Bởi vì nữ tử trước mắt này thật giống Tỉnh Trung Nguyệt như đúc.
Đương nhiên là cơ hồ, không phải chân chính giống như đúc.
Đầu tiên dáng hai người xác thực rất tương tự, đều là khung xương rất nhỏ, thon dài như dương liễu, nhưng bộ vị mấu chốt trên dưới, lại lồi nhô lên kinh người. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thích hợp sinh dưỡng con cái, bởi vì xương chậu không đủ rộng.
Mà gương mặt hai người cũng vô cùng vô cùng tương tự, nhưng . . . Khí chất hoàn toàn không giống.
Tỉnh Trung Nguyệt là cô tịch, tố chất hơi thần kinh.
Mà nữ nhân trước mắt này cao ngạo, là loại cao ngạo xem thường thế gian, tràn đầy cảm giác ưu việt kia.
Hai loại khí chất nhìn qua rất tương tự, xem như tuyệt thế mà độc lập.
Nhưng trên thực tế là hoàn toàn khác nhau, nữ nhân trước mắt này quá mức cao ngạo, cho nên lộ ra vẻ tịch mịch.
Mà Tỉnh Trung Nguyệt khi còn bé kinh lịch quá thê thảm, nội tâm quá mức hắc ám, cho nên lộ ra tịch mịch, xem như quái gở.
Nữ nhân trước mắt này thật sự là coi trời bằng vung, một cỗ cảm giác coi mọi người tại đây đều là rác rưởi.
Mà ngươi là thích khách, không cần đeo khăn che mặt sao?
Lúc đó thích khách ám sát Đại Doanh đế quốc Tứ hoàng tử Doanh Khư cũng không kiêu ngạo như ngươi, người ta tốt xấu còn phi thường thần bí giấu khuôn mặt đi.
Còn ngươi cứ như vậy lộ ra khuôn mặt tuyệt thế vô song, phảng phất căn bản không sợ người khác nhận ra.
Đương nhiên, nữ tử trước mắt này xác thực không thèm để ý người khác nhận ra, bởi vì nàng sẽ giết sạch tất cả.
"Bảo hộ mục tiêu rút lui, chúng ta đoạn hậu!" Theo thủ lĩnh võ sĩ Hắc Băng Đài ra lệnh một tiếng, hơn mười võ sĩ Hắc Băng Đài hộ tống Vân Trung Hạc nhanh chóng rút lui, còn lại mấy chục tên võ sĩ Hắc Băng Đài lại một lần nữa nối tiếp nhau phóng tới nữ tử phía trước.
Bọn họ đã biết, tuyệt đối không thể đánh thắng được nữ tử này, chỉ có thể tận lực ngăn chặn nàng, để Vân Trung Hạc đào tẩu.
Bất quá, bọn họ vẫn như cũ suy nghĩ quá nhiều.
Nữ tử này không chút hoang mang, lợi kiếm trong tay nhẹ nhàng đâm ra.
"Xoẹt xoẹt xoẹt. . ."
Vẻn vẹn vài giây đồng hồ, mấy chục tên võ sĩ Hắc Băng Đài bị giết hết.
Giết đến sạch sẽ, mà ngay cả một tia hoả khí cũng không có, giết người dễ như trở bản tay, phảng phất như hái hoa vậy.
Mà nữ tử này, vẫn như cũ một thân váy dài tuyết trắng, không nhuốm bụi trần, thậm chí trên thân kiếm cũng không nhiễm vết máu.
Lúc này, hơn mười võ sĩ Hắc Băng Đài mới hộ tống Vân Trung Hạc chạy ra mười mấy mét mà thôi.
Chân ngọc nữ tử nhẹ nhàng điểm một cái, cơ hồ trong nháy mắt thoáng hiện, đảo mắt đã tới trước mặt Vân Trung Hạc. Thật sự là có chút không phù hợp với trọng lực học, nhẹ nhàng điểm một cái, toàn bộ thân thể mềm mại liền như con diều nhẹ nhàng lướt tới.
Lần này Vân Trung Hạc nhìn càng thêm rõ ràng.
Nữ tử trước mắt này, khẳng định chính là cô em gái Tỉnh Trung Nguyệt kia, hoặc là nói nàng chính là Tỉnh Trung Nguyệt chân chính.
Nàng từ nhỏ đã là một thiên tài, tuyệt đỉnh thiên tài, mười mấy tuổi đã đi Bạch Vân thành tập võ. Sau đó bị Tỉnh Trung Nguyệt thay thế, rồi tung tích của nàng liền trở thành bí ẩn.
Không ngờ vậy mà xuất hiện nơi đây, mà võ công lại cao đến tình trạng không thể tưởng tượng. Vân Trung Hạc vốn còn nghĩ, Tỉnh Trung Nguyệt chân chính có lẽ rất thảm, còn cần hắn cứu vớt đấy.
Không ngờ, người ta ngưu bức như vậy. Những năm qua rốt cuộc nàng xảy ra chuyện gì?
Hơn mười võ sĩ bảo hộ Vân Trung Hạc, rốt cuộc có chút hỏng mất, bởi vì nữ tử này thực sự quá mạnh.
"Xin hỏi cô nương là người nào, vậy mà cản giết Hắc Băng Đài chúng ta . . ."
Gã vẫn chưa nói xong, đầu liền vô thanh vô tức rơi xuống đất.
Sau đó, mười mấy người bên cạnh gã trong khoảnh khắc bị giết hết.
Lúc này, bọn họ thậm chí ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Hơn một trăm tên võ sĩ Hắc Băng Đài hộ tống Vân Trung Hạc bị giết sạch, chỉ còn lại một mình Vân Trung Hạc.
Lúc này nữ tử tuyệt sắc này mới ngẩng đầu, nhìn hắn.
"Ngươi chính là người ta muốn giết à?" Nữ tử hỏi.
Mẹ nó, ngươi ngay cả người muốn giết là ai cũng không biết? Ngươi liền đến giết? Thật sự là quá phách lối đi, quá không coi ai ra gì đi.
"Ngươi không biết võ công? Vậy nhắm mắt lại đi, ta sẽ rất nhanh." Nữ tử tuyệt sắc nói.
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại.
Mặc dù hắn rất muốn hô to tên Tỉnh Trung Nguyệt, rất muốn nói ta là tỷ phu ngươi, nhưng hắn vẫn như cũ không nói gì.
Mà số 9 Lượng Tử cũng đang không ngừng hô to: Không nên mở miệng, tuyệt đối không nên mở miệng, nhắm mắt lại.
Đối với trận ám sát này, số 9 Lượng Tử ngược lại đã dự đoán, nhưng vẫn như cũ để Vân Trung Hạc đi đường này.
Nhìn thấy Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, mà lại tay trói gà không chặt, nữ tử tuyệt sắc này cũng không thèm tỏ vẻ thương hại, một kiếm đâm thẳng tới, muốn kết liễu tính mạng của hắn.
Thiên nhược hữu tình Thiên diệc lão, người cường đại như nàng, nếu như tùy tiện bảo trì lòng thương hại đối với một người, trong lúc này tâm đã sớm thủng trăm ngàn lỗ, thế giới này không thiếu nhất chính là cố sự bi thảm.
Nhưng mũi kiếm vừa mới chạm đến cổ Vân Trung Hạc, nàng liền ngừng lại.
Không phải bởi vì nàng hối hận, cũng không phải bởi vì nàng phát hiện trên người Vân Trung Hạc có gì.
Mà là sau lưng của nàng xuất hiện một người, cũng là tuyệt đỉnh cao thủ.
Một giây sau, Vân Trung Hạc cảm thấy không khí có một mùi thơm ly kỳ, sau đó hắn trực tiếp bất tỉnh.
"Ai?"
"Một cố nhân."
"Làm gì?"
"Xin ngươi buông tha hắn một mạng."
Nữ tử thở dài nói: "Tiên sinh, ngươi nhất định phải cứu hắn sao?"
"Đúng!"
"Vì thế thậm chí không tiếc đắc tội ta?"
"Đúng!"
Nữ tử nói: "Được, hắn thuộc về ngươi."
Người tới nói: "Đa tạ ân tình Vô Sương công chúa điện hạ."
Nữ tử nói: "Ta không phải công chúa."
Người kia nói: "Ngài không phải công chúa, thì ai là công chúa, ta thiếu ngài một nhân tình."
Nữ tử tuyệt sắc nói: "Cáo từ!"
Sau đó chân ngọc nàng nhẹ nhàng điểm một cái, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Người cứu Vân Trung Hạc chậm rãi đi tới trước mặt hắn, sau đó kẹp lấy Vân Trung Hạc, chân lướt đi, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Nếu như Vân Trung Hạc nhìn thấy người này, nhất định sẽ kinh hãi không gì sánh được.
Bởi vì người này chính là địch nhân lớn nhất của hắn tại Nam cảnh, Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà, Viên Thiên Tà quỷ thần khó lường kia. Lão chẳng những không chết, mà lại một mực bí mật đi theo Vân Trung Hạc.
Ai có thể cứu người từ tay Vô Sương công chúa muốn giết, đương nhiên là người võ công không thua gì nàng.
Mà võ công Viên Thiên Tà cao bao nhiêu, hoàn toàn không cần phải nói.
Lão vậy mà xuất hiện cứu Vân Trung Hạc, lão muốn làm gì?
. . .
Mùng chín tháng giêng!
Khoảng cách kỳ hạn cuối cùng của hoàng đế bệ hạ đã đến, nhưng Vân Trung Hạc vẫn không xuất hiện.
Vào buổi sáng.
Ngao Tâm, Liễu thị, Ngao Ninh Ninh, hơn trăm người, từ ngục giam Đại Lý Tự bị áp giải đi tới bên ngoài Đoan môn.
Trong khoảng thời gian này, đầu tiên Ngao Tâm bị bãi miễn chức vụ Phiêu Kỵ đại tướng quân, sau đó lại bị tước đoạt tước vị, dời từ Tông Chính Tự qua Đại Lý Tự.
Sau đó tiến hành đại hội thẩm mấy lần, mà đều là tam ti hội thẩm cấp cao nhất, thẩm vấn gã liên quan tới chuyện Nam cảnh mưu phản.
Ngao Tâm đương nhiên không nhận tội, mọi lần đều cãi lại.
Nhưng điều này cũng cũng không ảnh hưởng tới kết quả tam ti hội thẩm, Ngao Sạ và Ngao Khí mưu phản, thổ dân quân phòng giữ mưu phản, Ngao Tâm khó thoát tội, phán xử chém hình, trưa mùng chín tháng giêng, chính thức hành hình.
Lúc trước sắp chém Yến Biên Tiên, Đại hoàng tử dập đầu chảy máu, nhưng cuối cùng cũng không thể cứu được Yến Biên Tiên.
Bây giờ sắp chém Ngao Tâm, có người ra mặt xin tha cho gã không?
Vẫn có, tổng cộng ba quan viên, một quan văn, hai võ tướng, quỳ gối ngoài cửa cung cầu tình cho Ngao Tâm.
Trừ những người đó ra, còn có một người hoàn toàn không nghĩ tới, quỳ gối ngoài cửa cung.
Bởi vì y không có quan thân, vẻn vẹn chỉ là cử nhân công danh, cho nên cách hoàng cung không thể quá gần.
Người này chính là Ngao Minh!
Y đã từng là tự tử Ngao Tâm, dù lúc Ngao Ngọc chiếm giải nguyên Thương Lãng hành tỉnh, y công khai tuyên bố, từ bỏ bất luận quyền thừa kế gì của Nộ Lãng hầu tước phủ.
Nhưng hiện tại, y vẫn như cũ quỳ gối ngoài cửa cung cầu tình cho Ngao Tâm.
Mà y đã quỳ ròng rã ba ngày ba đêm, hình dáng tiều tụy.
Không chỉ như vậy, y còn viết một thiên văn chương biện bạch cho Ngao Tâm.
"Bệ hạ, ta chính là tự tử Ngao Tâm, ta nguyện ý lấy thân tương đại, vi phụ mà chết!"
"Bệ hạ, ta nguyện ý lấy thân tương đại, vi phụ mà chết!"
Hành vi của y lập tức đưa tới tiếng vang to lớn trong sĩ lâm, thậm chí toàn bộ dân chúng kinh thành đều biết xuất hiện một Ngao Minh đại hiếu tử như thế.
Ngao Tâm vì thiên vị con của mình, tước đoạt quyền thừa kế Ngao Minh. Nhưng thời khắc mấu chốt Ngao Minh vẫn như cũ nguyện ý lấy thân tương đại, cảm động lòng người cỡ nào?
Nhưng không ai biết, Ngụy quốc công phủ Đoàn Oanh Oanh tiểu thư, lúc này cải trang cách ăn mặc đi đến pháp trường.
Nàng thống hận Ngao Ngọc tận xương, lúc này Ngao Tâm sắp bị mất đầu, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhất định phải tới tận mắt nhìn cả nhà Ngao Tâm chết thảm thế nào.
Lần này giám trảm quan chính là Hình bộ Thượng thư.
Chỉ cần đến giờ, lập tức khai đao.
Nội tâm vị Hình bộ Thượng thư này cũng phi thường bất đắc dĩ, gã không tính là người Lâm tướng, nhưng cũng không có bất luận giao tình gì với Ngao Tâm, thậm chí từng bị mất mặt, bởi vì lúc ấy cũng bị Ngao Tâm đánh mặt.
Ngao Tâm lúc ấy thiết diện vô tư, không biết đánh mặt mũi bao nhiêu người.
Nhưng cho dù như vậy, trong lòng vị Hình bộ Thượng thư này cũng tràn đầy không đành lòng.
Đây chính là Ngao Tâm.
Trụ cột nước nhà, đã từng lập xuống bao nhiêu công lao?
Nói giết liền giết?
Nhưng biết làm sao? Năm ngoái đại chiến với Đại Doanh đế quốc thất bại, Ngao Tâm đã lưng đeo hắc oa.
Mà lần này Nam cảnh tạo phản, Ngao Tâm làm sao cũng không thoát khỏi liên quan.
Người mưu phản chính là nghĩa tử ngươi, mà lại là một tay ngươi xây dựng quân đội, ai cũng không bảo vệ được ngươi.
Khoảng cách đến giữa trưa, còn chưa tới một canh giờ.
Đến lúc đó nếu như không có ý chỉ hoàng đế, thái thượng hoàng cũng không ra ý chỉ.
Vậy cả nhà Ngao Tâm nhất định phải chết.
. . .
Trong hoàng cung.
Hai con ngươi Hương Hương công chúa đỏ bừng, run rẩy nói: "Tổ mẫu, không phải như vậy đúng không? Ngao Tâm rõ ràng là trung thần, có công với Đại Chu đế quốc ta, vì sao phải giết?"
Hai con ngươi Thái hậu đỏ bừng nói: "Hương Hương à, ai bảo hắn đắc tội quá nhiều người, ai bảo một tay hắn xây dựng quân đội mưu phản chứ."
Hương Hương công chúa nói: "Ngao Tâm đắc tội rất nhiều người, nhưng hắn là cô thần Đại Chu hoàng thất ta, chúng ta không phải nên bảo hộ hắn sao? Vì sao biết rất rõ hắn trung thành, còn muốn giết hắn?"
Thái hậu nói: "Hương Hương, nữ tử không được tham gia vào chính sự, nữ tử không được tham gia vào chính sự đó."
Hương Hương công chúa nói: "Tổ mẫu, ngài là Thái hậu, làm sao nhẫn tâm nhìn thấy trụ cột nước nhà cứ như vậy bị giết chết? Ngày đó Yến Biên Tiên bị giết, hiện tại Ngao Tâm lại sắp bị giết? Đại Chu chúng ta nhân tài nhiều, cũng không thể giết như vậy. Van cầu tổ mẫu, đi cầu tình với phụ hoàng, bỏ qua cho Ngao Tâm một mạng đi, bỏ qua cho cả nhà Ngao Tâm đi, không thể hủy tính mệnh công thần này."
Thái hậu nhìn hai mắt đẫm lệ của Hương Hương công chúa nói: "Tốt, tốt, ta đi, ta đi. . ."
. . .
Trong thư phòng hoang đế, y vẫn đang đánh cờ cùng Vô Tâm hòa thượng.
Nghe nói Thái hậu giá lâm, y lập tức tiến lên nghênh đón.
"Mẫu hậu, ngài có chuyện gì, triệu hoán nhi thần đi là được, làm sao ngài còn cực khổ tự mình đến đây?" Hoàng đế thở dài nói.
Vô Tâm hòa thượng chắp tay trước ngực nói: "Thái hậu khoẻ."
Sau đó, gã trực tiếp cáo lui, cũng không nói cái gì thảo dân cáo lui.
Hoàng đế nói: "Mẫu hậu, ngài có gì phân phó?"
Thái hậu nói: "Hoàng đế, hậu cung không được can chính, điểm này ai gia phi thường rõ ràng. Nhưng Ngao Tâm từng có ân cứu mạng phụ thân ta."
Hoàng đế nói: "Ta nhớ rõ, lúc ấy Ngao Tâm còn rất trẻ, Tiêu quốc trượng bị thiết kỵ Đại Lương vây quanh ngoài Ung Châu thành, nguy cơ sớm tối, là Ngao Tâm dẫn binh cứu ra.