Mắt thấy Vân Trung Hạc triệt để bị ngọn lửa thôn phệ.
Tất cả tướng lĩnh phản quân ở đây mặc dù nội tâm run rẩy, có chút không đành lòng, dù sao đây cũng là nhi tử Ngao Tâm đại soái.
Nhưng không ai dám phản kháng Viên Thiên Tà, bởi vì lão là Thần Nhân, bên người còn có một đầu "Hỏa Giao" Thần Thú.
Ai dám can đảm chống lại ý chí Viên Thiên Tà đều đã chết, hơn nữa còn chết cực kỳ bi thảm.
Nhưng một màn kế tiếp, tất cả mọi người sợ ngây người.
Dù Vân Trung Hạc đã đoán trước, nhưng hắn cũng chấn kinh. Bởi vì sau khi hỏa diễm thôn phệ Vân Trung Hạc, hắn hoàn toàn bình yên vô sự, duy nhất cần làm chính là ngừng thở.
Bởi vì đặc biệt thối, mà khí tức này có độc.
Quỷ dị chính là hỏa diễm trên người Vân Trung Hạc thiêu đốt, vậy mà biến thành màu xanh lá.
Một màn này lực trùng kích thật sự là quá lớn, đơn giản để cho người ta rùng mình.
Trước đó bọn họ thấy rõ rõ ràng ràng, một cây cột đá to lớn bị ngọn lửa phun trúng lập tức thịt nát xương tan.
Mà đỉnh đồng bị ngọn lửa thôn phệ, dần dần hòa tan trở thành nước đồng, có thể thấy được ngọn lửa này là đáng sợ bực nào, hoàn toàn là uy lực vô tận đó.
Nhưng lúc thiêu đốt Vân Trung Hạc, hắn vẫn bình yên vô sự, điều này đã chứng minh cái gì?
Chân tướng là Vân Trung Hạc ngưu bức sao?
Không, hoàn toàn không phải.
Hắn hiện tại nhìn mà than thở, Viên Thiên Tà này thật gần như Thần Nhân vậy.
Lúc này hoả diễm thiêu đốt trên người Vân Trung Hạc là thật, nhưng là lãnh hỏa, cũng xưng là lân hỏa.
Lân hỏa cũng không phải là lửa lân trắng, cũng không phải hồng lân hỏa, bởi vì hai loại hỏa diễm này cực độ đáng sợ, hoàn toàn ngay cả xương cốt cũng có thể đốt thành cặn bã.
Mà lân hỏa là lân hóa hydro thiêu đốt hỏa diễm, là một loại hoả diễm có nhiệt độ vô cùng vô cùng thấp.
Thường mùa hè chúng ta nhìn thấy quỷ hoả trên phần mộ nhưng không gây ra hoả hoạn, rõ ràng là trời hanh vật khô, quỷ hỏa lại không nhóm lửa cỏ dại, chính là nguyên lý này.
Thậm chí có bộ phận nghiên cứu chứng minh, quỷ hỏa căn bản không phải hoả diễm chân chính, hoặc là nói có rất ít chỉ số hỏa diễm, nhiều hơn chính là một loại hiện tượng phát sáng.
Đây chính là nguyên nhân Vân Trung Hạc nhìn qua phảng phất bị ngọn lửa đốt cháy, lại hoàn toàn bình yên vô sự.
Mà trước đó Phục Sạ mặc vương bào lên người hắn, đây hiển nhiên cũng có năng lực phòng cháy nhất định.
Những nguyên lý này Vân Trung Hạc đều biết, nhưng vẫn triệt để bị chấn động.
Bởi vì quỷ hỏa này, dù ở đời sau khoa học Địa Cầu phi thường phát triển, cũng không hoàn toàn phân tích thấu triệt.
Nhưng Viên Thiên Tà này chẳng những nghiên cứu ra được, hơn nữa còn có thể biến ra ảo thuật quỷ hoả.
Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, trên thế giới này lại còn có phương sĩ ngưu bức như vậy, khó trách trước đó lão có thể trở thành thượng khách thoàng thất vài đại đế quốc. Không chỉ như vậy, rất nhiều huân quý quốc gia là đệ tử lão.
Đơn thuần trên ảo thuật, người này so với Hoàng Cân quân Trương Giác thì ngưu bức hơn nhiều. Vân Trung Hạc có được học thức hậu thế mới có thể phân biệt rõ ràng đây là ảo thuật, mới có thể biết nguyên lý trong đó. Còn người của thế giới này căn bản không có khả năng minh bạch, sẽ chỉ coi lão là thành Thần Nhân thôi.
Hỏa diễm đình chỉ.
