Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 467: Máu tươi nhiễm triều đình (2)

Chương 467: Máu tươi nhiễm triều đình (2)


Nhưng Hương Hương công chúa nói ra lời như vậy, hơn nữa còn ngăn trước người Ngao Ngọc, chẳng phải là nói rõ hết thảy.

Vân Trung Hạc cũng hoàn toàn không nghĩ tới, Hương Hương công chúa vậy mà lại lao ra, nàng mảnh mai tuyệt mỹ, vậy mà giang hai cánh tay bảo hộ hắn.

Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc à.

Nữ hài này quá tốt đẹp, quá thuần khiết.

Vân Trung Hạc thật sự cảm thấy mình ô uế, bởi vì hắn không thuần khiết, có lẽ thật chỉ có Ngao Ngọc huynh trưởng thuần lương kia mới xứng với nàng.

Mà lời nói của Hương Hương công chúa, không khác hung hăng bạt tai trên mặt Sử Quảng.

Hương Hương công chúa còn chưa gả cho y, đã ở trước mặt mọi người che chở Ngao Ngọc.

Đây là nữ nhân y tha thiết ước mơ, đây là Đại Chu đệ nhất mỹ nhân, đây cũng là Đại Chu đế quốc minh châu.

Nhưng nàng lại nhìn trúng Ngao Ngọc hạng người mập xấu xí ti tiện kia. Sử Quảng y văn võ toàn tài, xuất thân cao quý, anh tuấn thần võ, so với Ngao Ngọc không biết tốt gấp bao nhiêu lần.

Kết quả Hương Hương công chúa vậy mà nhắm mắt làm ngơ. Những năm qua y ở trong kinh thành hô phong hoán vũ, ngang ngược, đâu chịu nổi khuất nhục như vậy, lập tức cả người muốn nổ tung lên.

Trấn Hải vương phủ ta trước thanh toán hai triệu, sau lại thanh toán 3 triệu, chẳng lẽ ta muốn cái gì cũng không chiếm được sao?

Hương Hương công chúa tiếp tục dập đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần không nguyện ý gả cho Sử Quảng."

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ à, Sử Quảng này ở trên triều đình, dám hành hung giết người, có thể thấy được như là cầm thú. Hương Hương công chúa nếu gả cho hắn, chẳng phải là nguy hiểm đến tính mạng?"

"Bệ hạ, Sử Quảng ở trên triều đình, ngay trước mặt ngài, ngay trước mặt văn võ bá quan, kêu đánh kêu giết? Thật không có vấn đề sao? Lúc này lễ chế triều đình ở đâu? Mặt mũi bệ hạ ở đâu? Quốc triều mấy trăm năm qua, trước đó chưa từng có, nghe rợn cả người à."

"Không sai, Đại Chu vương triều đã từng có hai vị hoàng đế, đã từng xuất hiện chuyện quần ẩu chí tử trên triều đình. Nhưng lúc ấy Thành Tông hoàng đế đã bệnh nguy kịch, đã không khống chế được Thượng Thư Đài và Xu Mật Viện, cho nên mới có chuyện triều đình ẩu đả. Lúc triều đình quần ẩu, Túc Tông hoàng đế chỉ có chín tuổi. Bây giờ bệ hạ đang tuổi xuân, há có thể đánh đồng với hai vị hoàng đế kia? Lịch đại chuyện xấu trước đó, cũng có thể trở thành điển cố, cũng có thể trở thành tấm gương sao?"

Vân Trung Hạc nói lên chuyện này, đúng là đầy ngập oán giận, tràn đầy vô hạn phẫn nộ.

Dù mới vừa rồi người bị đánh chết là chất tử hoàng hậu, nhi tử Ninh Hoài An Ninh Tự, cũng coi là nhi tử địch nhân.

Vân Trung Hạc thống khoái, nhưng toàn thân run rẩy, bởi vì đám người này muốn đánh chết hắn.

Triều đình đấu tranh, vậy mà thăng đến tình trạng trên triều đình đánh chết người?

Còn có ranh giới cuối cùng sao?

Minh Anh Tông Cẩm Y vệ chỉ huy sứ ở trên triều đình bị người sống sờ sờ đánh chết, nhưng lúc đó Minh Anh Tông đã bị Ngõa Lạt bắt làm tù binh, kiến quốc Chu Kỳ Ngọc còn chưa đăng cơ, còn chưa trở thành Cảnh Thái Đế.

Nếu không có hoàng đế ngầm đồng ý, người phía dưới dám làm thế này sao?

Vạn Duẫn hoàng đế dám như vậy, cũng chính là để tất cả mọi người cảm thấy thái thượng hoàng bệnh nguy kịch, tê liệt trên giường không thể trông cậy vào.

Phàm thái thượng hoàng có thể đứng lên, văn võ cả triều sẽ có bao nhiêu người tâm tư rung chuyển?

Cục diện trước mắt phát triển đến nước này, Ngao Ngọc chẳng những không bị đánh chết, ngược lại đánh chết chất tử hoàng hậu.

Đương nhiên, chết một nhi tử Ninh Hoài An không tính là gì, mấu chốt cục diện này đã kẹt ở chỗ này, kết cuộc như thế nào?

Vạn Duẫn hoàng đế nhìn đám người một chút, đảo qua từng người.

Y muốn biết, văn võ cả triều, trong hoàng cung này, rốt cuộc ai âm thầm hiệu trung thái thượng hoàng?

Thái thượng hoàng đã tê liệt trên giường, bệnh nguy kịch, ngày giờ không nhiều, các ngươi lại còn đi hiệu trung cho lão?

Trọn vẹn một hồi lâu, Vạn Duẫn hoàng đế lạnh giọng nói: "Trấn Hải vương tử Sử Quảng cuồng vọng vô phép, lập tức bãi vị trí Trấn Hải thế tử, trượng trách năm mươi."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người run lên bần bật, vậy mà trừng phạt nghiêm khắc như vậy sao?

Nhưng Ngao Minh, Túc thân vương, Lâm Cung, bao gồm chính Sử Quảng cũng không ngạc nhiên.

Đây cũng là đã sớm thương lượng xong, chờ Ngao Ngọc bị quần thần đánh chết xong, hoàng đế sẽ phải hạ chỉ tước đoạt vị trí Sử Quảng thế tử, trượng trách năm mươi.

Loại trượng trách năm mươi này, hoàn toàn là mưa bụi.

Về phần đoạt đi vị trí Trấn Hải vương phủ thế tử, càng là vô nghĩa, tiếp theo Trấn Hải vương phủ không phải tiếp tục quyên tiền sao, trực tiếp phái Sử Quảng đi cứu trợ thiên tai, đạt được công lao, lập tức khôi phục vị trí thế tử.

Sau đó, ánh mắt hoàng đế rơi vào trên mặt Hương Hương công chúa, lạnh giọng nói: "Hầu Trần, ngươi đi nói cho thái thượng hoàng, gần đây Hương Hương gặp ác mộng, chớ làm kinh sợ đến thái thượng hoàng, cũng đừng có đi Thượng Thanh cung."

Lão thái giám Hầu Trần nói: "Thế nhưng thái thượng hoàng nói thật rất nhớ Hương Hương công chúa."

Hoàng đế nói: "Kinh sợ thái thượng hoàng, ai chịu nổi trách nhiệm này? Đợi thân thể nàng khoẻ lại, hẵng đi thỉnh an thái thượng hoàng."

Sau đó, hoàng đế lại nói: "Về phần hôn sự Hương Hương cùng Sử Quảng, phụ mẫu đã định hôn nhân như vậy, há có thể trò đùa? Ngày mùng 8 tháng 8, hôn lễ tiếp tục."

Lời này vừa ra, khuôn mặt tuyệt mỹ Hương Hương công chúa trắng bệch, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Đã đến nước này, Sử Quảng ở trên triều đình hành hung, phụ hoàng vậy mà vẫn như cũ muốn gả nàng cho Sử Quảng?

Cái gì yêu thương? Cái gì tình cha con? Hết thảy đều là giả.

Vân Trung Hạc quay đầu, gằn từng chữ: "Công chúa điện hạ ngài yên tâm, ta nhất định giúp ngài hủy hôn ước này, không tiếc bất kỳ giá nào."

Vạn Duẫn hoàng đế lạnh giọng nói: "Người đâu, đưa công chúa điện hạ đến chỗ Thái hậu, hảo hảo quản giáo."

"Vâng!"

Lập tức, mấy thái giám tiến lên, đi đến trước mặt Hương Hương công chúa nói: "Công chúa điện hạ, xin mời."

Ngay sau đó, mấy ma ma đứng dậy, nếu như Hương Hương công chúa không đi, liền cưỡng ép bắt đi.

Ánh mắt Vân Trung Hạc nhìn qua Hương Hương công chúa, mặc dù một câu không hề nói, lại thắng qua thiên ngôn vạn ngữ.

Tin tưởng ta, tin tưởng ta!

Sau đó, hoàng đế lạnh giọng nói: "Đại Lý Tự, Hắc Băng Đài, kiểm tra tất cả quan viên hôm nay, một khi phát hiện người tham gia ẩu đả, bắt lại toàn bộ nghiêm trị."

Trong thanh âm Hoàng đế tràn đầy sát khí, y thật muốn đại khai sát giới.

Muốn giết những quan viên tham dự quần ẩu kia sao? Không, không phải.

Mà muốn mượn danh nghĩa này, loại bỏ những ai trong triều đình vừa rồi chơi thay xà đổi cột, loại bỏ những ai bí mật hiệu trung thái thượng hoàng.

Dù sao vừa rồi hoàn toàn đại loạn, nói ai tham gia ẩu đả đều có thể, lấy danh nghĩa này, nghiêm hình tra tấn, đuổi ra triều đình.

Hoàng đế hữu tâm hạ chỉ, kéo Ngao Ngọc xuống, trượng trách năm mươi, đánh gần chết, tội danh phỉ báng phiên vương triều đình.

Trước đó không lợi dụng tội danh này xử lý hắn, chính là cố ý phóng túng hắn, muốn mượn đao giết người.

Nhưng bây giờ mượn đao giết người thất bại, cũng không cần phóng túng hắn.

Nhưng lúc này Hầu Trần bỗng nhiên nói: "Ngao Ngọc, thái thượng hoàng nói ngươi nhanh đi một chuyến đến Thượng Thanh cung, ngài nói có điều nghi hoặc muốn hỏi thăm Thái tổ hoàng đế, để ngươi bố trí pháp trận, để Đại Pháp Thánh Quân hiển linh."

Hoàng đế nghe nói thế, ánh mắt lập tức co rụt lại.

Hôm nay không đánh được Ngao Ngọc, thái thượng hoàng triệu gấp Hương Hương công chúa, ngươi nói nàng ác mộng, sợ hù đến thái thượng hoàng, vậy còn có thể thông cảm được.

Thái thượng hoàng nói triệu gấp Ngao Ngọc, muốn để hắn bày trận, muốn gặp Thái tổ hoàng đế Thần Linh. Hoàng đế ngươi lại muốn mạnh mẽ giam Ngao Ngọc, muốn trượng trách hắn? Chẳng phải là bất hiếu? Chẳng phải là công nhiên phản kháng thái thượng hoàng sao?

Huống hồ cử động của thái thượng hoàng lần này không can thiệp chính sự, đây là chuyện giữa lão và Thái tổ hoàng đế.

Hoàng đế lập tức nói: "Ngao Ngọc, nếu thái thượng hoàng triệu ngươi đi, vậy ngươi nhanh đi đi."

Vân Trung Hạc khom người nói: "Bệ hạ, thần cáo lui."

Sau đó, hắn thối lui ra khỏi triều đình, Hầu Trần mấy lão thái giám, mang theo mấy hoạn quan chăm chú theo trước sau Vân Trung Hạc, bảo hộ an toàn cho hắn, e sợ lại lao ra quan viên tuổi trẻ lỗ mãng nào đó muốn đánh chết Ngao Ngọc.

Trong triều đình, hoàng đế lạnh giọng nói: "Còn đứng ì làm gì? Lôi Sử Quảng ra, trượng trách năm mươi, tất cả mọi người xem hình."

Lập tức, mấy người tiến lên muốn kéo Sử Quảng đi.

"Để ta đi."

Đi ra bên ngoài triều đình, Sử Quảng nằm nhoài trên một cái ghế, mấy thái giám tiến lên, nhắm ngay mông của y, lốp bốp một trận.

Nghe thật thống khổ không gì sánh được, phảng phất mỗi một trượng xuống, đều dùng hết khí lực bú sữa mẹ.

Mà ngắn ngủi sau mười mấy trượng, Sử Quảng đã là máu me đầm đìa.

"Đánh thật hay, đánh thật hay!" Y vừa bị đánh, vừa hô to.

Nhìn qua xác thực phi thường thảm liệt, máu tươi văng khắp nơi.

Nhưng trên thực tế lại như gãi ngứa, ngay cả da cũng không bị phá, mà tầng máu tươi văng khắp nơi, hoàn toàn là đệm túi máu mà thôi.

Đánh xong năm mươi trượng, Sử Quảng không việc gì, trực tiếp ra hoàng cung, ngay cả khập khiễng cũng chẳng cần diễn trò.

. . .

Trong Thượng Thanh cung.

Thái thượng hoàng lẳng lặng nghe lão đạo sĩ bên cạnh đọc kinh thư, Vân Trung Hạc cũng ngồi ở bên cạnh nghe.

Lão đạo sĩ đọc xong, lập tức cáo từ, thức thời cực kì.

Thái thượng hoàng cười nói: "Hôm nay cục diện, hung hiểm chứ."

Vân Trung Hạc nói: "Tạ ơn thái thượng hoàng."

Bất quá sau ngày hôm nay, thái thượng hoàng xem như vạch mặt triệt để với hoàng đế, lão không công khai liên quan triều chính, nhưng lão đã xuất thủ.

Tiếp đó Vân Trung Hạc nói: "Thái thượng hoàng, hỏa hầu không sai biệt lắm. Lúc này ta giết Sử Quảng, hẳn là danh chính ngôn thuận, chuyện đương nhiên, tương lai lúc ngài ra mặt đối lập hoàng đế, có thể chiếm lý."

Thái thượng hoàng nói: "Không sai biệt lắm, còn kém một chút như vậy, bất quá một hồi sau khi ngươi về nhà, còn kém không nhiều lắm. Ngươi xác định có thể giết Sử Quảng, võ công hắn khá cao."

Lão thái giám Hầu Trần nói: "Võ công Sử Quảng, đại khái vượt qua ngươi 1000 lần."

Vân Trung Hạc nói: "Ta có thể giết."

Thái thượng hoàng nói: "Không thể dùng ám khí, không thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào khác, không thể dùng độc, phải quang minh chính đại giết chết, phảng phất ngươi dùng võ công giết."

Vân Trung Hạc nói: "Vâng."

Đâu chỉ như vậy, lần này giết Sử Quảng, cũng không thể dùng Lục Chỉ Cầm Ma, cũng không thể dùng lôi điện đánh chết.

Giết Sử Quảng vì cái gì?

Vì giải trừ hôn ước Hương Hương công chúa? Vì báo thù rửa hận? Đều có.

Nhưng còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất, vì thái thượng hoàng tái xuất.

Thái thượng hoàng khẳng định là không thể chủ động tái xuất, như vậy sẽ phá hủy lời hứa của lão trước đó, lão tái xuất nhất định phải phi thường bị động, phảng phất vì thiên hạ lê dân, vì giang sơn xã tắc, không thể không tái xuất.

Mà thái thượng hoàng một khi tái xuất, ngay lập tức sẽ đối lập với hoàng đế, đến lúc đó chính là Nhị Hoàng đối lập chân chính.

Đây mới thực sự là long trời lở đất.

Cho nên huyết tẩy Đại Lý Tự trước đó, hôm nay máu tươi triều đình, đã đủ kinh tâm động phách, nhưng so với vở kịch tiếp theo, hoàn toàn là trò trẻ con.

Sau đó, mới là bộ kinh tâm, gió tanh mưa máu.

Vân Trung Hạc nói: "Thái thượng hoàng, sau khi Sử Quảng chết, Túc thân vương cũng rất nhanh sẽ bị thiên khiển tru sát, sẽ vì ngài tái xuất làm nền một không khí mạnh nhất."

Thái thượng hoàng chỉ cười ha ha nói: "Trở về đi."

Vân Trung Hạc nói: "Thần cáo từ."

. . .

Dưới mấy chục người bảo vệ, Vân Trung Hạc quay lại gia trang.

Nhưng cách nhà rất xa, đã nhìn thấy ánh lửa ngút trời, bên trong từng đợt kêu khóc.

Vân Trung Hạc lập tức bước nhanh, xông về hướng trong nhà.

Chỉ thấy nhà hắn ở kinh thành, cũng là nhà cuối cùng, lúc này cháy hừng hực.

Dập tắt không được nữa.

Mà phía ngoài đường nằm mấy cỗ thi thể nám đen, phụ thân và mẫu thân, còn có muội muội đang liều mạng cứu người.

Nội tâm Vân Trung Hạc run rẩy, đây đủ hỏa hầu rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trên đầu đường thấy được Sử Quảng, dẫn theo võ sĩ Sử thị gia tộc, còn có đông đảo võ cử nhân, đông đảo quan viên tuổi trẻ, bên đường đứng xem!

Hốc mắt Vân Trung Hạc muốn nứt, xông lên phía trước, quát ầm lên: "Sử Quảng, gây hoạ đến người nhà ta? Ngươi hôm nay trên triều đình hành hung giết ta, hiện tại lại tới đốt nhà của ta? Đốt chết người nhà ta?"

Sử Quảng lạnh giọng nói: "Ai nói là ta làm? Ta chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi, đây nhất định là gián điệp Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài làm, các ngươi nói có đúng hay không?"

"Đúng vậy, đúng vậy à. . ." Quan viên tuổi trẻ bên người Sử Quảng, còn có đông đảo võ cử nhân cười nói.

"Lửa này khẳng định là Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài đốt, Ngao Ngọc đại nhân thật sự là quá thảm rồi, tất cả phủ đệ, tất cả phòng ốc ở kinh thành đều bị đốt rụi. Trong nhà mấy hộ vệ tàn tật cũng bị thiêu chết đến không sai biệt lắm, thật sự là quá thảm rồi." Khẩu khí mấy người thương hại, ánh mắt lại cười trên nỗi đau của người khác.

Sử Quảng tới gần Vân Trung Hạc, cân nhắc có thể giết hắn hay không?

Nhưng nhìn thấy Ngao Tâm nắm một cây ngân thương đứng bên cạnh Ngao Ngọc, lúc này giết không được Ngao Ngọc, Ngao Tâm dù mang bệnh, võ công cũng rất kinh người.

Sử Quảng tiếp tục đâm kích, thấp giọng nói: "Ngao Ngọc, Hương Hương công chúa tư định chung thân với ngươi, nhưng ngươi chưa ngủ qua. Ngươi muốn giải trừ hôn ước của chúng ta, hoàn toàn là nằm mơ. Ngươi yên tâm, đợi nàng gả cho ta xong, ta nhất định chà đạp nàng đến muốn sống không được, muốn chết không xong, ta sẽ để cho nàng hối hận đi vào thế giới này, trở thành nữ nhân hối hận, hối hận đã đắc tội ta."

"Ngao Ngọc, ngươi có phải cảm thấy ta bị tước đoạt vị trí thế tử là rất thảm không? Ngươi yên tâm, không bao lâu sẽ khôi phục. Đến lúc đó ta cưới Hương Hương công chúa, hoan nghênh ngươi đến uống rượu mừng, thậm chí ngươi có thể ở bên ngoài thính phòng động phòng, ta sẽ để cho ngươi nghe nàng kêu thảm, thê lương bực nào, ha ha ha!"

Mà lúc này, Vân Trung Hạc phảng phất bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, nghiêm nghị nói: "Sử Quảng, ta muốn giết ngươi, ta muốn quyết đấu với ngươi, ta muốn nhất quyết sinh tử với ngươi, nhất quyết sinh tử! Ngay hiện tại, trước mắt bao người, nhất quyết sinh tử!"

. . .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch