Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 374: Ngao Ngọc khải hoàn! Tỉnh Trung Nguyệt là ngươi sao? (1)

Chương 374: Ngao Ngọc khải hoàn! Tỉnh Trung Nguyệt là ngươi sao? (1)





Đầu của Lý Văn Hóa!

Đối với tuyệt đại đa số người Đại Chu, bọn họ cũng không biết Nam cảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hoàn toàn xem đầu sỏ phản loạn Nam cảnh là Lý Văn Hóa. Thậm chí trước đó trong mật chỉ đàm phán cũng nói rõ rõ ràng ràng, chỉ cần giết Lý Văn Hóa là có thể phong bá.

Mà chém đầu Lý Văn Hóa, cũng liền mang ý nghĩa phản loạn lắng lại.

Ngao Khí đưa đầu Lý Văn Hóa cho Vân Trung Hạc, sau đó đi ra bên ngoài.

Lúc này, 6000 tù binh Đại Chu vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, chờ đợi vận mệnh bị phán quyết.

Ngao Khí hạ lệnh: "Thả toàn bộ bọn họ ra."

Lời này vừa ra, 6000 tù binh lập tức vui mừng muốn bất tỉnh.

Có rất nhiều người rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp ngã lệch trên mặt đất.

Bọn họ bị bắt ròng rã đã hơn hai tháng, mỗi ngày đều quanh quẩn trên con đường tử vong.

Nhất là trước đó hai ngày, tất cả mọi người bị kéo ra, mà đao phủ ngay bên cạnh. Bọn họ cho là mình phải chết, vinh hoa phú quý đời này sẽ kết thúc.

Hiện tại rốt cuộc có thể sống sót.

Nam cảnh đại đô hộ Chu Long công tước khó khăn bò dậy, tiến lên nắm chặt hai tay Ngao Khí nói: "Ngao Khí đại nhân hiểu rõ đại nghĩa, công cao tại thế, ta nhất định thượng tấu xin thưởng cho ngươi, để bệ hạ phong hầu cho ngươi. Không chỉ phong hầu, ta còn muốn tiến cử hiền tài ngươi làm Quan Quân đại tướng quân, đảm nhiệm Đại Nam hành tỉnh đề đốc."

Hiện tại chết sống của những người này đều nằm trong tay Ngao Khí, Chu Long công tước đương nhiên sẽ liều mạng dùng danh lợi mua chuộc lòng người.

Ngao Khí không biểu tình rút hai tay từ trong tay Chu Long ra, y và người này thật không có gì để nói.

Chu Long công tước là người xấu, là ác quan sao?

Cũng không hoàn toàn, sau khi người này thay thế Ngao Tâm trở thành Nam cảnh đại đô hộ, vẫn như cũ chấp hành lộ tuyến Ngao Tâm.

Nhưng sau khi gã thượng vị, quyền quý Đại Chu nhao nhao nắm tay xâm nhập Nam cảnh vớt chỗ tốt, liều mạng chia cắt bánh ngọt, ức hiếp thổ dân. Nếu Ngao Tâm trước đó, ai dám đưa tay đến liền chặt đứt tay, mặc kệ lai lịch ngươi lớn bao nhiêu, mặc kệ chức quan ngươi cao bao nhiêu.

Nhưng Chu Long không giống vậy, gã lại biết làm người, chủ động lợi dụng lợi ích Nam cảnh lôi kéo được một nhóm lớn người, tạo thành một tập đoàn lợi ích cự đại. Thấy quyền quý tại Nam cảnh làm xằng làm bậy, gã cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Chính do gã dung túng, thổ dân bị nghiền ép càng ngày càng lợi hại. Sau khi địa chấn bạo phát, dịch bệnh hoành hành, Viên Thiên Tà thừa cơ quật khởi, cuối cùng đưa đến trận phản loạn này.

Cho nên lần này Nam cảnh mưu phản, Chu Long công tước phải chịu trách nhiệm rất lớn, thậm chí là một trong những kẻ hàng đầu.

