Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 479: Thái thượng hoàng hồi cung, thắng bại định? (2)

Chương 479: Thái thượng hoàng hồi cung, thắng bại định? (2)


"Thái thượng hoàng khởi giá hồi cung!"

"Thái thượng hoàng khởi giá hồi cung!"

Mấy vạn người này đi rất chậm, mà lại hoàn toàn không cấm bách tính vây xem, hoàng đế chính là muốn để tất cả mọi người thấy rõ ràng.

Không có bẩn thỉu như trong tưởng tượng các ngươi, trẫm chỉ mời thái thượng hoàng hồi cung vinh dưỡng thôi.

Cái này hoàn toàn là trẫm hiếu đạo, những bách tính các ngươi không nên đoán mò, những người đọc sách các ngươi cũng đừng viết bậy.

Mà trên đầu hoàng đế máu me đầm đìa, cũng không sửa soạn lại, để mặc cho mấy chục vạn dân chúng thấy rõ rõ ràng ràng.

Trẫm đây là dập đầu đổ máu, trẫm hiếu kính với thái thượng hoàng bực nào? Chẳng phải là cảm động thiên địa? Làm gương vạn dân?

Hai mươi mấy dặm đường này, ròng rã đi mấy canh giờ.

Mà lúc này, Thái hậu, hoàng hậu mang theo tất cả Tần phi hậu cung, tất cả thái giám, toàn bộ quỳ bên ngoài đại môn hoàng cung nghênh đón.

Ròng rã mấy ngàn người, đã đứng ở chỗ này chờ mấy canh giờ.

Xa miện thái thượng hoàng vừa mới đến hoàng cung, Thái hậu mang theo mấy ngàn người, chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống.

"Cung nghênh thái thượng hoàng hồi cung!"

"Cung nghênh thái thượng hoàng hồi cung!"

Thanh âm mấy ngàn người rung trời, thái thượng hoàng hồi cung, hoàng đế dùng lễ nghi cao nhất.

Mấy thái giám tiến lên, muốn khiêng thái thượng hoàng xuống.

"Không cần, để trẫm làm." Hoàng đế đi tới trước ngự miện, quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, chúng ta về nhà, chúng ta đã về nhà."

Thái thượng hoàng mở to mắt, nhìn hoàng cung vàng son lộng lẫy trước mắt.

So với Thượng Thanh cung, hoàng cung là quái vật khổng lồ, vàng son lộng lẫy, uy nghiêm ngàn vạn.

Nơi này mới thật sự là trung tâm thiên hạ, nơi này mới thật sự là trung tâm quyền lực.

Nhưng ánh mắt thái thượng hoàng phức tạp không gì sánh được, phảng phất quen thuộc mà xa lạ, khóe mắt lại một lần nữa ẩm ướt.

Hoàng đế cung kính nói: "Phụ hoàng, nhi thần đến cõng ngài."

Sau đó, hoàng đế thật cõng thân thể gầy gò của thái thượng hoàng, đi vào trong hoàng cung.

Hoàng đế tự mình cõng lão phụ thân hồi cung, cái này hiếu thuận chẳng lẽ còn không cảm thiên động địa sao? Các ngươi còn không cảm động đến lệ nóng doanh tròng sao?

Quả nhiên, rất nhiều Tần phi cùng thái giám hiểu chuyện, lập tức dùng ánh mắt ngưỡng mộ không gì sánh được nhìn qua hoàng đế, phảng phất vô cùng cảm động, hoàn toàn lệ nóng doanh tròng.

Võ công hoàng đế rất cao, cõng thái thượng hoàng nhẹ nhàng, biểu lộ ôn nhu không gì sánh được, nhưng trong lòng đắc ý không gì sánh được.

Thái thượng hoàng, ngài thua rồi.

Lần trước ngài rời hoàng cung, vẫn là chủ nhân nơi này. Nhưng lần này ngài về lại hoàng cung, cũng đã là một tù phạm.

Trẫm thường nghe nói, trong gia đình dân chúng tầm thường, lúc có ngoại nhân ở, cho lão phụ thân ăn chính là cơm trắng. Nhưng lúc trở lại trong phòng thường nhân không thấy, liền cho lão phụ thân ăn cháo.

Trẫm đương nhiên sẽ không nông cạn giống những dân chúng bình thường kia, thái thượng hoàng ngài cứ ăn được uống tốt, an tâm làm một tù phạm đi.

Cứ như vậy, một đám người trùng trùng điệp điệp đi theo sau lưng hoàng đế, nhìn hoàng đế cõng thái thượng hoàng vào trong hoàng cung.

"Phụ hoàng, ngài nhìn xem, nơi này cũng có một Thượng Thanh cung, mặc dù không lớn như Thượng Thanh cung bên kia, nhưng nhi thần cũng là hao phí tâm tư." Hoàng đế nói: "Thái thượng hoàng ở chỗ này cũng có thể tu đạo, nhi thần mấy năm trước đó đã nghĩ cùng phụ hoàng hưởng thiên luân, bây giờ rốt cuộc đã được như nguyện, nhi thần thật sự là quá vui mừng."

Tiếp theo, hoàng đế nói: "Xin mời Thái hậu cùng hoàng hậu lưu lại, làm bạn dùng bữa với thái thượng hoàng. Những người còn lại giải tán đi!"

Hoàng hậu nói: "Tất cả giải tán đi, tản đi!"

Thế là, văn võ đại thần, đông đảo Tần phi các cung nữ đều giải tán.

Hoàng đế cõng thái thượng hoàng tiến vào trong đạo cung hoàng cung này.

. . .

Lúc ban đêm.

Hoàng đế, Thái hậu, hoàng hậu, ba người bầu bạn với thái thượng hoàng dùng bữa.

Hoàng đế tự mình cho thái thượng hoàng ăn, vẫn như cũ phi thường cung kính.

Nhưng Thái hậu, thậm chí hoàng hậu, sắc mặt đều không tốt.

Vừa rồi trước mặt mọi người, phải giả vờ một chút, hiện tại không có người ngoài, cũng không cần cố làm ra vẻ.

Tình cảm thái hậu cùng thái thượng hoàng vẫn luôn không tốt, thậm chí còn kém một chút bị phế sạch, lão là một nữ nhân phi thường tính tình hóa, lập tức kéo xuống sắc mặt.

Mà hoàng hậu lại hận thái thượng hoàng thấu xương, cũng lười diễn.

Lúc này hoàng đế vẫn như cũ cung kính, vẫn như cũ nhiệt tình, nhưng lại giống như một người máy, không ngừng cho ăn, không ngừng cho ăn.

Lão thái giám Hầu Trần run rẩy nói: "Bệ hạ, dạ dày thái thượng hoàng yếu, ăn không được nhiều như vậy."

Hoàng đế lạnh giọng nói: "Trẫm muốn để phụ hoàng ăn nhiều một chút, ngươi cũng muốn quản sao?"

Sau đó, y tiếp tục cho ăn.

Thái thượng hoàng đã không ăn được, nhưng vẫn dùng hết toàn lực ăn, nói: "Đây cũng là hoàng đế một mảnh hiếu tâm, ta không thể cô phụ."

Thái hậu bỏ đũa xuống nói: "Ai gia ăn no rồi, đi thôi."

Nghe được cái từ ai gia này, gương mặt Hầu Trần khẽ run lên, thái thượng hoàng còn chưa chết, Thái hậu ngài không phải quả phụ, xưng ai gia cái gì?

Hoàng hậu nói: "Thái hậu, con dâu đưa ngài hồi cung."

"Tốt!" Thái hậu đứng dậy.

Hoàng hậu đỡ lấy Thái hậu cứ đi như thế, hoàn toàn không hành lễ với thái thượng hoàng, cực kỳ vô lễ.

Ngay sau đó, một đại thái giám tiến vào, quỳ xuống nói: "Nô tỳ Hầu Cát, tham kiến bệ hạ, tham kiến thái thượng hoàng."

Lão thái giám Hầu Trần khẽ run lên, Hầu Cát này trước đó đã từng phụng dưỡng Thiên Diễn hoàng đế, nhưng bởi vì phạm vào sai lầm to lớn, cho nên bị Thiên Diễn hoàng đế đánh mấy chục gậy, sau đó sung quân đi tẩy mã dũng, trở thành thái giám thấp hèn tầng dưới chót nhất.

Mà bây giờ Vạn Duẫn hoàng đế lại đề bạt lão làm đại thái giám?

