không cho gã, lúc ấy Hầu Khánh nói không dễ nghe, Ngao Tâm lập tức trở mặt, trực tiếp quát lạnh Hầu Khánh nếu như làm trễ nải quân tình, gã sẽ lấy ra Thượng Phương Bảo Kiếm chém tên hoạn Hầu Khánh này.
Thế là Hầu Khánh xám xịt tuyên chỉ, sau đó lại vạn dặm xa xôi hồi kinh, không mò được gì.
Từ đó về sau, đại hoạn quan Hầu Khánh hận Ngao Tâm thấu xương, thề sẽ có một ngày khi mình đắc thế, nhất định sẽ giết sạch cả nhà Ngao Tâm.
Bây giờ rốt cuộc sắp thực hiện, dù không phải gã tự mình động thủ, thậm chí không liên quan đến Hầu Khánh gã.
Nhưng một nhà Ngao Tâm lập tức sẽ chết, Hầu Khánh gã đương nhiên thống khoái, quá sung sướng đi.
. . .
Thượng Thanh cung bên kia.
Mặt mũi Hương Hương công chúa đã tràn đầy tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào, một đôi ngọc thủ sưng đỏ, thậm chí ngọc thủ đã bị dây đàn cắt vỡ, máu tươi nhuộm đỏ đàn tranh.
Trước mặt của nàng, trên trăm tên cung nữ và thái giám quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu khẩn.
"Công chúa điện hạ, đừng gảy, đừng gảy nữa. . ."
"Công chúa điện hạ, van cầu ngài, chớ làm bị thương thân thể."
"Công chúa điện hạ, van cầu ngài thương những nô tỳ chúng ta, nếu như ngài tiếp tục gảy nữa, chúng ta sẽ bị mất đầu đó."
Hương Hương công chúa không chút huyết sắc, vẫn như cũ chẳng quan tâm tiếp tục đàn tấu bài « Vân Cung Tấn Âm » này, không biết đã qua trăm lần, thậm chí hơn ngàn lần.
Nàng cơ hồ sắp dầu hết đèn tắt, hoàn toàn đạt tới cực hạn.
Mà mỗi một lần đều đầu nhập vào tất cả tinh thần.
Nàng từ đầu đến cuối không mở miệng cầu tình, chỉ là không ngừng đàn tấu. Thái thượng hoàng bên kia không trả lời, nàng vẫn tiếp tục đàn, mãi cho đến khi dầu hết đèn tắt mới thôi.
Khoảng cách đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân càng ngày càng gần.
Khoảng cách giết Ngao Tâm tế cờ càng ngày càng gần.
Mà Hương Hương công chúa không có bất kỳ vẻ gì muốn dừng lại, thậm chí môi của nàng cũng hoàn toàn khô nứt, rịn ra tơ máu.
Kỳ thật, nàng không chỉ nghe bài « Vân Cung Tấn Âm » của Ngao Ngọc, hơn nữa còn đọc « Thạch Đầu Ký » và « Đông Sương Ký », không biết bao nhiêu lần.
Rốt cuộc, trong Thượng Thanh cung truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của thái thượng hoàng.
"Được rồi, nha đầu, đừng gảy nữa, ngươi thắng, ngươi làm cho ta phá giới!"
Hương Hương công chúa cắn chặt răng, cố gắng hoàn thành bản này, sau đó trực tiếp bất tỉnh.
. . .
"Bệ hạ, Ngao Tâm đã đưa đến Điểm Tướng Đài, canh giờ không sai biệt lắm sẽ đến, chúng ta lên đường đi."
Vạn Duẫn hoàng đế gật đầu nhẹ, nhưng vẫn không xuất phát, mà ngắm nghía lợi kiếm trong tay.
Đồng hồ cát rơi xuống từng chút một.
Khoảng cách đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân càng ngày càng gần.
Khoảng cách giết người tế cờ cũng càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên, một hoạn quan lớn tuổi phi nước đại vào, đi tới trước mặt Vạn Duẫn hoàng đế, quỳ xuống dập đầu nói: "Bệ hạ, thái thượng hoàng để nô tỳ đến hỏi, « Thạch Đầu Ký » bản thứ hai đã xuất bản chưa?"
Khoé miệng Vạn Duẫn hoàng đế nhẹ nhàng bĩu một cái, sau đó nói: "Ngươi trở về bẩm phụ hoàng, còn chưa ra, bất quá tác giả quyển sách này là Ngao Ngọc đang trong ngục giam Hắc Băng Đài ở kinh thành, ta lập tức phái người áp giải hắn đến Thượng Thanh cung."
Lão hoạn quan dập đầu nói: "Tuân chỉ."
Sau đó, lão hoạn quan vội vã đi, trở về Thượng Thanh cung.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Đi thôi, canh giờ không sai biệt lắm đã đến."
Sau đó, y long hành hổ bộ đi đến phía Điểm Tướng Đài bên kia.
. . .
Trong ngục giam Hắc Băng Đài.
Vân Trung Hạc được mở trói, lại bị tắm như heo, được đặt trong một cái thùng lớn tắm rửa.
Một cái bàn chải lớn, chà toàn thân hắn sạch sẽ, thậm chí mỗi một sợi lông cọng tóc đều rửa sạch. (Dg: nay bàn về heo, quả nhiên dịch liên quan đến heo ????)
Sau đó, đổi lại một bộ áo tù nhân sạch sẽ.
"Ngao Ngọc, đi thôi!"
Sau đó, Vân Trung Hạc đi ra ngục Hắc Băng Đài, bất quá căn bản không được đi trên đường, trực tiếp bị chứa vào trong một chiếc xe ngựa che kín, mà lại bị mang khăn trùm đầu.
Hiển nhiên, chính là không để cho hắn nhìn thấy.
Xe ngựa bắt đầu chạy, chạy về một địa phương thần bí nào đó.
Ngay từ đầu còn rộn rộn ràng ràng, về sau càng ngày càng an tĩnh.
Cuối cùng, tốc độ xe ngựa chậm lại, âm thanh võ sĩ Hắc Băng Đài đi đường cũng nhỏ đi, gần như không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Cho dù là Vân Trung Hạc, cũng có thể cảm giác được nơi này bị một cỗ khí tức cường đại bao phủ.
Dù chim bay qua nơi này, cũng phải cẩn thận từng li từng tí, phảng phất tùy thời đều có thể bị bắn giết.
"Xuống xe." Võ sĩ Hắc Băng Đài nói.
Vân Trung Hạc từ trong xe ngựa xuống.
Nơi này chính là Thượng Thanh cung, Vân Trung Hạc đứng trước cửa cung to lớn.
Lúc này cửa cung đóng chặt.
"Đi lên phía trước." Hắc Băng Đài Nam Cung Đại nói.
Vân Trung Hạc cứ như vậy trước mắt một vùng tăm tối, cái gì cũng không thấy đi lên phía trước.
"Két. . ."
Đại môn Thượng Thanh cung từ từ mở ra.
Đại môn thần bí nhất Đại Chu đế quốc mở ra.
Vân Trung Hạc đi vào, tiến nhập Thượng Thanh cung thần bí, được xưng là chỗ ở quyền lực cao nhất Đại Chu đế quốc.
Bởi vì thái thượng hoàng ẩn cư ở chỗ này, lão là quân chủ vĩ đại nhất Đại Chu đế quốc mấy trăm năm qua.
Đi vài chục bước!
Bên tai Vân Trung Hạc truyền đến một thanh âm khàn khàn.
"Ngừng!"
Vân Trung Hạc ngừng lại.
"Lấy xuống khăn trùm đầu."
Vân Trung Hạc đưa tay, tháo xuống khăn trùm đầu, nhưng vẫn như cũ nhắm hai mắt.
"Mở hai mắt ra!"
Vân Trung Hạc mở hai mắt ra, sau đó không khỏi run lên, lộ ra ánh mắt kinh ngạc không gì sánh được.
Nơi này chính là Thượng Thanh cung Thái Thượng hoàng à.
Nhưng mà, lúc này trước mặt hắn là hai đầu người đẫm máu!