Ngao Khí chính trực bướng bỉnh, đương nhiên không để ý tới dạng người như Chu Long, xoay người đi thẳng ra.

"Nếu không có đệ ta Ngao Ngọc, đầu các ngươi đều đã rơi xuống đất." Lúc rời đi, Ngao Khí lưu lại một câu đằng đằng sát khí.

Mà lúc này Vân Trung Hạc đi ra.

Sắc mặt Chu Long công tước biến đổi mấy lần, lập tức không biết nên dùng gương mặt nào đối diện với Ngao Ngọc.

Sau một lát, gã cười rạng rỡ nói: "Hiền chất à, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."

Vân Trung Hạc nói: "Chu Long công tước, mời vào nói chuyện."

. . .

Trong đại đô hộ phủ, Vân Trung Hạc và Chu Long công tước mật đàm.

"Thời gian cấp bách, chúng ta đi thẳng vào vấn đề." Ngao Ngọc nói: "Ngươi ta không phải địch nhân."

Chu Long công tước nhíu mày, không phải địch nhân sao?

Đối mặt trận phản loạn này, Chu Long làm sao cũng phải gánh chịu trách nhiệm, tối thiểu nhất là một kẻ vô năng.

Bây giờ phản loạn bị một mình Ngao Ngọc lắng lại, chẳng phải lộ ra Chu Long gã càng thêm vô năng sao?

Cho nên nếu không phải kiêng kị 100.000 thổ dân phản quân Ngao Khí, Chu Long đã giết người đoạt công.

Đừng xem Chu Long công tước là người hiền lành sẽ không giết người, cái gọi là người hiền lành cũng chỉ là bề ngoài của gã mà thôi, vì lợi ích, chuyện gì gã cũng làm được?

Vân Trung Hạc nói: "Chu Long công tước, địch nhân chân chính của ngài là Phó Viêm Đồ. Hắn mang theo hai mươi mấy vạn đại quân xuôi nam bình định, là vì cái gì?"

Chu Long công tước nói: "Đương nhiên là vì công huân, sau khi lắng lại Nam cảnh phản loạn, hắn chính là Phiêu Kỵ đại tướng quân mới."

Vân Trung Hạc nói: "Tấn thăng Phiêu Kỵ đại tướng quân, chẳng lẽ hắn sẽ trực tiếp điều nhập trong quân đảm nhiệm Xu Mật Sứ sao?"

Chu Long công tước nói: "Vậy ngược lại là không có."

Vân Trung Hạc nói: "Hắn sẽ thay thế ngài, trở thành Nam cảnh đại đô hộ."

Chu Long công tước nói: "Hẳn là ngươi cho rằng chức vị này ta còn có thể giữ được sao? Ta không bị bắt trói vào kinh, bãi quan đoạt tước thế là tốt rồi, làm sao còn giữ được Nam cảnh đại đô hộ?"

Vân Trung Hạc nói: "Không thử một lần làm sao biết? Trận phản loạn này là ta bình ổn lại, nhưng ta làm hết thảy đều là bí mật, chỉ có hoàng đế biết, mà công lao này là không thể công khai."

Chu Long công tước tưởng tượng đã hiểu.

Nam cảnh phản loạn, vận dụng mấy chục vạn đại quân tiến đến bình định. Kết quả đại quân còn chưa tới, phản loạn liền lắng lại, mà lại bị một mình Vân Trung Hạc lắng lại.

Đây chẳng phải là nói cho người trong thiên hạ, Nam cảnh chính là Ngao thị Nam cảnh sao? Trước đó là Ngao Tâm, hiện tại lại là một mình Ngao Ngọc có thể lắng lại phản loạn.

Nếu như vậy, chẳng phải là lộ ra hoàng đế trước đó triệu tập mấy chục vạn đại quân xuôi nam bình định là chuyện bé xé ra to sao?

Rõ ràng điều động một người liền có thể lắng lại phản loạn, kết quả ngươi lại gióng trống khua chiêng phái mấy chục vạn người? Đây không phải là đoạn thế không rõ sao?

Vân Trung Hạc nói: "Cho nên công ta bình định, chỉ có hoàng đế bệ hạ biết. Mà trận này bình định, Chu Long công tước ngài cũng có công lao, mà là đại công lao đó."

Chu Long công tước rất nhanh nghĩ thông suốt khớp nối bên trong.

Vân Trung Hạc nói: "Chu Long công tước, cho nên hiện tại ngài cần làm chính là lập tức khôi phục trật tự quan phủ, lại điều động mật sứ báo về kinh thành. Mặt khác ngài nhất định phải lập tức lên phía bắc, ngăn trở Phó Viêm Đồ không cho hắn tiến vào Nam cảnh. Phản loạn đã lắng lại, đại quân nếu vào Nam cảnh, chỉ sợ gây nên sự cố."

Ánh mắt Chu Long công tước nhanh chóng chuyển động.

Vân Trung Hạc nói: "Chu Long công tước, ngài đại biểu không phải một người, mà là toàn bộ thế lực tập đoàn. Một khi để Phó Viêm Đồ tiến vào Nam cảnh, thế lực tập đoàn của ngài tại Nam cảnh coi như toàn bộ rơi đài. Bởi vì phía sau Phó Viêm Đồ cũng có thế lực tập đoàn, mà lại bụng đói kêu vang, chuẩn bị ăn như gió cuốn, giữa các ngươi không có khả năng quan hệ."

Chu Long công tước đột nhiên hỏi: "trong tay Ngao Khí còn có 100.000 phản quân, chuẩn bị làm sao bây giờ?"

Vân Trung Hạc nói: "Bọn hắn sẽ đi, triệt để rời đi Nam cảnh. Trong tay ngài còn có thể tập kết bao nhiêu quân đội?"

Chu Long công tước nói: "Nam Châu lúc đầu có mười mấy vạn quân coi giữ, mà trên cơ bản đều nắm giữ ở trong tay Lý Văn Hóa. Mười mấy vạn quân đội này đầu tiên là lây nhiễm dịch bệnh, sau đó đang mê ngủ bị tước vũ khí. Bây giờ ngay cả một nửa cũng không còn, mà lại đều bị xiềng xích khóa trong lao dịch."

Vân Trung Hạc nói: "Chờ Ngao Khí rời đi, lập tức phóng thích mấy vạn tù binh quân đội này, ngài lập tức vũ trang cho bọn họ, đồng thời lại triệu tập mấy vạn người, dựng thành mười vạn đại quân, chí ít có thể giằng co cùng Phó Viêm Đồ."

Chu Long công tước vẫn như cũ ánh mắt lấp lóe.

Vân Trung Hạc nói: "Chu Long công tước, ngài còn đang chờ cái gì? Ngài và Phó Viêm Đồ không có không gian quan hệ. Một khi hắn chấp chưởng Nam cảnh, người thứ nhất hắn muốn triệt để đánh ngã chính là ngài đấy."

Chu Long công tước bỗng nhiên cắn răng một cái, nói: "Tốt, ta đi làm!"

. . .

Ngày kế tiếp!

Ngao Khí dẫn đầu 60.000 thổ dân tinh nhuệ rời Nam Châu, lúc đầu có mười vạn người.

Nhưng người nguyện ý đi theo y chỉ có 60.000, dù sao những thổ dân này đã quen thế gian phồn hoa Nam cảnh, không muốn lại chui vào rừng rậm nguyên thủy.

Còn lại mấy vạn người, bỏ trốn mất dạng, về đến cố hương. Còn có một bộ phận người bị Chu Long công tước thuyết phục, tiếp tục lưu lại làm Nam cảnh làm quân phòng giữ. Hôm qua là phản quân, hôm nay biến thành quan quân, thế giới này thật đúng là chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Viên Thiên Tà biến mất, tín ngưỡng thổ dân cũng trong nháy mắt sụp đổ.