Hoàng đế nói: "Phụ hoàng, Hầu Cát cũng là lão nhân ngài từng dùng qua, cho nên từ nay về sau hắn chính là tổng quản thái giám Tiểu Thượng Thanh cung này."

Có ý tứ gì?

Vậy mà để một người cừu thị thái thượng hoàng làm tổng quản thái giám?

"Tiến đến!" Theo một tiếng lệnh.

Trên trăm tên thái giám tiến đến, quỳ đầy đất.

Hoàng đế nói: "Thái thượng hoàng ưa thích thanh tĩnh, mỗi ngày đều muốn tu đạo, cho nên không thể để cho bất luận kẻ nào quấy rầy thái thượng hoàng tĩnh tu, biết không?"

"Tuân chỉ!"

Đại thái giám Hầu Cát nói: "Bệ hạ yên tâm, nơi này có trên trăm tên thái giám, bên ngoài còn có hơn ngàn đại nội thị vệ, tuyệt đối sẽ không để một con ruồi bay vào được, quấy rầy thái thượng hoàng thanh tu."

Lời này càng tru tâm.

Ý tứ nói là, thái thượng hoàng không thể gặp bất luận văn võ thần tử gì, không thể gặp bất kỳ kẻ nào.

Đây chính là triệt để giam lỏng, thậm chí là nhốt.

Thái thượng hoàng gật đầu nói: "Tốt, tốt, ta ưa thích thanh tĩnh, hoàng đế an bài rất tốt."

Hoàng đế nói: "Phụ hoàng, ta bồi ngài trò chuyện."

Thái thượng hoàng nói: "Không cần, hoàng đế cũng mệt mỏi cả ngày, cũng đi nghỉ ngơi thật tốt đi. Đúng rồi, Tiểu Hương Hương đâu? Có thể để nàng thường xuyên đến thăm ta không?"

Yêu cầu này của thượng hoàng không chút quá phận, trước đó Hương Hương công chúa ở trong Thượng Thanh cung làm bạn thái thượng hoàng.

Nhưng . . .

Hoàng đế thản nhiên nói: "Phụ hoàng à, Hương Hương bị ác mộng, nhi thần sợ nàng sẽ va chạm ngài, cho nên vẫn không nên gặp mới tốt."

Thậm chí ngay cả Hương Hương công chúa cũng không cho gặp.

Thái thượng hoàng nói: "Cũng tốt, cũng tốt, ta xem như chính thức xuất gia trong hoàng cung, ai cũng không cần gặp. Hoàng đế tự đi đi, Đại Chu đế quốc đang đứng ở thời khắc mấu chốt, hoàng đế quan tâm nhiều vào, tự giải quyết cho tốt."

Gương mặt hoàng đế cung kính không gì sánh được, ánh mắt lại lạnh như băng nói: "Làm sao? Phụ hoàng? Nhi thần chẳng lẽ làm không tốt gì sao? Có làm gì ngài không hài lòng sao?"

Thái thượng hoàng nói: "Ta không nói như vậy."

Hoàng đế nói: "Vậy ngài mới vừa nói ta tự giải quyết cho tốt, nhi thần không hiểu là ý gì."

Thái thượng hoàng run lên nói: "A, đó là ta nói sai, ta nói sai."

Hoàng đế nói: "Nhi thần không dám, thời gian không còn sớm, thái thượng hoàng sớm nghỉ ngơi đi."

Sau đó, hoàng đế cứ đi như thế.

Điểm này y còn kém Lý Thế Dân rất xa, có chút đắc ý vênh váo.

Kinh biến Huyền Vũ môn, Lý Thế Dân đăng cơ xưng đế xong, cũng giam lỏng thái thượng hoàng trong cung, cũng không cho lão gặp người ngoài.

Nhưng dù trong kiếp sống giam lỏng, Lý Thế Dân ngược lại càng thêm cung kính Lý Uyên, cứ nhào vào ngực Lý Uyên, biểu thị cảm kích ân phụ thân dưỡng dục, mà loại kiếp sống này ròng rã duy trì chín năm.

Vạn Duẫn hoàng đế ngươi một ngày cũng chờ không được sao? Thật đúng là khoái ý ân cừu à.

Sau đó, hoàng đế bệ hạ cứ đi như thế.

Đại thái giám Hầu Cát nói: "Người đâu, hầu hạ thái thượng hoàng tắm rửa thay quần áo."

Mấy tên thái giám đi lên, lột sạch thái thượng hoàng, bỏ vào trong thùng tắm rửa.

Sau đó, lại đổi quần áo cho lão, mang lên trên giường ngủ.

"Thái thượng hoàng, đêm không còn sớm, ngài nên an giấc." Đại thái giám Hầu Cát nói.

Thậm chí ngay cả thời gian tắm rửa, ngủ nghỉ đều quản gắt gao, thật đúng như là một tù phạm.

. . .

Mà lúc này, toàn bộ kinh thành đã trải qua một đêm không ngủ.

Tất cả mọi người kinh hồn táng đảm, nhưng lại thoáng an tâm, binh biến đáng sợ cuối cùng cũng không phát sinh, phụ tử tương tàn, máu phun năm bước cũng không phát sinh.

Trận biến đổi lớn kinh thiên này, phảng phất lấy một loại hình thái quỷ dị kết thúc.

Trận tranh đấu Nhị Hoàng này, phảng phất cứ như vậy kết thúc, lấy hoàng đế đại hoạch toàn thắng mà kết thúc.

Quân đội Thái thượng hoàng bị tước đoạt, tiến đến Lãng Châu, người bên cạnh thái thượng hoàng cũng đều bị đuổi đi. Mà thái thượng hoàng lại bị bức phải dời xa Thượng Thanh cung, trở lại trong hoàng cung giam lỏng.

Mà Ngao Ngọc cùng thái thượng hoàng, cũng giống như bị triệt để ngăn cách.

Tóm lại, cánh chim bên cạnh thái thượng hoàng đã bị cắt bỏ sạch sẽ.

Thái thượng hoàng và Ngao Ngọc phảng phất triệt để thất bại thảm hại.

Thái thượng hoàng trở thành tù phạm, còn Ngao Ngọc làm sao đây?

Hoàng đế ban cho Ngao Tâm cùng Ngao Ngọc tòa nhà mới, để hắn trong nhà dưỡng thương.

Mà bên ngoài dinh thự này, ròng rã 2000 tên võ sĩ Hắc Băng Đài vây quanh chật như nêm cối, bất kỳ người nào cũng không được vào, bất kỳ người nào cũng không thể ra ngoài.

Không chỉ một mình Ngao Ngọc đang ngồi tù, mà cả nhà Ngao Tâm đều đang ngồi tù.

Thái Y viện mỗi ngày đến kiểm tra thân thể Ngao Ngọc, dùng hết toàn lực trị liệu, cần chữa tốt thương thế của hắn, như vậy mới có thể gánh vác được lăng trì xử tử.

Mà tam ti hội thẩm bên kia đang hừng hực khí thế.

Không có Ngao Ngọc, Ngự Sử đài, Hình bộ, Đại Lý Tự vẫn như cũ có thể thẩm án.

Bởi vì Sử Quảng là nhi tử phiên vương, cho nên trận tam ti hội thẩm này là do đại tông chính Túc thân vương tự mình giám sát.

Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân kiểm tra xong thi thể Sử Quảng, chính thức tuyên bố, Sử Quảng chết bởi mưu sát.

Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long chính thức tuyên án, tội Ngao Ngọc mưu sát thành lập, vốn nên phán xử chém đầu, nhưng bởi vì giết là nhi tử phiên vương, cho nên phán lăng trì xử tử.

Chỉ cần thương thế Ngao Ngọc khỏi hẳn, sau khi tỉnh lại lập tức tiến hành.

. . .

Tối hôm đó!

Thái thượng hoàng vẫn như cũ bị ép buộc tắm rửa, đi ngủ trong thời gian quy định.

Thật giống như đúc ngồi tù, ăn cơm, tắm rửa, thời gian ngủ đều bị quản lý đến sít sao.

Mà đại thái giám Hầu Cát nói, đây hoàn toàn là nghĩ cho thân thể thái thượng hoàng.

Trong Thượng Thanh cung nho nhỏ này, bị triệt để ngăn cách, bất kỳ người nào cũng không được tới gần.

Thái thượng hoàng sống khuất nhục trước nay chưa từng có, nhưng lão lộ ra phi thường bình tĩnh. Hầu Trần muốn phát tác, mỗi một lần đều bị thái thượng hoàng ngăn trở.

Nhìn qua, thái thượng hoàng phảng phất nhận mệnh.

Lão lẳng lặng nằm ở trên giường cứng rắn, không nhúc nhích, như cương thi, bởi vì lão tê liệt.

Mà lúc lão ngủ, cơ hồ thời thời khắc khắc đều có mắt đang giám thị lão, một phút đồng hồ cũng không bỏ lỡ.

Mặc kệ thái thượng hoàng làm gì, lập tức sẽ có văn tự báo cáo, đưa đến trước mặt hoàng đế.

Đã ăn bao nhiêu cơm, ị bao nhiêu phân, đều phải ghi chép rõ ràng.

Bỗng nhiên bên hông vô cùng vô cùng ngứa, thái thượng hoàng cơ hồ nhịn không được muốn đưa tay cào, nhưng lão cố kìm nén lại.

Ở trong chăn, ngón tay thái thượng hoàng nhẹ nhàng nhúc nhích, một cỗ chân khí bắn nhanh ra, thổi qua eo bị ngứa.

Trong nháy mắt cơn ngứa đã ngừng lại.

Lúc này, một con muỗi bay trên đầu thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng nhẹ nhàng phun một cái, con muỗi này trực tiếp thịt nát xương tan.

Nhưng ở trong bóng tối, vẫn không có bất luận động tĩnh gì, thái thượng hoàng vẫn như cũ như cương thi không nhúc nhích.

. . .

Trong nhà Ngao Ngọc.

Bên ngoài 2000 tên võ sĩ Hắc Băng Đài, vẫn như cũ ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh nhà hắn.

Chỉ cần hắn vừa tỉnh dậy, lập tức tiến hành bắt, đưa vào ngục giam Hắc Băng Đài, chờ bị lăng trì xử tử.

Ròng rã hơn mười ngày trôi qua, Ngao Ngọc nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh.

"Lượng Tử, thiên khiển này rốt cuộc có phát sinh đúng lúc hay không?"

"Tiếp đó, chúng ta giết Túc thân vương, giết Đại Lý tự khanh, giết Thái Y thư lệnh, trình diễn vở kịch đồ sát kinh thiên, hoàn toàn chỉ dựa vào thiên khiển này."

"Thái thượng hoàng tái xuất đoạt quyền, cũng chỉ dựa vào thiên khiển này."

"Sử Quảng "Mưu phản đồ thành" tội ác ngập trời, cũng phải kẹt tại thiên khiển này."

"Tất cả kế hoạch chúng ta, đều tiến hành quay quanh thiên khiển này, nếu đến lúc đó thiên khiển không phát sinh, ngươi sẽ làm ta và thái thượng hoàng hố chết."

Số 9 Lượng Tử chém đinh chặt sắt nói: "Viện trưởng, thiên khiển sẽ phát sinh đúng giờ, sai sót sẽ không vượt qua một phút đồng hồ."

Trận Nhị Hoàng quyết đấu này thật hết thảy sẽ kết thúc sao?

Thái thượng hoàng thật nhận thua sao?

Đương nhiên không phải, hoàn toàn ngược lại.

Chân chính đại cao trào, sắp chân chính bắt đầu!

Mà ngay lúc này, Ngao Ngọc hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên ngồi dậy, cao giọng nói: "Thái thượng hoàng báo mộng, thượng thiên dự cảnh!"

"Sắp bộc phát thiên khiển, sắp bộc phát thiên khiển!"

"Đại Chu đế quốc có thiên đại tội nhân, thượng thiên tức giận, hạ xuống thiên khiển!"

Hắn vừa hô to một tiếng này, lập tức kinh động quân coi giữ Hắc Băng Đài phía ngoài.

Lập tức, Nam Cung Tam mang theo trên trăm tên cao thủ Hắc Băng Đài vọt vào, cười lạnh nói với Vân Trung Hạc: "Ngao Ngọc, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại! Thương thế tốt rồi chứ? Có thể bị thiên đao vạn quả rồi chứ?"

"Người đâu, bắt Ngao Ngọc lại cho ta!"

Theo Nam Cung Tam ra lệnh một tiếng, mấy tên cao thủ Hắc Băng Đài bước tới bắt Ngao Ngọc.

Vân Trung Hạc liều mạng cao giọng nói: "Thái thượng hoàng báo mộng, Đại Chu có tội nhân, sẽ bộc phát thiên khiển, sẽ bộc phát thiên khiển!"

. . .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch