Chương 47: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng! Tiên đan (2)
Hai người càng ngày càng hợp ý, ngay từ đầu Tỉnh Vô Biên còn bày biện vẻ công tử phủ thành chủ, nhưng chơi chung liền quên đi.
Không biết vì sao, lời nói Vân Trung Hạc luôn luôn làm cho y cao hứng.
Thật sự là người tâm thần vui vẻ như nhi đồng, dù là trò chơi não tàn, hai người cũng có thể chơi đến say sưa ngon lành.
Có thể khẳng định là, trí thông minh Tỉnh Vô Biên không kém, thậm chí xem như thông minh.
Nhưng y xác thực có bệnh tâm thần, chứng nóng nảy, còn có bệnh trầm cảm, bệnh tâm thần phân liệt.
Bởi vì lúc y chơi đến cao hứng, lúc cười ha ha, lại bỗng nhiên khóc lên.
Ngay lúc trò chuyện tràn đầy phấn khởi, bỗng nhiên sẽ không rên một tiếng, sau đó ngồi ở chỗ đó ngẩn người không nhúc nhích.
Bởi vì y có tố chất thần kinh, cho nên không ai biết y đang suy nghĩ gì, muốn cái gì.
Nhưng Vân Trung Hạc, lại biết y suy nghĩ gì, muốn cái gì.
Trên thế giới này, chỉ có người tâm thần mới có thể hiểu người tâm thần.
Nhưng sau khi ngây người vài ngày tại phủ thành chủ, Vân Trung Hạc phát hiện địa vị Tỉnh Vô Biên không cao chút nào, thậm chí rất thấp.
Tất cả người hầu đều sợ y, nhưng cũng rất xem thường y, hoàn toàn tránh như xà tị hạt.
Mặc dù ương ngạnh phách lối không gì sánh được, nhưng Tỉnh Vô Biên hoàn toàn là một người bị bỏ rơi.
Y không thể sinh con dưỡng cái, nhưng. . . Vậy mà cũng không có bao nhiêu người quan tâm y.
Bởi vì, y là một tên điên tố chất thần kinh, vạn nhất lại sinh ra một tên điên thì phải làm thế nào?
Ngoại trừ mẹ của y là Liệt Phong phu nhân, nàng khát vọng không gì sánh được có cháu trai để ẵm.
Về phần Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ, cho tới bây giờ cũng chưa lộ mặt.
Y luôn miệng nói muốn đoạt lại chức thành chủ, cho nên đám người trên dưới phủ thành chủ cũng không dám tiếp cận y, e sợ làm Tỉnh Trung Nguyệt hiểu lầm.
Cho nên, bên cạnh Tỉnh Vô Biên đều là những kẻ cặn bã, lừa đảo.
Chính y nói như vậy, những người này lừa gạt tiền y, trong lòng còn mắng y đại ngu xuẩn.
Bởi vì y thường xuyên gây tai hoạ trong Liệt Phong thành, cho nên đã bị nhốt cấm đoán, không thể ra khỏi phủ thành chủ một bước, cũng không thể ra Tây Viện của y nửa bước.
Lệnh Tỉnh Trung Nguyệt phi thường rõ ràng, tại Tây Viện tùy ngươi gây họa, nhưng bên ngoài tuyệt đối không cho phép ngươi nhúng chàm.
Theo ý nghĩa nào đó, Tây Viện này cũng coi là ngục giam hoa lệ Tỉnh Vô Biên.
Theo quan hệ hai người càng ngày càng tốt, Tỉnh Vô Biên cơ hồ mỗi ngày đều ngâm mình trong tiểu viện luyện đan của Vân Trung Hạc.
Bởi vì Tỉnh Vô Biên thật hiếu kỳ tới cực điểm.
Vân Trung Hạc vậy mà dùng dưa hấu nát luyện đan, quá quỷ dị điên cuồng.
Thậm chí tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, giang hồ thuật sĩ khác luyện đan dùng chì, dùng thủy ngân, các loại tài liệu kỳ kỳ quái quái.
Mà tên ăn mày Vân Ngạo Thiên này lại dùng dưa hấu nát, ròng rã dùng mấy vạn cân dưa hấu nát, thật đúng là kỳ quái, quả thực là chuyện cười lớn.
Dưa hấu nát phủ thành chủ, đơn giản chồng chất như núi, mùi thối trùng thiên.
Cái tên điên này trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Toàn bộ phủ thành chủ không ôm chút hi vọng nào với Vân Ngạo Thiên, chỉ chờ đến kỳ hạn nửa tháng, hắn sẽ bị Lãnh Bích giết chết.
Thậm chí Tỉnh Vô Biên cũng không ôm hy vọng, y chẳng qua cảm thấy chơi vui, phi thường tò mò cuối cùng Vân Trung Hạc sẽ luyện ra cẩu thí đan gì?
Cho nên những ngày này, Vân Trung Hạc một mực ở trong tiểu viện của hắn luyện đan, đối với vật tư hắn yêu cầu, phủ thành chủ không từ chối chút nào, cung ứng toàn bộ.
Nhưng không ai nguyện ý đến giúp đỡ, bởi vì trong mắt bọn họ, Vân Trung Hạc là kẻ chắc chắn phải chết.
Tỉnh Vô Biên ngược lại mỗi ngày đều đến, bất quá tay chân vụng về làm trở ngại chứ không giúp được gì.
Nhưng y tới đây cảm thấy rất tự tại, rất sung sướng, không ai coi y là tên điên.
Khu nhà nhỏ này, trở thành nhạc viên của hai người điên, bên ngoài đều là người thông minh, người thông minh sẽ không ở cùng một chỗ với người điên.
Hai tên bệnh nhân tâm thần nhi đồng này càng ngày càng vui sướng, quan hệ càng ngày càng tốt.
Ánh mắt Lam Thần Tiên càng ngày càng âm lãnh, nhưng không phát tác.
Bởi vì chờ kỳ hạn nửa tháng vừa đến, Vân Trung Hạc trị không hết cho Tỉnh Vô Biên, có thể danh chính ngôn thuận giết chết hắn.
Về phần Vân Ngạo Thiên có thể chữa khỏi cho Tỉnh Vô Biên?
Đây không phải chê cười sao?
Dưa hấu nát luyện đan?
Mấy ngự y đế quốc đều trị không hết bệnh cho Tỉnh Vô Biên, tên ăn mày Vân Ngạo Thiên lại dùng dưa hấu nát luyện đan có thể trị hết?
Coi như mặt trời rời khỏi phía tây cũng không có khả năng à.
. . .
Thời gian qua điên mà khoái hoạt, từng ngày trôi qua.
Tỉnh Vô Biên và Vân Trung Hạc vậy mà như huynh đệ, lúc này tên bệnh nhân tâm thần này đã hoàn toàn không xem mình là công tử phủ thành chủ nữa.
Nhưng . . .
Bỗng nhiên đến một ngày, Tỉnh Vô Biên không tới nữa.
Bởi vì, chứng bệnh của y bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng.
Viêm niệu đạo nghiêm trọng, viêm tuyến tiền liệt, viêm thận cấp tính.
Không chỉ đi tiểu nhiều lần đau nhức, thậm chí thường xuyên tiểu ra máu, mà lại sinh mủ, hạch bạch huyết sưng to phi thường lợi hại.
Chân chính đau đến không muốn sống.
Y bất dựng bất dục, cũng là vì nguyên nhân này, viêm tuyến tiền liệt nghiêm trọng, trực tiếp dẫn đến đại lượng hạt giống y hoại tử, làm sao có thể sinh con dưỡng cái?
"A. . . A. . . A. . ."
Lúc nửa đêm, vậy mà nghe Tỉnh Vô Biên hét lên thảm thiết điên cuồng.
Bởi vì y lại chảy máu sinh mủ.
Sau đó, y sẽ cầm lấy kiếm, điên cuồng chém vào những thứ nhìn thấy hết thảy.
Lúc này, người trong phủ sẽ coi y là Lệ Quỷ, liều mạng chạy trốn tránh né.
Tỉnh Vô Biên mặc dù là thiếu chủ cao quý Liệt Phong thành, nhưng trong mắt mọi người hoàn toàn như là bệnh dịch.
Rất nhanh y không thể chém người, bởi vì viêm thận cấp tính biến chứng xuất hiện, lan tràn đến đầu óc, còn cả hệ hô hấp.
Những bệnh biến chứng này, đều sẽ chết.
Y chỉ có thể nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
Viêm thận cấp tính và bệnh biến chứng, thế giới này không ai biết đây là bệnh gì.
Thân thể của y, mỗi một ngày đều chuyển biến xấu.
Hệ thống miễn dịch Tỉnh Vô Biên cũng quá kém, hoàn toàn không chịu nổi một kích, theo lý không nên kém như vậy.
Mấy ngày gần đây, đại phu tiến vào phủ thành chủ càng ngày càng nhiều, nhưng mỗi người đều thúc thủ vô sách.
Bầu không khí càng ngày càng thêm quỷ dị.
Lãnh Bích càng ngày càng băng lãnh, thậm chí là ngang ngược.
Tỉnh Vô Biên. . . Sắp chết.
Mẹ của y, Liệt Phong phu nhân, đã khóc đến bất tỉnh.
. . .
Chú thích: Hôm nay đổi mới gần 8000 chữ, các ân công thêm phiếu đề cử cho ta đi, ngưỡng mộ các ngươi.