Trước đó thổ dân đoàn kết tự hào, khẳng khái đi ngang kia, phảng phất phù dung sớm nở tối tàn.

"Huynh trưởng, tương lai sẽ có một ngày, có lẽ chúng ta lại gặp nhau." Vân Trung Hạc nói: "Đến lúc đó, sẽ có nơi dung thân cho các ngươi."

Ngao Khí run rẩy nói: "Ngao Ngọc, lúc phụ thân tại Nam cảnh, chúng ta thật xem mình là người Đại Chu. Ta còn tưởng tượng tiếp theo hai ba mươi năm, sẽ không bị gọi là thổ dân nữa, tất cả mọi người hoàn toàn giống nhau."

Vân Trung Hạc cũng tràn đầy cảm khái, dựa theo phát triển bình thường, xác thực chỉ cần hai ba mươi năm nữa, hơn 20 triệu thổ dân Nam cảnh này sẽ bị đồng hoá toàn bộ, triệt để biến thành một bộ phận người Đại Chu đế quốc không thể chia cắt.

Đáng tiếc có một ít quốc tặc, dùng thời gian ngắn ngủi sáu năm, làm thổ dân vốn có thể đồng hóa, bức thành dị tộc.

Chẳng lẽ bọn họ không thông minh sao? Không hiểu được những đạo lý này sao?

Đương nhiên không phải, bọn họ rất thông minh, bất quá vì lợi mà thôi.

"Huynh trưởng gặp lại!" Vân Trung Hạc chào.

Ngao Khí nói: "Ta dẫn mấy vạn tộc nhân đi phía tây Man Hoang đại địa, mở gia viên mới. Tương lai nếu như ta không chết, hơn nữa còn thành công mở ra thiên địa mới, mà ngươi và phụ thân tại Đại Chu không thể đặt chân, hoan nghênh ngươi đến gia viên mới của ta. Đại Chu dung không được chúng ta, ta lại có thể dung được các ngươi."

Sau đó, Ngao Khí mang theo 60.000 quân thổ dân, trùng trùng điệp điệp rời đi.

Ánh mắt Vân Trung Hạc một mực đưa tiễn, nhìn bọn họ biến mất ở cuối đường chân trời.

. . .

Đưa tiễn Ngao Khí xong, Vân Trung Hạc cũng không dừng lại, lập tức tụ hợp cùng võ sĩ Đại Chu đế quốc Hắc Băng Đài, mang theo đầu lâu Lý Văn Hóa, còn có tấu chương Chu Long công tước, nhanh chóng lên phía bắc.

Hôm nay đã là mười bảy tháng mười hai.

Hoàng đế nói rõ rõ ràng ràng, kỳ hạn chót là mùng chín tháng giêng. Y không muốn giết Ngao Tâm, nhưng bởi vì quân mưu phản đúng là hai vị nghĩa tử Ngao Tâm, mà lại một tay gã thành lập quân phòng giữ.

Một khi trong kỳ hạn này không lắng lại phản loạn, một khi đại quân Phó Viêm Đồ tiến vào Nam cảnh bình định.

Vậy Ngao Tâm không thể không giết.

Bây giờ cách mùng chín tháng giêng chỉ có hai mươi hai ngày.

Từ Nam Châu đến kinh thành Đại Chu gần vạn dặm, nói cách khác tiếp đó Vân Trung Hạc mỗi ngày không ngủ không nghỉ phải đi đường bốn trăm dặm.

Tuyệt đối một ngày cũng không thể trì hoãn.

Vân Trung Hạc không am hiểu cưỡi ngựa, bình thường chỉ có thể ngồi xe, nhưng hiện tại cũng không thể không cưỡi ngựa, bởi vì ngồi xe tốc độ quá chậm.

Mấy chục tên võ sĩ Hắc Băng Đài hộ tống Vân Trung Hạc, một đường lên phía bắc, cách mỗi một trăm dặm liền thay ngựa.

Vân Trung Hạc không ngủ được trên lưng ngựa, thế là ban ngày cưỡi ngựa, ban đêm đi xe.

Nhanh, nhanh, nhanh.

. . .

Hai mươi tám tháng mười hai.

Đại cừu nhân Ngao Tâm, Phụ Quốc đại tướng quân, Chinh Nam đại đô đốc suất lĩnh hai mươi mấy vạn đại quân, đang trùng trùng điệp điệp xuôi nam.

Cách ngày gã tuyên thệ trước khi xuất quân nam chinh rời kinh, đã ròng rã qua bốn mươi tám ngày.

Bây giờ gã cách Nam Châu vẫn còn rất xa? Gần năm ngàn dặm.

Khoảng cách Nam cảnh, cũng còn hơn ba ngàn dặm. Đương nhiên trinh sát tiên phong của gã, cách Nam cảnh vẻn vẹn chỉ có hơn một ngàn dặm.

Có một câu, tướng ở bên ngoài quân mệnh có thể không nhận!

Đương nhiên cũng không phải là nói Phó Viêm Đồ định làm vậy, nhưng câu nói này đã chứng minh khi đại tướng thống binh ở bên ngoài, quyền thế phi thường lớn, một số thời khắc thậm chí hoàng đế cũng phải nhượng bộ ba phần.

Đâu chỉ Phó Viêm Đồ, Ngao Tâm thống binh ở bên ngoài cũng là như thế, hoàng đế sẽ ba ngày hai lần tiến hành trấn an.

Bây giờ hai mươi mấy vạn đại quân nơi tay Phó Viêm Đồ, mỗi một ngày đều sẽ thu đến vô số tin. Có từ nội các, Xu Mật Viện, còn có từ hoàng đế.

Hoàng đế thăm hỏi một lần so một lần càng thân thiết, thi ân một lần so một lần dày hơn.

Lúc này đại quân còn chưa tiến vào Nam cảnh, còn có ba ngàn dặm, hoàng đế đã nói Phó Viêm Đồ có công, phong tử tước cho một đệ đệ gã.

Bởi vì hoàng đế sợ ngươi không tận tâm tận lực.

Người khác không biết tình thế Nam cảnh, hoàng đế lại biết rõ ràng, hoàn toàn là khí thế hừng hực, chậm một ngày sẽ mang đến hậu quả đáng sợ.

Nhưng hoàng đế lại không thể trách cứ, không thể buộc ngươi tăng tốc tiến quân.

Bởi vì Phó Viêm Đồ suất lĩnh hai mươi mấy vạn đại quân, mỗi ngày hành quân hơn mười dặm đã rất nhanh rồi.

Lúc này chính là thời khắc quý giá nhất của võ tướng, có bất kỳ nguyện vọng gì đều có thể yêu cầu với hoàng đế.

Vậy Phó Viêm Đồ yêu cầu cái gì? Đương nhiên là giết cả nhà Ngao Tâm.

Lần trước đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân, hoàng đế không giết cả nhà Ngao Tâm, trong lòng Phó Viêm Đồ đã có chút bất mãn, nhưng lúc đó gã không dám phát tác.

Nhưng hiện tại, gã suất lĩnh hai mươi mấy vạn đại quân cách Nam cảnh càng gần, phân lượng gã càng ngày càng nặng, có thể yêu cầu với hoàng đế.

Đương nhiên, Phó Viêm Đồ sẽ không chủ động bức bách hoàng đế nói ngài tranh thủ thời gian giết cả nhà Ngao Tâm, nếu không ta sẽ không hảo hảo đánh trận.

Không cần nói ra khỏi miệng, chỉ cần tiến quân thoáng chậm một chút, lại tỉ như nói quân phí khiếm khuyết, lương bổng thiếu.

Vì để cho Phó Viêm Đồ dốc hết toàn lực bình định, hoàng đế chỉ có thể giết Ngao Tâm. Mà trận phản loạn này, Ngao Tâm đúng là không thoát khỏi liên quan.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch