"Nhanh cứu Đại hoàng tử, nhanh cứu Đại hoàng tử. . ."
Đê đập này vỡ một đoạn, liền không thể vãn hồi nổi, hồng thủy kinh người dễ như trở bàn tay phá vỡ một đoạn lớn đê đập.
Thành quả mười mấy vạn người thủ vệ mấy ngày mấy đêm, lập tức bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Thấy Đại hoàng tử Chu Ly triệt để bị đỉnh lũ thôn phệ, vô số người nứt cả tim gan.
Sau đó một màn kinh người xuất hiện, lại có vô số quan binh, vô số dân chúng nhao nhao nhảy vào trong nước, ý đồ cứu vớt Đại hoàng tử Chu Ly.
Đây chính là lòng người.
Chu Ly hai tháng này cứu tế Lãng Châu, dốc hết toàn lực, dốc hết tâm huyết, cứu người vô số, dù là tảng đá cũng bị làm cảm động.
Vô số binh sĩ trú quân Lãng Châu, Thủy Sư, đã triệt để bị nhân cách Chu Ly mị hoặc chinh phục. Lúc này thấy y gặp nạn, nhao nhao nhảy xuống nước, chiến đấu quên mình cứu giúp.
Nhưng . . .
Hồng thủy này kinh người cỡ nào, mặc dù Chu Ly có võ công, nhưng dưới hồng thuỷ đầy trời này, trong nháy mắt vẫn bị thôn phệ, biến mất không thấy.
Chu Ly không biết bơi, nhưng cũng biết ngừng thở, liều mạng giãy dụa.
Nhưng . . . Hai chân y bỗng nhiên bị người ôm lấy, sau đó liều mạng kéo xuống.
"Phốc xuy, phốc xuy. . ." Đám người này vậy mà hành thích trong nước, chủy thủ điên cuồng đâm lên đùi, lên thân y.
Mắt Chu Ly tối sầm lại, không cách nào tránh thoát nữa, không ngừng chìm xuống dưới.
Thôi, thôi, vậy là chết rồi.
Ngao Ngọc, mặc dù chúng ta tâm hữu linh tê, nhiều lần xây kỳ công, nhưng bây giờ xem như thất bại trong gang tấc rồi.
Chết rồi, chết rồi.
Đại hoàng tử Chu Ly không ngừng chìm xuống chìm xuống, vô số hồng thủy tràn vào miệng mũi y.
Mà ngay lúc này, trong đám người xuất hiện một thân ảnh, chính là Viên Thiên Tà.
Người này thật đúng là tâm ngoan, lúc trước gã đã ở đây, nhưng lại không xuất thủ, cũng không ngăn cản, mặc cho cục diện thiên băng địa liệt này phát sinh.
Vân Trung Hạc còn có lòng thương tiếc vạn dân, nhưng Viên Thiên Tà này hoàn toàn không có. Gã một lòng chỉ muốn hoàn thành sứ mạng của mình, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cho dù chết nhiều người hơn nữa cũng không liên quan đến gã?
Nắm chắc thời gian, hẳn là không sai biệt lắm.
Viên Thiên Tà nhảy thẳng vào trong hồng thủy, chỉ thấy gã như giao long trong nước, dễ như trở bàn tay trong hồng thuỷ ngập trời như giẫm trên đất bằng, càng đáng sợ chính là toàn thân gã tuôn ra chân khí, ngăn cách nước chung quanh ra.
Võ công của người này thật sự là kinh người, thiên hạ tông sư, tuyệt đối chỉ mình gã, võ công bực này thật sự là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
"Vèo vèo vèo . . ."
Tiến vào trong nước, Viên Thiên Tà xuất thủ như chớp giật, giết toàn bộ các thích khách. Sau đó bắt lấy Chu Ly, liều mạng kéo lên bờ.
Mà gã cứu người dưới đáy nước, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Viên Thiên Tà muốn để cho Chu Ly chết trước sống sau.
. . .
Không lâu sau, Viên Thiên Tà mang theo Chu Ly thoát ly hồng thủy, đi vào một chỗ trên sườn núi.
Viên Thiên Tà nói: "Những người còn lại, đi theo ta bắt Đoàn Bật."
"Vâng!"
Sau đó Viên Thiên Tà như bóng với hình, chạy như điên về phía đỉnh núi nào đó.
Sau lưng là hơn mười cao thủ, đi theo thân ảnh Viên Thiên Tà.
Rất nhanh Viên Thiên Tà đứng trên đỉnh núi, bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn xuống hồng thuỷ cuồn cuộn.
Vỡ đê chỉ một lát công phu, toàn bộ Lãng Châu đã trở thành trạch quốc, vô số nhà ở bị dìm ngập, vô số người bị dìm ngập.
Viên Thiên Tà nhìn bầu trời thì thầm: "Ngươi có lòng dạ đàn bà, như vậy có một số việc ta phải thay ngươi đi làm, có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, huống chi là. . ."
Vì sao gã làm như vậy? Bởi vì so với Vân Trung Hạc thì gã làm càng thêm triệt để, càng thêm quyết tuyệt.
Đầu tiên, để Chu Ly chết trước hậu sinh.
Tin Chu Ly chết truyền đến kinh thành, Vạn Duẫn hoàng đế có lẽ sẽ bi thương, nhưng càng nhiều là một loại may mắn nào đó, bởi vì tam giác sắt quyền lực thái thượng hoàng sẽ triệt để sụp đổ.
Thái thượng hoàng dù sao đã lớn tuổi, Ngao Ngọc dù sao cũng là ngoại nhân. Không có Đại hoàng tử Chu Ly, tam giác sắt này sẽ mất đi căn cơ, mất đi tính uy hiếp với quyền lực của hoàng đế.
Mà mất đi uy hiếp, Vạn Duẫn hoàng đế hẳn là sẽ không keo kiệt thi ân, đến lúc đó nhất định sẽ gia phong Chu Ly, lễ tang cực kỳ trọng thể.
Như vậy sau khi Chu Ly khởi tử hoàn sinh xong, hoàng đế có thu hồi những truy phong này không?
Đương nhiên là không, như vậy chí ít trên danh vị, Chu Ly lập tức sẽ vọt lên trên chư vị hoàng tử.
Đây là ích lợi rất lớn đối với mưu đồ của Vân Trung Hạc.
Mà Ngụy quốc công Đoàn Bật giả chết, vì bản thân tư lợi, phá hủy đê.
Như vậy chờ tin chết của lão truyền đi, thiên hạ vạn dân tự nhiên sẽ cảm động không thôi, sẽ tha thứ sai lầm Ngụy quốc công phủ.
Mà Vạn Duẫn hoàng đế cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, miễn trừng phạt Ngụy quốc công phủ trước đó, đồng thời sắc phong Ngụy quốc công mới. Kể từ đó Đoàn thị gia tộc xem như được bảo vệ, Đoàn Oanh Oanh đương nhiên cũng được bảo vệ.
Chờ đến khi hoàng đế hạ chỉ xong, Viên Thiên Tà lại giao ra Đoàn Bật giả chết chạy trốn hủy hoại đê đập, đồng thời giao lão cho Chu Ly, vạch trần tội danh Đoàn Bật.
Đến lúc đó sẽ thế nào?
Toàn bộ con dân Đại Chu đế quốc sẽ cảm giác bản thân bị lừa gạt, bọn họ sẽ triệt để tức giận.
Lúc đó, Ngụy quốc công phủ Đoàn Bật tự nhiên là toàn tộc chết không có chỗ chôn, càng quan trọng hơn là, hoàng đế sẽ bị triệt để đánh mặt, uy tín giảm lớn.
Hoàng đế bệ hạ à, ngươi vừa mới ngợi khen, truy phong Ngụy quốc công Đoàn Bật, lại là quốc tặc phát rồ, giết hại trăm vạn sinh linh.
Đến lúc đó hoàng đế còn mặt mũi nào mà tồn tại? Đây là điên cuồng đánh mặt cỡ nào? !
Đây chính là kế hoạch của Viên Thiên Tà, so với Vân Trung Hạc kịch liệt ngoan độc hơn nhiều, bởi vì gã nguyện ý hi sinh vô số sinh linh.
Mà toàn bộ sự tình, gã đều sẽ giao cho Đại hoàng tử Chu Ly đi làm. Đến lúc đó, mâu thuẫn giữa Chu Ly và hoàng đế càng không thể điều hòa.
Đương nhiên còn có mục tiêu thứ ba, chính là liên quan tới quan hệ giữa Ngao Ngọc và Chu Ly, cái này không cách nào nói ra miệng.
Tóm lại, Viên Thiên Tà làm như vậy hoàn toàn là một mũi tên trúng ba con nhạn.
. . .
Trên một đỉnh núi khác, Ngụy quốc công Đoàn Bật nhìn hông thuỷ ngập trời, nhìn Lãng Châu thành bị dìm ngập, nhìn vô số sinh linh bị thôn phệ.
Nội tâm của lão khoái ý không gì sánh được, một loại khoái ý phi thường tàn nhẫn.
Lần này sẽ chết bao nhiêu người? Mấy vạn, mười mấy vạn?
Chuyện này hoàn toàn xem như chết trong tay Đoàn Bật lão, thật đúng là đã nghiền à.
Nạn hồng thủy lần này, Chu Ly Đại hoàng tử kỳ thật cũng đã gần như thành công, kết quả bị Đoàn Bật triệt để phá hủy.
"Mưa tạnh." Đoàn Bật lạnh giọng nói: "May mắn ta ra tay kịp thời, phá hủy một đoạn đê đập, nếu không lần này nạn hồng thủy thật đúng là để Chu Ly quản lý tốt. Chu Ly à, ta để mấy vạn người này đi theo ngươi chôn cùng, cũng coi là xứng đáng với ngươi."
"Ngao Ngọc, ngươi ngoan độc không gì sánh được, nhưng ngươi có thể ngoan độc hơn ta sao? Ngươi có thể ngoan độc bằng đám người chúng ta sao?"
"Vì đạt được mục đích, chúng ta có thể lôi kéo mười mấy vạn người chôn cùng, giết chết mười mấy vạn sinh linh vô tội, ngươi dám không? Ngươi dám không?"
"Ngao Ngọc, ngươi không đủ hung ác, dựa vào cái gì chơi với chúng ta? Hiện tại Chu Ly chết rồi, tam giác sắt quyền lực triệt để bị hủy, ta nhìn ngươi chơi như thế nào?"
"Ngao Ngọc, ngươi muốn giết ta? Hoàn toàn là nằm mơ, nằm mơ à! Ngươi muốn diệt Ngụy quốc công phủ ta, càng là nằm mơ! Ngươi chờ xem, rất nhanh chúng ta sẽ phản công, nhất định khiến cả nhà ngươi chết không có chỗ chôn."
Nội tâm Nguỵ quốc công Đoàn Bật liều mạng phẫn nộ, lão có thể không hận sao?
Đấu với Ngao Ngọc, lão đã té không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ bị hắn hại cửa nát nhà tan, muội muội của mình Đoàn Vân bị Ngao Ngọc hại chết, bảo bối nhi tử Đoàn Vũ cũng bị Ngao Ngọc hại chết, ngay cả Đoàn Bật lão, cũng phải giả chết bỏ chạy, mất đi vinh hoa phú quý.
"Ngao Ngọc, ngươi chờ, ngươi chờ đó, ta nhất định giết cả nhà ngươi."
Trút xuống nội tâm phẫn nộ, Ngụy quốc công thở một hơi nói: "Truyền tin đến Giang Châu và kinh thành, nói sự tình đã xong."
"Vâng!" Mấy tên võ sĩ chạy vội xuống núi, chia ra hướng Giang Châu và kinh thành báo tin.
"Tiếp đó, thi thể thế thân kia nhất định phải chuẩn bị thỏa đáng, xác định sống thì thấy người, chết phải thấy xác." Ngụy quốc công Đoàn Bật nói.
"Vâng!"
"Đi thôi!" Đoàn Bật nói, lão lưu luyến không rời nhìn xem một màn địa ngục Lãng Châu này.
Đây là một tay lão tạo thành đó, đáng tiếc không thể lẳng lặng thưởng thức sự thảm liệt này.
"Đi. . ." Theo Đoàn Bật ra lệnh một tiếng, hơn mười người tâm phúc mang theo lão xuống núi, triệt để trốn xa.
Lúc này mưa to đã ngừng, gió cũng không lớn, vừa vặn có thể đi thuyền ra biển.
Một lúc lâu sau, Ngụy quốc công Đoàn Bật đã leo lên thuyền biển, rời Lãng Châu mấy chục dặm, đã không còn nhìn thấy lục địa.
Đi lần này, không biết khi nào mới có thể trở về Đại Chu đế quốc đây?
Nghe nói Mê Điệt cốc có một loại kỳ thuật, có thể cải biến dung mạo, nhất định sẽ đi một chuyến, cải biến dung mạo một lần nữa trở về Đại Chu, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Hải ngoại mặc dù an toàn, Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc xuất thân hải tặc, thế lực ở hải ngoại không nhỏ, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu.
Chí ít trở về Đại Chu đế quốc, có thể nhìn tận mắt cả nhà Ngao Ngọc thịt nát xương tan thế nào.
Mà ngay lúc này, Ngụy quốc công Đoàn Bật bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc quỷ dị.
Lão không khỏi nghĩ đến, lúc ấy thủ tịch danh sĩ Giang Châu Nguyệt Đán Bình gian lận tại khoa cử, đào vong hải ngoại, vốn cho rằng đã thành công bỏ trốn mất dạng, không ngờ lại bị Hắc Băng Đài Nam Cung Nhị bắt lại.
"Phi phi phi!" Ngụy quốc công Đoàn Bật không khỏi thầm xì chính mình, tại sao phải có ý nghĩ này, điềm xấu cỡ nào chứ.
Hiện tại làm gì có Hắc Băng Đài đến bắt mình chứ? Bây giờ Đoàn Bật gã cũng xem như đứng bên phe hoàng đế.
Nhưng . . . Ngay lúc này, Đoàn Bật cảm thấy hoa mắt, boong thuyền lập tức nhiều ra một bóng người.
Đoàn Bật kinh hãi, toàn thân rùng mình.
Người này là ai, tại sao y lại xuất hiện ở trên chiếc thuyền này?
"Ngụy quốc công, làm gì đi vội vã như vậy? Đi với ta một chuyến đi, cùng hung hăng đánh mặt hoàng đế nào!" Viên Thiên Tà mỉm cười nói.
"Ngươi, ngươi là ai?" Đoàn Bật run rẩy hỏi.
"Ngươi không cần phải để ý đến ta là ai, đi theo ta là được."
Đoàn Bật nhìn chung quanh, kinh ngạc nói: "Chỉ một mình ngươi?"
"Đúng vậy!"
Ngụy quốc công Đoàn Bật lạnh giọng nói: "Vậy ngươi thật đúng là tự tìm đường chết à, chỉ bằng một mình ngươi mà muốn bắt ta? Ngươi cũng đã biết võ công ta như thế nào? Ngươi cũng biết ta mang theo bao nhiêu cao thủ chứ?"
Đoàn Bật vung tay lên, lập tức tuôn ra hơn mười tên cao thủ, vây quanh Viên Thiên Tà.
"Phế hắn đi." Đoàn Bật hạ lệnh.
"Vâng!" Hơn mười cao thủ này bỗng nhiên vọt tới Viên Thiên Tà.
Mười giây sau!
Chiến đấu kết thúc, Đoàn Bật mang tới hơn mười cao thủ bị giết sạch sẽ, mà lão lại bị một thanh kiếm kề ngang trên cổ.
"Đi thôi, Ngụy quốc công, đi theo chúng ta một chuyến."
. . .
Ngày hai mươi sáu tháng ba.
Từng đợt âm thanh gót sắt xé nát tờ mờ sáng yên tĩnh tại kinh thành.
Lập tức cửa thành mở ra, tất cả mọi người trên đường phố tránh ra.
Vạn dân kinh thành kinh ngạc, Lãng Châu đã xảy ra chuyện gì? Vội vã như vậy? Khẳng định là xảy ra chuyện lớn.
. . .
Lúc này trong hoàng cung, hoàng đế đang tiến hành triều hội, thương nghị hai chuyện đại sự.
Chuyện thứ nhất, đương nhiên vẫn như cũ là cứu trợ thiên tai Lãng Châu.
Chuyện thứ hai, chính là thi hội vào tháng năm.
Mấu chốt là chuyện thứ nhất, liên quan tới cứu trợ thiên tai Lãng Châu, sau khi biển động đã phát xuống gần hai triệu lượng bạc, mấy chục vạn nạn dân này sống sót, tiếp tục trùng kiến lỗ hổng Lãng Châu, nên gom góp bạc thế nào?
Mặt khác Thủy Sư đã hủy diệt một nửa, có nên khôi phục quy mô ban đầu? Nếu vậy phải tăng cường quân bị, lại cần thêm bạc.
Đại Chu đế quốc dù vốn liếng phong phú, lúc này cũng thật bị móc rỗng.
"Báo, báo, báo, Lãng Châu cấp báo."
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm dồn dập.
Gương mặt Hoàng đế run lên nói: "Vào, vào đi."
Võ sĩ Hắc Băng Đài phi nước đại vào, quỳ xuống dập đầu nói: "Bệ hạ, Lãng Châu mưa to, nước sông tăng vọt, vỡ đê, hồng thủy ngập trời tràn vào Lãng Châu. Vài trăm dặm Lãng Châu quận bị dìm ngập, tử thương vô số. Khâm sai đại thần, Đại hoàng tử Chu Ly, bị hồng thủy thôn phệ, vô tung vô ảnh, sinh tử chưa biết. Ngụy quốc công Đoàn Bật bị hồng thủy cuốn vào, lão và mấy trăm tộc nhân Đoàn thị, toàn bộ tuẫn quốc."
Lời này vừa ra, toàn trường chấn kinh!
Thân thể Vạn Duẫn hoàng đế bỗng nhiên lung lay, phảng phất đứng thẳng không nổi, liều mạng đỡ long án.
"Lãng Châu của trẫm, nhi tử của trẫm, đại thần của trẫm!"
"Thượng thiên à, vạn dân Lãng Châu có tội gì chứ? Ngươi vậy mà nhiều lần gây tai nạn như vậy!"
Sau đó, hoàng đế phảng phất nhịn không được nữa, trực tiếp bất tỉnh.
"Hoàng thượng, hoàng thượng!"
"Thái y, nhanh truyền thái y!"
. . .
Dưới người hữu tâm truyền bá.
Tin tức này còn chưa truyền vào hoàng cung, đã truyền khắp mấy ngàn dặm, bởi vì người báo tin, đến mỗi nơi đều lớn tiếng hô to.
"Đê đập Lãng Châu vỡ, hồng thủy ngập trời, Ngụy quốc công Đoàn Bật và mấy trăm tộc nhân, toàn bộ đền nợ nước."
"Lãng Châu vỡ đê, Ngụy quốc công đền nợ nước."
"Lãng Châu vỡ đê, Ngụy quốc công đền nợ nước!"
Sau đó, tổ chức Nguyệt Đán Bình nắm giữ dư luận thiên hạ lập tức xuất mã, điên cuồng la to.
Biên tạo ra vô số sự tích cảm động về việc Ngụy quốc công cứu tế.
Nhất là thời khắc sống còn vỡ đê, Ngụy quốc công dẫn đầu mấy trăm tộc nhân vì cứu tế mà oanh liệt hi sinh, trong khoảng thời gian ngắn bị ngàn vạn người truyền tụng.
Mà quỷ dị chính là, châu quận mấy ngàn dặm cơ hồ đồng thời truyền tụng Ngụy quốc công Đoàn Bật vì nước cứu tế, cuối cùng oanh liệt đền nợ nước.
Nhất là trước khi chết, Ngụy quốc công lớn tiếng hô to: "Lão thiên gia, Đoàn Bật ta dùng sinh mệnh tế sống ngài, van cầu ngài tha vạn dân Lãng Châu!"
Sau đó, trên trời mưa to vậy mà ngừng lại!
Cái này nghe có điểm giống huyền thoại, nhưng lại có thể đả động lòng người nhất.