Hoàng Thiên Hỏa Giao to lớn cũng ngậm miệng to như chậu máu lại.
Sau đó nó chậm rãi bò đến trước mặt Vân Trung Hạc, vươn lưỡi màu đỏ, liếm một chút lên trán Vân Trung Hạc.
Toàn trường triệt để nhìn ngây người.
Đại Nam Trấn quốc Thần Thú vậy mà thân cận Ngao Ngọc như vậy, đây hiển nhiên là tán đồng hắn rồi.
Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà nói: "Trấn quốc Thần Thú đã có phán định, hắn chính là Đại Nam vương chân chính. Còn không mau bái kiến Đại Nam Vương các ngươi?"
Tất cả ánh mắt tướng lĩnh phản quân ở đây ly kỳ kinh ngạc.
Ngay sau đó ánh mắt Viên Thiên Tà phát lạnh, lập tức tất cả mọi người ở đây quỳ xuống.
"Bái kiến Đại Nam Vương!"
Bao gồm Phục Sạ trước đó tự xưng Đại Nam Vương, cũng quỳ xuống lạy.
Thế là, Vân Trung Hạc không hiểu bị an vị trên vương tọa, trở thành Đại Nam Vương.
Ngao Khí vẫn như cũ rất cố chấp, đứng thẳng tắp tại chỗ bất động. Ánh mắt Viên Thiên Tà nhàn nhạt trông lại một chút, Ngao Khí cũng lập tức quỳ xuống.
"Bái kiến Đại Nam Vương!"
"Bái kiến Đại Nam Vương!"
Nhìn tướng lĩnh phản quân quỳ đầy một chỗ, Vân Trung Hạc vẫn như cũ còn dư âm khiếp sợ.
Thế giới này thật sự là quá ly kỳ đi.
Hắn rõ ràng là đến bình định, kết quả vừa mới đến đại bản doanh phản quân Nam Châu, vẻn vẹn không đến một ngày, liền trở thành Đại Nam Vương, trở thành lãnh tụ phản quân.
Mẹ trứng, ta đây là đến bình định đó.
Lúc này Phục Sạ nói: "Đại vương, ngươi nên bái sư Đại Thánh Sư."
Vân Trung Hạc kinh ngạc, sau đó tranh thủ thời gian đứng dậy khom mình về phía Viên Thiên Tà nói: "Bái kiến sư phụ."
"Tốt, tốt, tốt. . ." Viên Thiên Tà nói: "Ngao Ngọc ngươi chính là vương Đại Nam quốc, Phục Sạ ngươi chính là Đại Nam quốc phó vương, Ngao Khí là Đại Nam quốc Trấn Quốc Công, ba người các ngươi là vương tộc Đại Nam quốc."
"Hôm nay quá gấp, tám ngày sau đó, ngày 9 tháng 12 là ngày hoàng đạo, cũng là nghi thức phong đỉnh Đại Nhật sơn Hoàng Thiên Phù Đồ Tháp. Ngày đó ta sẽ ở Hoàng Thiên Phù Đồ Tháp, trước mặt mười vạn người để ngươi chính thức lên ngôi vua, như thế nào?" Viên Thiên Tà nói.
Vân Trung Hạc nói: "Hết thảy đều nghe theo Thánh Sư."
Phục Sạ nói: "Ngày 9 tháng 12, Phù Đồ Thánh Tháp không giới hạn hoàn thành, Ngao Ngọc đệ ta lên ngôi vua, thậm chí song hỉ lâm môn a."
Viên Thiên Tà thản nhiên nói: "Vậy tiếp theo Đại Nam Vương nên tắm rửa đốt hương, ở trong vương cung, lẳng lặng chờ đợi ngày 9 tháng 12 lên ngôi đại điển đi!"
"Vâng!" Vân Trung Hạc khom người nói.
Viên Thiên Tà đi ra bên ngoài, đầu Hoả Giao to lớn ba mươi mấy mét kia cũng đi theo rời khỏi.
"Cung tiễn Đại Thánh Sư!"
"Cung tiễn Đại Thánh Sư!"
Tất cả tướng lĩnh phản quân quỳ rạp trên đất, tiễn biệt Viên Thiên Tà.
Lão đi xong, tất cả mọi người thở dài một hơi, hiển nhiên kính sợ lão đến cực hạn.
Phục Sạ nói: "Hôm nay tiệc rượu đến đây kết thúc, tân vương chúng ta bôn ba vạn dặm cũng mệt mỏi, nên cần nghỉ ngơi."
"Người đâu, đưa Đại Nam Vương đi nghỉ."
Sau đó mấy nữ võ sĩ tiến lên, mang Vân Trung Hạc từ đại điện đi, đưa về gian phòng.
. . .
Nằm ở trên giường vàng son lộng lẫy, Vân Trung Hạc rơi vào trầm tư.
Gian phòng này đã từng là nơi Ngao Tâm ở, nhưng cái giường này xác thực Chu Long công tước mới chế tạo, bởi vậy thật sự là quá xa hoa.
Cục diện trước mắt này là gì đây?
Ngao Ngọc hắn trở thành tân Đại Nam Vương, bái Viên Thiên Tà vi sư, đây hết thảy quá quỷ dị đi.
Trọng yếu nhất chính là, bất kỳ người nào làm việc đều có mục đích, mục đích Viên Thiên Tà kia là gì?
Kỳ thật lão mới là lãnh tụ phản quân chân chính, cũng là lãnh tụ tinh thần mấy trăm vặn thổ dân, như là Thần Linh.
Lão đây là muốn thành lập thần quyền chí cao vô thượng?
Vậy vì sao phải để Ngao Ngọc trở thành Đại Nam Vương?
Phục Sạ rõ ràng mới là nhân tuyển tốt nhất, mà lúc trước gã đã tự xưng là Đại Nam Vương.
Nhưng Vân Trung Hạc dám khẳng định, Viên Thiên Tà này là thiên đại tai họa.
Thần côn này thật sự quá ngưu bức, ảo thuật quá thần, tại loại địa phương như Nam cảnh này, rất nhanh lão có thể chinh phục vô số người ngu muội.
Qua nửa năm nữa, hơn 20 triệu thổ dân đều sẽ quỳ bái lão, xem lão là Thần Linh.
Thậm chí rất nhiều di dân từ Đại Chu tới, cũng sẽ tín ngưỡng lão, không nhìn thấy Trung Dũng Bá Lý Văn Hóa cũng bị lão tẩy não triệt để, trực tiếp mưu phản sao?
Một khi đến lúc đó, toàn bộ Nam cảnh thật là đại hỏa liệu nguyên, phản loạn cơ hồ không cách nào tiêu diệt được nữa, thậm chí còn có thể lan tràn lên phía bắc.
Mà ngọn lửa này tà ác, sẽ phá hủy hết thảy trật tự xã hội.
Từ xưa đến nay, bất luận là Hoàng Cân quân, hay là Bạch Liên giáo, Hồng Liên giáo đều là dạng này, giống như điên dại, chỉ biết phá hư, không biết kiến thiết.
Thái Bình Thiên Quốc thoáng một chút, nhưng lực phá hoại cũng phi thường kinh người, huống hồ tam đại đế quốc thế giới này đều xem như quốc gia văn minh, không giống như vương triều dị tộc Mãn Thanh thống trị. (Lại bọn tàu khựa)
. . .
Trong mấy ngày sau, Vân Trung Hạc vẫn luôn bị giam lỏng trong Đại Nam vương cung, đúng ra là hậu viện.
Phạm vi hoạt động của hắn, không hơn 200 mét vuông, mỗi lần hắn muốn đi ra hậu viện sẽ bị cản trở về.
Lý do ngược lại là phi thường hợp lý.
Đầu tiên, Ngao Ngọc chẳng mấy chốc sẽ được sắc phong làm Đại Nam Vương, trong khoảng thời gian này mỗi một ngày nên tắm rửa đốt hương, hẳn là thanh tâm quả dục, hẳn là ngồi xếp bằng tĩnh tu.
Thứ đến, ngài là tân Đại Nam Vương, nếu như ngài đi ra bị người ám sát thì làm sao?
Vân Trung Hạc cũng không nóng không vội, tỏ vẻ một bộ tư thái đến đâu hay đến đó.
Bất quá mỗi một ngày đều đang tự hỏi.
Mà đối phương cũng đã trả lại những đồ vật của hắn.
Kỳ thật cũng không có bao nhiêu thứ, chính là một thanh kiếm, một đai lưng, vài cuốn sách.
Vận mệnh những vật này thật sự là nhiều thăng trầm, Vân Trung Hạc mang từ Giang Châu đến kinh thành, bị Nam Chu đế quốc Hắc Băng Đài đoạt đi.
Chờ đến lúc hắn đi Nam cảnh bình định, Hắc Băng Đài mới trả những vật phẩm này lại cho Vân Trung Hạc.
Kỳ thật những vật này chính là mệnh căn tử Vân Trung Hạc, từ Vô Chủ chi địa đã nghĩ cách mang theo bên người.
Bất quá kiểm tra đơn thuần bề ngoài, căn bản không phát hiện ra ba kiện đồ vật này có mánh khoé gì, dù kiểm tra mười lần một trăm lần cũng không hề thấy.
. . .
Ban đêm ngày mùng 5 tháng 12, ngày mai chính là ngày mùng 6 tháng 12, đến lúc đó có thể rút ra bệnh nhân tâm thần mới.
Mà lần này Vân Trung Hạc lại có vẻ rất bình tĩnh, bởi vì đại khái hắn đã biết, lần này rút ra chính là bệnh nhân tâm thần nào.
Mấy ngày nay trong kiếp sống giam lỏng, hắn hoặc là đọc sách, hoặc là tô tô vẽ vẽ, triệt để ngăn cách với bên ngoài.
Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, không biết Chu Long công tước, tổng đốc Đại Nam hành tỉnh, còn có những đại thần Đại Chu đế quốc khác rốt cuộc bị giam ở nơi nào.
Cũng không biết phản loạn đã lan tràn tới chỗ nào, cũng không biết rốt cuộc có châu phủ nào luân hãm không?
Đã qua một tháng rồi, không biết đại quân Phó Viêm Đồ đã đến chỗ nào rồi.
Khoảng mười giờ đêm, Vân Trung Hạc nhắm hai mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Hai ngày này, hắn một mực chờ đợi một người xuất hiện.
Bỗng nhiên. . .
Lách vào một bóng đen.
Vân Trung Hạc mở choàng mắt, một giây sau liền bị che mắt.
"Chớ lên tiếng."
Vân Trung Hạc nghe được thanh âm người này, chính là Ngao Khí. Vân Trung Hạc chờ đợi gã đã rất lâu rồi.
"Ta mang ngươi đi, từ đầu tới đuôi ngươi tuyệt đối không nên lên tiếng, biết không?" Sau đó Ngao Khí tính kẹp Vân Trung Hạc kẹp ở dưới lưng, trực tiếp mang đi.
Vân Trung Hạc thấp giọng nói: "Chậm đã, ta không đi!"
Ngao Khí nói: "Ngươi chẳng lẽ còn muốn mộng tưởng trở thành Đại Nam Vương sao? Vẫn chờ ngày 9 tháng 12 ngươi lên ngôi vua sao? Đừng có nằm mộng, đến lúc đó ngươi sẽ chết không nơi táng thân. Mặc dù ngươi không nên thân, nhưng dù sao cũng là con độc nhất nghĩa phụ, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chịu chết."
Đây quả thật là rất quỷ dị à, Viên Thiên Tà lập Ngao Ngọc làm tân vương, mà trước mặt mười vạn người lên ngôi vua?
Vì sao? Khắp nơi đều lộ ra cổ quái.
Bất quá Vân Trung Hạc quả nhiên không đoán sai, Ngao Khí này quả nhiên là xích tử chi tâm, xác thực coi Ngao Tâm là phụ thân.
Lúc này gã tới cứu Vân Trung Hạc, đối với thổ dân phản quân, đối với huynh trưởng Phục Sạ chính là phản bội, mà lại cần bốc lên nguy hiểm tính mạng, nhưng gã vẫn làm.
"Ta không đi, ta không đi. . ." Vân Trung Hạc thấp giọng nói: "Ngao Khí nghĩa huynh, ta xin ngươi giúp ta một chuyện."
"Ngươi không cần si tâm vọng tưởng, ta mặc dù nguyện ý cứu tính mệnh ngươi, nhưng muốn ta giúp ngươi giết huynh trưởng ta là không thể nào. Ta là thổ dân, ta không có khả năng phản bội huynh trưởng của ta, cũng không có khả năng phản bội chủng tộc của ta." Ngao Khí nói: "Mà ta cảm thấy, Đại Chu là Đại Chu, Đại Nam là Đại Nam. Đại Chu ức hiếp chúng ta như vậy, mãi mãi cũng không xem chúng ta là người một nhà, cho nên chúng ta thành lập quốc gia của mình là lựa chọn duy nhất."
Vân Trung Hạc nói: "Không, nghĩa huynh ngươi nghĩ lầm. Ta không phải nhờ ngươi giết Phục Sạ, ta có chuyện khác. . ."
Nói đến đây, Vân Trung Hạc bỗng nhiên biến sắc, sau đó lớn tiếng cao giọng nói: "Người đâu, có thích khách, có thích khách muốn giết ta . . ."
"Ngao Khí, ngươi là nghĩa tử phụ thân ta, ngài đối với ngươi ân trọng như núi, bây giờ ngươi lại muốn giết ta, ngươi lại muốn giết ta.