Mà tên bệnh nhân tâm thần này, phảng phất thích hưởng thụ thời khắc thế này.
"Đến đây, đến đây . . ." Vân Trung Hạc ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Lão hổ đại gia, tới chơi nha, tới chơi nha. . ."
Lập tức người chung quanh quay lại nhìn ngây người.
Ta. . . Ta kháo.
Như thế sao, làm như vậy người phải chết, từ tảng đá nào chui ra vậy?
Lão hổ lúc đầu muốn nhào lên, lại lo lắng nhìn thấy tư thái này, ngược lại du ly bất định.
Dã thú vốn như vậy, tâm tính đa nghi cực kì. Ngươi nếu đưa lưng về phía nó, cam đoan trực tiếp nhào lên cắn chết ngươi.
Cho nên tuyệt đối đừng đưa lưng về phía dã thú mãnh hổ.
Nhưng ngươi đứng đấy đối mặt với lão hổ, đồng thời tỏ ra tư thái công kích, nó ngược lại sẽ trở nên cẩn thận.
"Grào. . ." Lão hổ bỗng nhiên phát ra tiếng gào thét kinh thiên, đây là nó thường dùng mánh khoé, trước chấn nhiếp ngươi, dọa ngươi sợ.
Người bình thường bị lão hổ gào thét như vậy, đã sớm bị dọa đến xuội lơ.
"Mãnh thú phát sóng âm SPA, thật kích thích, lại đây, lại đây. . ." Vân Trung Hạc mê ly nói.
Lão hổ cảm giác mình bị khiêu khích mãnh liệt, mở ra miệng to như chậu máu, bỗng nhiên muốn nhào tới.
Chính ngay thời điểm này.
"Rầm rầm rầm. . ." Hai cánh tay Vân Trung Hạc bỗng nhiên cháy hừng hực, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.
Dã thú trời sinh sợ lửa, lão hổ cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy hai cánh tay Vân Trung Hạc cháy hừng hực, nó bỗng nhiên ngẩn ngơ, sống sờ sờ ngừng phóng tới, nhưng miệng to như chậu máu còn chưa kịp khép lại.
Lúc này, trong tay Vân Trung Hạc nhanh chóng vung ra một đồ vật, bỗng nhiên chui vào trong miệng lão hổ.
"Bụp!" Một tiếng nổ rất nhỏ, một đại đan hoàn trực tiếp nổ tung.
Thuốc mê mãnh liệt bên trong bỗng nhiên nổ tung ra, nhanh chóng tràn vào vết thương trong mạch máu lão hổ.
Đây là Vân Trung Hạc tự tay tinh luyện thuốc mê, dùng trên trăm cân Luân Hoàn Đằng, tinh luyện ròng rã mấy chục khắc ra thuốc mê siêu cường, thuốc đổ một con voi lớn cũng đủ, đừng nói một con hổ.
Mà lại còn nổ tung trong miệng, chạy dọc theo mạch máu, vài giây đồng hồ đã có thể tiến vào đại não.
Chỉ thấy đại lão hổ kia lung la lung lay, lại đi vài bước đến Vân Trung Hạc.
Cặp mắt của nó càng ngày càng mê ly, càng ngày càng xuội lơ.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước. . .
Vân Trung Hạc lúc này làm ra tư thái Thần Tiên, thản nhiên nói: "Đổ, đổ, đổ. . ."
Sau đó, đầu lão hổ này trực tiếp ngã xuống trước mặt Vân Trung Hạc, miệng há to rốt cuộc khép lại không được, nước bọt chảy đầy đất.
Toàn trường triệt để kinh ngạc.
Tên ăn mày trước mắt này, lại chế phục một đầu đại lão hổ?
Một đầu đại lão hổ ngàn cân?
Chuyện này cũng không khỏi quá không thể tưởng tượng nổi đi.
Cuối cùng chuyện gì xảy ra? Cũng không tránh khỏi quá thần kỳ à.
Vân Trung Hạc đập diệt hoả diễm trên cánh tay, cái này đương nhiên cũng là giang hồ ảo thuật nho nhỏ, giống đưa tay vớt chảo dầu không sai biệt lắm.
"Ba ba ba ba. . ." Tỉnh Vô Biên chẳng những không có sinh khí, ngược lại ánh mắt đại thịnh, hai tay ra sức vỗ tay.
Tỉnh Vô Biên thích nhất trò hề này, trong phủ y dạng giang hồ thuật sĩ thế này khoảng chừng hơn trăm người.
Bây giờ y bị giam lại, mỗi ngày ra không được, cũng chỉ có thể xem gánh xiếc giang hồ.
Mà một màn vừa rồi, thực sự quá kích thích.
Chỉ là một tên ăn mày, vậy mà không cần tốn nhiều sức tiêu diệt một con cự hổ ngàn cân.
"Đẹp mắt, đẹp mắt, quá đặc sắc, ảo thuật ngươi không sai, thực tình không tệ. . ." Tỉnh Vô Biên nói: "Đã lâu không được vui vẻ như vậy, đã như vậy thì chơi vui vẻ thêm một chút đi, có ai không, mang lên!"
Một lát sau, mấy tráng hán lại mang lên một cái đỉnh to lớn, phía dưới còn cháy hừng hực.
Trong đỉnh to lớn đổ đầy dầu, lúc này đang thiêu đến quay cuồng.
Toàn bộ đại sảnh lập tức cảm thấy nóng bức.
Chảo dầu nóng hổi à.
Tỉnh Vô Biên nói: "Vân Ngạo Thiên, ngươi bây giờ có hai lựa chọn. Thứ nhất, lập tức quỳ gối trước mặt Lãnh Bích đại nhân, như chó liếm đáy giày của nàng, nói ngươi sai, ngươi không nên giòi bọ muốn ăn thịt thiên nga, dạng này ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng chó. Đồng thời thu ngươi làm môn hạ, trở thành thực khách của ta, dù sao màn biểu diễn vừa rồi của ngươi quả thực rất đặc sắc."
"Lựa chọn thứ hai, ngươi không phải ưa thích tìm đường chết sao? Vậy nhảy vào trong chảo dầu, sống sờ sờ tự nấu chín chính mình, nổ thấu, nổ chết. Như vậy chuyện ngươi đùa giỡn Lãnh Bích đại nhân và đắc tội với ta sẽ được xóa bỏ."
"Tranh thủ thời gian cân nhắc đi, 10, 9, 8, 7. . ."
Kết quả, y còn chưa đếm ngược xong.
Vân Trung Hạc không nói hai lời, liền chạy lấy đà, chạy về phía chảo dầu quay cuồng.
Vừa chạy, hắn vừa tỏ tình trước khi chết.
"Lãnh Bích tiểu thư, dù xuống vạc dầu, ta cũng tuyệt đối không đổi giọng, mãnh sĩ chân chính có can đảm đối mặt tình yêu của mình."
"Trước khi chết, ta chỉ có một câu muốn nói với ngươi."
"Lãnh Bích tiểu thư, ta muốn ngủ với ngươi."
Nói xong, hắn dùng một tư thế nhảy cầu duyên dáng, nhảy vào trong chảo dầu quay cuồng.
Toàn trường, yên tĩnh như chết!
. . .
Chú thích: Chư vị ân công, còn có phiếu đề cử không? Bánh ngọt 360 độ quỳ lạy ngước lên!