WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 378: Hoàng đế phong thưởng! Cầu hôn Hương Hương công chúa! (1)

Chương 378: Hoàng đế phong thưởng! Cầu hôn Hương Hương công chúa! (1)





Nam Cung Đại nói: "Ngao Ngọc công tử hầu hạ cha mẹ hắn."

Hoàng đế dừng một chút, sau đó cười nói: "Vậy tốt, trăm tốt hiếu làm đầu nha. Vậy chúng ta ở chỗ này chờ hắn."

"Đúng rồi, các ngươi phát hiện Ngao Ngọc ở đâu?" Hoàng đế hỏi.

Nam Cung Đại nói: "Trong nhà hắn, trong nhà ở Giang Châu."

Hoàng đế nói: "Chính là Nộ Lãng hầu tước phủ đã niêm phong sao?"

Nam Cung Đại nói: "Vâng."

Vậy hắn làm sao lại xuất hiện trong nhà ở Giang Châu?

Nam Cung Đại nói: "Chúng ta phái ra mấy ngàn người tìm khắp nơi, bỗng nhiên lão nhị nói, có phải hắn ở trong nhà hay không? Chúng ta đều cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn đi xem một chút. Kết quả phát hiện hắn quả nhiên nằm trong nhà mê man không thôi, cho nên chúng ta mang hắn đến đây."

. . .

Vân Trung Hạc trở lại ngục giam trong Đại Lý Tự hầu hạ phụ mẫu.

Dù ý chỉ cuối cùng đao hạ lưu tình, nhưng hoàng đế vẫn chưa đặc xá phu phụ Ngao Tâm, chuyện này cần gặp mặt Ngao Ngọc rồi hẵng nói.

Bất quá đã đổi phòng giam Đại Lý Tự, để phu phụ Ngao Tâm ở cùng một chỗ, mà ngục giam này càng giống một căn phòng, bên trong có bàn, có bát đũa, còn có giường chiếu, miễn cưỡng có thể sinh sống.

Nhà tù trước đó chân chính là nhà tù, cũng không vì thân phận Ngao Tâm đặc thù mà ưu đãi.

Vân Trung Hạc gặp lại phụ mẫy, Nhị lão đầu đã trắng một nửa.

Trước đó phụ thân Ngao Tâm, nhân vật anh hùng bực nào, anh tư bừng bừng phấn chấn, dù mới năm mươi mấy tuổi, tóc vẫn đen nhánh, nhìn qua tối đa chỉ khoảng 40 tuổi mà thôi.

Mẫu thân Liễu thị càng không cần phải nói, dù mới hơn bốn mươi chút, nhưng vẫn như cũ dung mạo xinh đẹp, nhìn khoảng ba mươi tuổi, phong vận động lòng người. Nhưng hiện tại tóc nàng cũng trắng một nửa.

Ngắn ngủi mấy tháng, phảng phất già mười mấy tuổi, có thể thấy thời gian gần đây bị dày vò bực nào.

Vân Trung Hạc lập tức nhịn không được buồn não lòng, mẫu thân ôm hắn khóc rống một lúc lâu, lưu lại hai cha con Ngao Ngọc.

"Công danh lợi lộc, đều là thoảng qua như mây khói! Trung quân ái quốc, kết quả là một trò cười." Ngao Tâm cười lạnh nói.

Mặc dù tai vách mạch rừng, nhưng Ngao Tâm vẫn như cũ nói ra câu nói này, có thể thấy gã nản lòng thoái chí bực nào, nửa điểm cũng không quan tâm bị hoàng đế nghe được.

"Nộ Lãng hầu tước vị này, ta không có ý đòi về." Ngao Tâm nắm tay Vân Trung Hạc nói: "Mập mạp, vi phụ sau này sẽ là một phụ thân không quyền không thế, có thể bảo hộ mẹ con các ngươi, đại khái cũng chỉ có một thân võ nghệ này. Từ nay về sau, quốc sự không liên quan gì đến ta, ta chỉ sống vì mẹ con ba người các ngươi mà thôi."

Trong lời nói, Ngao Tâm đã quyết tâm.

Sau đó mặc kệ Đại Chu đế quốc xuất hiện sự tình gì, gã cũng sẽ không quản, cũng tuyệt đối sẽ không ra khỏi núi. Mặc kệ hoàng đế lại xuống ân chỉ cỡ nào, gã cũng sẽ không để ý tới.

Vân Trung Hạc nắm chặt tay phụ thân, hết thảy đều không nói lời nào!

. . .

Một lúc lâu sau, Vân Trung Hạc tiến cung yết kiến Vạn Duẫn hoàng đế.

"Ha ha ha ha, đại công thần chúng ta trở về." Hoàng đế cười to nói: "Để trẫm xem kỹ một chút, rốt cuộc là thiếu niên lang bực nào, vậy mà lẻ loi một mình lắng lại Nam cảnh phản loạn."

Tiến vào thư phòng xong, Vân Trung Hạc theo quy củ khom người xuống.

Đây cũng là lần thứ nhất hắn chân chính nhìn thấy Vạn Duẫn hoàng đế, trước đó đều là cách bình phong, ngay cả tư cách thấy chân diện mục y cũng không có.

Bây giờ nhìn thấy gương mặt Vạn Duẫn hoàng đế, cũng không khỏi thoáng kinh ngạc một chút.

Bởi vì tướng mạo hoàng đế xác thực rất được à, mà loại tướng mạo phi thường có phúc khí.

Hai mắt hẹp dài, tị nhược huyền đảm, miệng như bôi son, hai lỗ tai dài, nói song thùy qua vai là khoa trương, nhưng một đôi lỗ tai này xác thực giống như là Lưu hoàng thúc (chắc là tren điếm Lưu Bị)

Tướng mạo y tương tự Lưu hoàng thúc sao? Có, đó là một bộ nhân nghĩa, nhưng y tuấn mỹ hơn nhiều.

Nhưng hai đạo lông mày phi thường sắc bén, khiến cho vẻ nhân hậu trên mặt y bị vẻ bá đạo hòa tan, thật sự như hai thanh tiểu đao muốn cắt đả thương người.

Cho nên điều này cũng làm cho Vạn Duẫn hoàng đế lúc cười, lộ ra phi thường thân cận.

Nhưng lúc cau mày lại phi thường doạ người, để cho người ta nghe tiếng tán gan.

Tóm lại, vị hoàng đế này có một bộ tướng mạo ân uy thật được, phi thường thích hợp làm khuôn mặt hoàng đế, mà thân cao khoảng chừng một mét tám.

"Ngao Ngọc, ngươi còn nhớ rõ thích khách kia không?" Nam Cung Thác hỏi.

"Nhớ kỹ." Vân Trung Hạc nói: "Là một nữ tử tuyệt lệ vô song, cao ngạo ngạo mạn, giết người như cỏ rác."

Nam Cung Thác nói: "Có thể kể rõ hơn không? Như vậy hoạ sỹ chúng ta có thể căn cứ sự miêu tả của ngươi hoạ ra chân dung, sau đó tiến hành truy nã khắp thiên hạ."

"Không cần, ta đã vẽ xong." Vân Trung Hạc nói, sau đó móc từ trong ngực ra một bức tranh mở ra.

Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác cầm lấy xem xét, trên giấy là một mỹ nhân tuyệt sắc phảng phất như thật.

Dáng người nữ tử này thật sự uyển chuyển, khí chất này thật sự là xem thường thiên hạ, nhưng lại che mặt.

Nữ tử kia lúc ám sát Vân Trung Hạc không che mặt, nhưng Vân Trung Hạc lại vẽ nàng che mặt, dù sao cũng chết không đối chứng, tất cả mọi người đã bị chết sạch.

Dù chính nàng nói ra ngày đó ám sát Ngao Ngọc không có che mặt cũng đừng gấp.

Ngao Ngọc ta thương hương tiếc ngọc không được sao?

Hoàng đế nói: "Dùng bức chân dung này, in mấy vạn bản, truy nã khắp thiên hạ."

"Tuân chỉ." Nam Cung Thác nói.

Tiếp theo, Nam Cung Thác nói: "Ngao Ngọc, ngày đó xảy ra chuyện gì?"

Vân Trung Hạc cáo tri kỹ càng quá trình bị ám sát, đương nhiên giấu đi chuyện có người đến cứu giúp.

Nam Cung Thác nói: "Nói cách khác, nàng căn bản không biết người muốn giết là ngươi, cũng không biết thân phận của ngươi?"

Vân Trung Hạc nói: "Vâng, bất quá bởi vì ta tay trói gà không chặt, cho nên nàng để cho ta nhắm mắt, nói nàng động thủ rất nhanh, sẽ không thống khổ. Ta liền nhắm mắt lại, sau đó liền ngất đita vốn cho rằng chết chắc, không nghĩ tới. . . Lại một lần nữa tỉnh lại đã xuất hiện trong nhà tại Giang Châu, mà bên người lại là Nam Cung Đại."

Nam Cung Thác nói: "Ngươi cảm thấy nguyên nhân gì, khiến cho nàng không giết ngươi?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta thật không biết, lúc đầu ta cho rằng nàng là độc giả của ta, đặc biệt thích sách ta, cho nên không giết ta. Nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không hỏi qua tên của ta, chắc hẳn cũng không biết ta là tác giả Thạch Đầu Ký."

Nam Cung Thác nói: "Bệ hạ, ta đã hỏi xong."

Hoàng đế phất phất tay, Nam Cung Thác lập tức lui ra ngoài.

Lập tức trong thư phòng, chỉ còn lại hai người Vân Trung Hạc và hoàng đế.

"Bệ hạ, đây là tất cả mọi chuyện xảy ra tại Nam cảnh." Vân Trung Hạc đưa tới một phần sổ sách.

Hoàng đế mở ra xem cẩn thận.

"Viên Thiên Tà này, quả là thần kỳ?"

Vân Trung Hạc nói: "Hắn ảo thuật, đơn giản vô cùng kì diệu, cơ hồ hoàn toàn không có sơ hở."

Tiếp đó Vân Trung Hạc lại nói: "Kỳ thật lần phản loạn này sở dĩ lắng lại, hoàn toàn là công của thiên địa, thảo dân không dám tranh đoạt, hoàn toàn là núi lửa bộc phát mới phá hủy mười mấy vạn phản quân nòng cốt của Viên Thiên Tà."

Hoàng đế nói: "Đó cũng là công nhân thế dẫn dụ, không thể bỏ qua công lao của ngươi."

Tiếp theo, hoàng đế lại nói: "Đúng rồi, ngươi làm sao phán đoán sẽ có núi lửa phun trào?"

Vân Trung Hạc nói: "Bởi vì liên tiếp địa chấn, mặt đất xuất hiện vết nứt, xuất hiện đất tách ra, mấu chốt nhất là nhiệt độ hồ nước phía bắc Đại Nhật sơn tăng lên không ít, những thứ này tình báo Hắc Băng Đài đều có miêu tả."

Hoàng đế nói: "Căn cứ những tin tức này, liền có thể suy đoán ra sẽ có núi lửa phun trào?"

Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Ngươi làm sao biết những thứ này?"

Vân Trung Hạc nói: "Trong Thượng Cổ bản độc nhất « Sơn Hải Dị Chí » có miêu tả."

Hoàng đế nói: "Lại có dạng kỳ thư này?"

Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Vậy bộ quần áo ngươi từ đỉnh núi bay xuống thì sao?"

Vân Trung Hạc nói: "Thần cũng mang tới, cũng đã cho Hắc Băng Đài kiểm tra, nguyên lý vô cùng đơn giản, chính là căn cứ nguyên lý con dơi phi hành chế thành."

Nói xong, Vân Trung Hạc đặt món Wingsuit Flying rách rưới trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Vậy bộ y phục này. . ."

Vân Trung Hạc nói: "Cũng là từ « Sơn Hải Dị Chí » cổ thư có được."

Hoàng đế nói: "Vậy loại quần áo này có thể làm số lượng lớn không? Có thể làm ở trong quân không?"

Vân Trung Hạc nói: "Có thể, nhưng phi thường khó khống chế, chỉ có thể từ chỗ cao nhảy xuống."

Hoàng đế suy nghĩ kỹ một hồi, nói: "Phá huỷ bộ y phục này, mặt khác cách chế tạo bộ y phục này, nếu có bản vẽ gì, cũng phá hủy toàn bộ."

Vân Trung Hạc khom người nói: "Vâng."

Hoàng đế nhìn Vân Trung Hạc, không khỏi thở dài một trận, Ngao Ngọc này so với phụ thân hắn thì nghe lời hơn nhiều.

Tính Ngao Tâm cực độ khó chịu, gã cảm thấy chuyện nếu đúng, bất kỳ người nào cũng không thể cải biến ý chí của gã, bao gồm Vạn Duẫn vị hoàng đế bệ hạ này.

Hoàng đế vì sao bắt Ngao Ngọc tiêu hủy quần áo này, mà lại không cho phép tiết lộ ra ngoài?

Bởi vì y cảm thấy nên làm vậy, vạn nhất có thích khách mặc bộ Wingsuit Flying từ chỗ cao bay tới tiến hành trảm thủ thì sao?

Đương nhiên, kinh thành Đại Chu không có chỗ núi cao, sẽ không để cho thích khách có cơ hội như vậy, nhưng vẫn không thể không phòng.

Cho nên dù Wingsuit Flying ở trên quân sự có tác dụng đặc thù, nhưng hoàng đế vẫn cảm thấy triệt để phong sát.

"Ngao Khí kia, mang người đi rồi?" Hoàng đế hỏi.

Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, hắn mang đi sáu vạn người, những người còn lại không nguyện ý, đã quy thuận Chu Long công tước, một lần nữa trở thành quân phòng giữ."

Hoàng đế nói: "Ngao Khí dẫn người đi nơi nào?"

Vân Trung Hạc nói: "Rừng rậm nguyên thủy phía tây Nam cảnh, một lần nữa trở thành man hoang dã nhân."

Hoàng đế trầm mặc một lát, cũng không biểu hiện cách nhìn đối với chuyện này.

"Ngao Ngọc, có một việc ta nhất định phải nói rõ với ngươi." Hoàng đế nói: "Ngươi lắng lại Nam cảnh phản loạn, nhưng quá trình quá mức không thể tưởng tượng, mà lại dính đến thiên địa chi uy, dễ dàng bị người tâm hoài quỷ thai lợi dụng, cho nên chuyện này không thể công khai. Công lao của ngươi trong lòng trẫm biết, thái thượng hoàng cũng sẽ biết."

Vân Trung Hạc nói: "Vâng, bệ hạ."

Hắn đương nhiên biết rõ, công lao này tuyệt đối không thể để đại chúng biết.

Như vậy sẽ cho người trong thiên hạ một tín hiệu, Nam cảnh không có Ngao thị không được.

Trước đó Ngao Tâm thống trị Nam cảnh, tất cả thổ dân cúi đầu nghe theo.

Bây giờ Nam cảnh phản loạn, nhi tử Ngao Tâm đi một chuyến, lấy sức một mình, dùng ba tấc lưỡi liền lắng lại phản loạn.

Vậy có phải nên để Ngao thị vĩnh viễn trấn Nam cảnh không?

Hoàng đế nói: "Cho nên ta để Chu Tịch đi Nam cảnh."

Chu Tịch? Nhị hoàng tử, hắn đi Nam cảnh? Kiềm chế Phó Viêm Đồ, thay thế Chu Long công tước trở thành Nam cảnh đại đô hộ?

Vân Trung Hạc khom người nói: "Vâng, bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Nhưng ngươi yên tâm, trong lòng trẫm công lao này là của ngươi. Lúc ngươi rời kinh trẫm cũng đã nói, sẽ phong thưởng cho ngươi, phong thưởng thật to."

Sau đó, hoàng đế nói: "Truyền chỉ, Nam cảnh phản loạn, Ngao Tâm mặc dù mất chức vụ, nhưng nể tình hắn trung quân ái quốc, nhiều lần kiến công huân, đặc xá tội lỗi."

"Vâng, bệ hạ!" Thái giám phía ngoài phi nước đại đi Đại Lý Tự, truyền ý chỉ hoàng đế.

Vân Trung Hạc thở dài một hơi, rốt cuộc cứu được phụ mẫu và cả nhà ra.

Hoàng đế lại nói: "Nghĩ chỉ, khôi phục công danh tân khoa giải nguyên Thương Lãng hành tỉnh Ngao Ngọc."

Vân Trung Hạc khom mình xuống nói: "Học sinh tạ chủ long ân."

Hoàng đế nói: "Đương nhiên, những thứ này cũng không tính là gì, đều là nên làm, căn bản không đủ khen ngợi công lao của ngươi. Ngươi lập xuống thiên đại công lao bực này, cần khen thưởng, khen thưởng thật to. Nói, ngươi muốn cái gì?"

Vân Trung Hạc nói: "Cái gì đều có thể sao?"

Hoàng đế nói: "Đương nhiên cái gì đều có thể, nhưng chỉ có một chuyện, mà trẫm không nhất định đáp ứng. Cho nên trong lòng ngươi phải cân nhắc một phen thật tốt, bởi vì ngươi chỉ có một cơ hội mở miệng."

Vân Trung Hạc phảng phất bắt đầu suy nghĩ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.