Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 454: Tử cục kịch liệt, quyết tuyệt tự sát! (1)

Chương 454: Tử cục kịch liệt, quyết tuyệt tự sát! (1)





Cưới Hương Hương công chúa, vốn là kế hoạch trọng yếu của Vân Trung Hạc, là mối liên kết của hắn và thái thượng hoàng.

Bởi vì lúc trước Thượng Thanh cung chỉ có Hương Hương công chúa mới có thể tự do xuất nhập, nhưng không ngờ về sau phát sinh nhiều chuyện như vậy, Vân Trung Hạc lại quá ngưu bức, cho nên không cần dựa vào cưới Hương Hương công chúa vẫn tương liên chặt chẽ với thái thượng hoàng.

Bây giờ Vân Trung Hạc cần thái thượng hoàng, nhưng thái thượng hoàng cũng cần Vân Trung Hạc.

Nhưng Hương Hương công chúa là người thuần khiết đáng yêu, tốt đẹp như thế, làm sao có thể để nàng gả cho tên súc sinh Sử Quảng kia?

Huống hồ Vân Trung Hạc cũng rất cần cái thân phận phò mã đế quốc này.

Lần này hắn không tham gia thi hội thi điện, cho nên không thể đảm nhiệm chức vị quan trọng, mà tước vị hắn cũng bị tước đoạt, cho nên phò mã đế quốc cũng là một điểm xuất phát rất tốt.

Chỉ cần cưới công chúa, liền trực tiếp sắc phong làm phò mã đô úy, đây là một vị trí có thể lên có thể xuống.

Phò mã đô úy bình thường đều là tứ phẩm, vị trí này thì văn có thể chấp chưởng một quận, võ có thể chấp chưởng một quân phủ.

Cực kỳ mấu chốt chính là, Hương Hương công chúa và hắn đã tư định chung thân. Dù Hương Hương coi hắn là Ngao Ngọc, nhưng huynh trưởng Ngao Ngọc không có ở đây, hắn chẳng lẽ không chiếu cố cô nương mỹ hảo này sao?

Mà địch nhân gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng, cũng là muốn rút củi dưới đáy nồi, triệt để chặt đứt quan hệ giữa Vân Trung Hạc và thái thượng hoàng.

Bọn họ cũng không đoán chừng tình thế sẽ phát triển nhanh đến như vậy, quan hệ giữa Vân Trung Hạc và thái thượng hoàng trở nên chặt chẽ như vậy, đã không cần Hương Hương công chúa làm mối liên hệ.

Nhưng Trấn Hải vương phủ thế tử Sử Quảng luôn thèm nhỏ dãi Hương Hương công chúa, mà gả Hương Hương cho gã, có thể đả kích Vân Trung Hạc.

Bây giờ chỉ cần có thể đả kích Vân Trung Hạc,

địch nhân đều nguyện ý làm.

Mà Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng không phải có thê tử sao?

Phi thường trùng hợp, hai tháng trước, thê tử của gã bệnh nặng qua đời.

Vì cưới Hương Hương công chúa, gã lại có thể để cho thê tử mình bị bệnh chết, đây là độc kế của Ngao Minh.

Sử Quảng là Trấn Hải Vương thế tử, thân phận quý giá, nếu thê tử bệnh qua đời, vậy sẽ phải tái giá.

Toàn bộ đế quốc, nữ tử có thể xứng với Sử Quảng có mấy ai? Hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay, tái giá cũng là chính thê.

Mà trùng hợp lúc này, Đại Chu đế quốc muốn cầu cạnh Trấn Hải vương phủ.

Lãng Châu hải vực đại hải khiếu, khiến cho Lãng Châu Thủy Sư hao tổn nặng, bến cảng Lãng Châu bị phá hủy, mậu dịch trên biển của Đại Chu đế quốc bị đả kích cực lớn, quyền mua bán trên biển cũng bị hao tổn lớn.

Lúc này mậu dịch trên biển sẽ phi thường dựa vào Sử thị gia tộc, bởi vì bọn họ có hạm đội cường đại nhất.

Mà lúc này quốc khố thâm hụt, Lãng Châu động đất, tăng thêm đê lớn sụp đổ, ngàn dặm trạch quốc, trăm vạn dân chúng gặp tai hoạ.

Muốn cứu tế nạn dân, lại phải trùng kiến Lãng Châu, cái này cần tiền, con số tiền trên trời, còn cần đại lượng lương thực.

Bây giờ có thể cầm ra nhiều tiền như vậy, có thể cầm được ra nhiều lương thực như vậy, cũng chỉ có Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc.

Hoàng đế vốn đang nghĩ biện pháp vay tiền Trấn Hải vương phủ.

Mà lúc này, Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng chết lão bà, đồng thời âm thầm nhờ người làm mối cầu thân hoàng đế, muốn cưới Hương Hương công chúa.

Thế là hoàng đế cũng biết, hôn sự Hương Hương công chúa một mình y nói cũng không tính, thái thượng hoàng cũng có quyền lên tiếng.

Cho nên lúc đó không nhận lời, mà hạ chỉ sắc phong một đứa con khác của Trấn Hải vương phủ là hầu tước.

Ý kia hết sức rõ ràng, trẫm cần bạc.

Trấn Hải Vương Sử Biện cũng phi thường hiểu chuyện, trực tiếp rút hai triệu lượng bạc, còn có 100.000 thạch lương thực.

Hoàng đế muốn gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng sao?

Y đương nhiên suy nghĩ, lúc này y cần nhất là lung lạc Trấn Hải vương phủ. Mà chỉ cần gả Hương Hương cho Sử Quảng, vậy mối liên hệ giữa thái thượng hoàng và Ngao Ngọc sẽ bị chặt đứt một nửa.

Nhưng lúc này Hương Hương công chúa cũng phi thường cơ linh, căn bản ở tại Thượng Thanh cung không ra, không cho địch nhân bất cứ cơ hội nào.

Trước đó mùng bảy mỗi tháng nàng đều rời Thượng Thanh cung, trở về hoàng cung gặp hoàng đế và Thái hậu.

Nhưng kể từ ngày ra mắt với Ngao Ngọc, rốt cuộc nàng chưa trở về hoàng cung.

Thái hậu nương nương cáo ốm, phái thái giám đi mời Hương Hương công chúa. Hương Hương công chúa nói mình cũng nhiễm phong hàn, sợ truyền bệnh cho Thái hậu, chờ khi nàng khỏi hẳn, nhất định đi vào tận hiếu với Thái hậu.

Cứ như vậy, địch nhân hoàn toàn không có cơ hội.

Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng thái thượng hoàng xảy ra chuyện, Thượng Thanh cung không còn là cấm địa, hoàng đế mang theo bách quan xâm nhập Thượng Thanh cung.

Hương Hương công chúa không nói hai lời, lập tức chạy trốn.

Thái giám Thượng Thanh cung, hộ vệ cũng liều mạng yểm hộ Hương Hương công chúa chạy trốn.

Nhưng nàng dù sao chỉ là một tiểu nữ hài, toàn bộ kinh thành đều là địa bàn hoàng đế, nàng có thể chạy đi đâu?

Còn chưa chạy ra kinh thành đã bị bắt trở lại, bây giờ bị giam lỏng trong hoàng cung.

Cho nên lần này ở trong Thượng Thanh cung, Vân Trung Hạc không nhìn thấy Hương Hương công chúa.

Hai mươi mấy ngày trước, tin tức thái thượng hoàng băng hà còn chưa công khai, Trấn Hải vương phủ thế tử Sử Quảng quyết định thật nhanh, phải phô trương hô lớn, mời ba vị thân vương làm người làm mối, trên triều đình công khai cầu hôn Hương Hương công chúa.

Dưới tình hình như thế, đừng nói là hoàng đế vốn muốn gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng, dù y không nghĩ, cự tuyệt cũng không tốt.

Sử thị gia tộc là phiên vương duy nhất của đế quốc, mà lúc này đế quốc muốn cầu cạnh Sử thị gia tộc. Mãn Thanh Thuận Trị hoàng đế vì lung lạc Ngô Tam Quế, còn gả muội muội Kiến Ninh công chúa cho Ngô Ứng Hùng đấy.

Nhưng lúc ấy thái thượng hoàng bệnh nguy kịch, ngay lúc này hẳn là bi ai, hoàng gia hứa hôn có phải bất hiếu hay không?

Kết quả mấy đại thần lập tức dâng thư nói, hứa hôn là việc vui, vừa vặn cho thái thượng hoàng xung hỉ, có lẽ thái thượng hoàng gặp được việc vui, liền khỏi hẳn. Mà từ Đại Viêm hoàng triều, tìm ra mười mấy ví dụ chứng minh, biểu thị cử động lần này vẫn là hiếu đạo.

Thế là Vạn Duẫn hoàng đế đại hỉ, chính thức hứa hôn, gả Hương Hương công chúa cho Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng, tùy ý thành hôn.

. . .

"Bệ hạ, thần phản đối!" Vân Trung Hạc lập tức ra khỏi hàng.

Tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc, Ngao Ngọc ngươi dựa vào cái gì phản đối? Ngươi có chức quan gì?

Lập tức đại tông chính Túc thân vương cười lạnh nói: "Ngao Ngọc, ngươi chỉ là chủ bộ Hồng Lư tự, chuyện này ngươi còn chưa có quyền mở lời. Thậm chí ngay cả quyền vào triều cũng không có, lần này để cho ngươi vào triều, chẳng qua là để ngươi báo cáo kết quả đi Nhu Lan thành mà thôi. Hồng Lư tự khanh, quản người của ngươi đi."

Lập tức, Hồng Lư tự khanh Lan Mộng Chẩm ra khỏi hàng, lạnh giọng nói: "Ngao Ngọc chủ bộ, xin ngươi tự trọng."

Hoàng đế ngược lại cũng vui mừng nói: "Ngao Ngọc à, ngươi đi sứ Nhu Lan thành, đã làm được gì?"

Làm được gì ngươi không biết sao? Kế hoạch ngươi mượn đao giết người không thành công, trong lòng rất khó chịu à?

Vân Trung Hạc lập tức khom xuống nói: "Bệ hạ, Đại Hạ đế quốc đã điều động sứ giả, thừa nhận Nhu Lan quốc, đồng thời nộp quốc thư. Nhu Lan Nữ Vương ngưỡng mộ Đại Chu đế quốc ta, đặc biệt xin thần đưa tới quốc thư, nguyện ý vì Đại Chu đế quốc ta trấn thủ biên thuỳ Bắc Bộ."

Lời này nói ra thật không minh bạch, nguyện ý vì Đại Chu đế quốc trấn thủ Bắc Bộ, vậy chẳng phải là muốn quy hàng, muốn trở thành nước lệ thuộc Đại Chu đế quốc sao? Kết quả ngươi còn nói đệ trình quốc thư, đây chính là hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao.

"Trình lên." Hoàng đế vẫn như cũ tươi cười.

Sắc mặt văn võ cả triều đều không tốt với Vân Trung Hạc, duy chỉ có hoàng đế ngoại lệ.

Đại thái giám Hầu Khánh tiến lên, nhận lấy quốc thư trong tay Vân Trung Hạc.

Hoàng đế cầm lấy, lật ra đọc một lần, sau đó cười nói: "Ngao Ngọc, chuyện xui xẻo này ngươi làm rất tốt. Hồng Lư tự khanh, thủ hạ ngươi tài ba đấy."

Hồng Lư tự khanh tranh thủ thời gian khom xuống nói: "Không dám bệ hạ khích lệ, nhưng thần vẫn có câu kia không thể không nói. Ngao Ngọc này vẻn vẹn chỉ là cử nhân, không phải tiến sĩ, cứ như vậy sắc phong làm chủ bộ thất phẩm, là hỏng lễ chế triều đình."

Mẹ nó, ngay cả quan thất phẩm cũng không cho, Hồng Lư tự khanh là muốn đuổi Vân Trung Hạc hắn ra.

Hoàng đế nói: "Không nên bám vào một khuôn mẫu hàng nhân tài nha."

Vạn Duẫn hoàng đế cũng vui vẻ, lần này điều động Ngao Ngọc đi sứ Nhu Lan quốc, gây trở ngại hắn thi hội và thi điện, khiến hắn không cách nào đậu tiến sĩ.

Nếu không lấy tài hoa Ngao Ngọc, không nói đến trạng nguyên, nhưng trúng tiến sĩ nhất giáp không thành vấn đề.

Mà trúng nhất giáp, sẽ an bài bộ môn hạch tâm tại triều đình, lấy năng lực gây sóng gió của Ngao Ngọc, lực sát thương quá lớn.

Bây giờ Ngao Minh trở thành trạng nguyên, kết quả này cực kì tốt.

Vân Trung Hạc quay trở về chủ đề cũ, nói: "Bệ hạ, thần phản đối hôn sự Hương Hương công chúa và Sử Quảng thế tử."

Hoàng đế vẫn như cũ trên mặt mang ý cười nói: "A, đây là vì sao? Mặt khác đây là ý kiến của ngươi, hay là ý kiến thái thượng hoàng?"

Lúc nói lời này, trên mặt hoàng đế mang ý cười, nhưng ánh mắt lại băng hàn.

Nếu như Vân Trung Hạc nói đây là ý thái thượng hoàng, như vậy thì có ý tứ.

Năm đó thái thượng hoàng ngài có thể gả Lan Khê công chúa cho Tây Lương Vương làm trắc phi, đây là hòa thân à.

Bây giờ Trấn Hải vương phủ trọng yếu với đế quốc ta cỡ nào? Ta gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng, làm sai chỗ nào?

Huống hồ Trấn Hải Vương là phiên vương duy nhất triều đình, gã gióng trống khua chiêng cầu hôn, nếu như hoàng thất cự tuyệt, đây chẳng phải là làm nhục phiên vương?

Thái thượng hoàng ngài nếu như phản đối, chẳng phải là không để ý đất nước không? Huống hồ ngài đã nói, không tham dự bất luận chính sự gì, mà thông gia Hương Hương công chúa và Trấn Hải vương phủ chính là quốc sự, ngài ra mặt phản đối, chẳng phải là can thiệp quốc sự? Chẳng phải là hủy nặc rồi?

Vân Trung Hạc nói: "Thái thượng hoàng không nói, lão nhân gia ông ta nói không can thiệp quốc sự, đương nhiên sẽ không can thiệp."

Hoàng đế nói: "Nếu không phải ý thái thượng hoàng lão nhân gia ông ta, vậy đó chính là ý Ngao Ngọc ngươi?"

Vân Trung Hạc nói: "Đúng."

Hoàng đế nói: "Ngao Ngọc à, ngươi là chủ bộ Hồng Lư tự, ngươi không hiểu lễ chế triều đình, hôn sự công chúa hoàng thất là do Tông Chính phủ chưởng quản, Hồng Lư tự không có quyền lên tiếng."

Hoàng đế vẫn như cũ vẻ mặt ôn hoà, phảng phất lần trước Vân Trung Hạc bức bách y hạ Tội Kỷ Chiếu, thái độ hoàng đế vẫn tốt với hắn.

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, ta phản đối có hai nguyên nhân."

Hoàng đế nói: "Ngươi nói xem."

Vân Trung Hạc nói: "Đầu tiên, ta và Hương Hương công chúa tình đầu ý hợp, kiếp này không lấy thì Hương Hương công chúa không cưới."

Lời này vừa ra, hoàng đế lạnh giọng nói: "Ngao Ngọc, ngươi ăn nói cẩn thận, Hương Hương công chúa thuần khiết không tì vết, tuyệt đối không thể có tư tình với bất luận kẻ nào. Mà phụ mẫu định hôn nhân, hôn sự giữa Hương Hương và Sử Quảng đã định ra, sính lễ đã xong, việc này đã không thể sửa đổi, hẳn là ngươi muốn trẫm trở thành kẻ nuốt lời sao?"

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, thần còn có nguyên nhân thứ hai, đây mới là nguyên nhân chính Hương Hương công chúa không thể gả cho Sử Quảng."

Hoàng đế nói: "Nói."

Vân Trung Hạc nói: "Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc, ý đồ mưu phản! Bệ hạ sao có thể gả công chúa điện hạ cho một phản tặc?"

Lời này vừa ra, cả triều chấn kinh.

Đại tông chính Túc thân vương lạnh giọng nói: "Ngao Ngọc, ngươi chỉ là một chủ bộ Hồng Lư tự, dám phỉ báng phiên vương triều đình? Ngươi đang ly gián triều đình và phiên vương, dụng ý khó dò."

Hồng Lư tự khanh bước ra khỏi hàng nói: "Bệ hạ, Ngao Ngọc phỉ báng phiên vương đương triều, nên phạt tội hắn."

"Bệ hạ, thần vạch tội Ngao Ngọc."

"Bệ hạ, thần vạch tội Ngao Ngọc."

Lập tức, quan viên ở đây nhao nhao ra khỏi hàng vạch tội Ngao Ngọc.

Lúc này, tân khoa trạng nguyên, biên soạn Hàn Lâm viện Ngao Minh ra khỏi hàng quỳ xuống nói: "Bệ hạ, xin ngài tha thứ cho đệ đệ thần Ngao Ngọc. Hắn làm quan thời gian ngắn ngủi, không hiểu lễ chế triều đình, cho nên mới nói ra lời như vậy, người không biết không tội."

"Tốt, tốt, tốt." Hoàng đế cười nói: "Người không biết không tội, nói hay lắm. Ngao thị huynh đệ các ngươi hòa thuận, huynh hữu đệ cung, trẫm phi thường vui mừng. Ngao Ngọc, Trấn Hải Vương là phiên vương triều đình ta, trung thành tuyệt đối, quyết không thể vì nhất thời khí phách, làm rét lạnh tâm trung thần. Mà Ngao thị gia tộc và Trấn Hải Vương quan hệ rất không tệ, năm đó còn do phụ thân ngươi tiến cử hiền tài Trấn Hải Vương làm phiên trấn đế quốc đấy. Ngươi là tiểu hài tử nói nhầm không sao, hai ngày sau đi nhận tội với Trấn Hải vương phủ, nhận sai, việc này cứ vậy bỏ qua đi."

Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Bệ hạ, Trấn Hải vương phủ muốn mưu phản, ta có chứng cứ. Ngài nếu quả thật gả Hương Hương công chúa vào Trấn Hải vương phủ, hối hận thì đã muộn."

Sắc mặt hoàng đế hơi đổi, y không phải sợ Vân Trung Hạc ở đương triều gào thét, mà là lo lắng hắn thật sự có chứng cớ.

Như vậy Vân Trung Hạc có chứng cứ sao?

Có nhiều, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lúc đó Nam cảnh mưu phản, Viên Thiên Tà làm Hoàng Thiên giáo Đại Thánh Sư, lãnh tụ phản quân Nam cảnh, Trấn Hải Vương Sử Biện làm sao không có thư từ qua lại với gã? Mấy chục phong còn chưa hết.

Lúc Nam cảnh phản loạn, hưng phấn nhất, mừng như điên chính là Trấn Hải Vương Sử Biện.

Lúc đó Sử Biện cảm thấy phản loạn này không thể nào lắng lại, bởi vì Viên Thiên Tà quá ngưu bức, chỉ cần để đại điển Đại Nhật sơn kết thúc, Nam cảnh sẽ có trăm vạn phản quân, làm sao có thể tiêu diệt?

Đến lúc đó, Sử Biện có thể lấy danh nghĩa bình định suất quân lên phía bắc. Lúc ấy Sử Biện và Viên Thiên Tà mật tín qua lại, thậm chí xưng chính mình cũng có thể nguyện ý gia nhập Hoàng Thiên giáo, cũng nhận Viên Thiên Tà là Đại Thánh Sư.

Năm hành tỉnh Nam cảnh, Sử Biện nguyện ý cùng thủ lĩnh phản quân, Đại Nam quốc vương chia đều Nam cảnh.

Nhưng mà không ngờ là, Nam cảnh đại phản loạn còn chưa triệt để bộc phát, đã bị Ngao Ngọc tiêu diệt.

"Bệ hạ, Trấn Hải Vương muốn mưu phản, ngài không thể gả Hương Hương công chúa cho hắn." Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Ta có chứng cứ, ta có chứng cứ."

Hoàng đế híp mắt lại, trong lòng đại hận.

Chuyện Trấn Hải Vương bên kia ta có thể không biết sao? Mỗi thời mỗi khác.

Lúc đó Nam cảnh phản loạn hừng hực khí thế, Trấn Hải Vương Sử thị gia tộc đương nhiên cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm một thuở, cho nên mật tín qua lại với phản quân cũng là bình thường.

Nhưng hiện tại Nam cảnh phản loạn đã lắng lại, mấy chục vạn đại quân Phó Viêm Đồ, còn có Nhị hoàng tử Chu Tịch ngay tại Nam cảnh.

Trấn Hải vương phủ ở trên lục địa không có phần thắng, y dựa vào cái gì mưu phản?

Sử thị gia tộc có hạm đội cường đại, có thể nắm giữ mậu dịch, có thể chạy trốn, nên không thể mưu phản. Ngược lại hiện tại đế quốc muốn muốn cầu cạnh Sử thị gia tộc lực lượng trên biển, ngươi luôn miệng nói Trấn Hải Vương mưu phản, ngươi dụng ý khó dò.

Cho nên hiện tại hoàng đế lo lắng Ngao Ngọc thật ở trên triều đình, xuất ra chứng cứ mật tín giữa Trấn Hải Vương và phản quân Nam cảnh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch