Chương 488: Vân Trung Hạc phát đạt, báo thù rửa hận! (1)
Sau đó, tràng diện lâm vào yên tĩnh.
Một phần ba quan viên quỳ trên mặt đất, xin thái thượng hoàng hoàn chính.
Hai phần ba quan viên khác, đứng đấy không nhúc nhích.
Trong ba tể tướng nội các, thủ tướng quỳ xuống ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính, nhưng hai tể tướng kia thì đứng im bất động.
Lâm Cung tể tướng là do Vạn Duẫn hoàng đế đề bạt lên, gã không ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính là điều bình thường, bất quá nội các thứ tướng lại là thái thượng hoàng đề bạt lên, nhưng lão cũng không quỳ xuống yêu cầu thái thượng hoàng hoàn chính.
Xu Mật Viện ba Xu Mật Sứ, xếp hạng thứ hai Tả phó xu mật sứ ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính.
Trong Lục bộ thượng thư, Binh bộ Thượng thư, Lại bộ Thượng thư, hai người ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính.
Đương nhiên trong này còn có một nhân vật mang tính then chốt, Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác. Trong bóng tối lão làm rất nhiều chuyện để ủng hộ thái thượng hoàng, nhưng ở trên bàn cờ này, lại không quỳ xuống ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính.
Đây là vì nguyên nhân gì?
Nam Cung Thác xem như tâm phúc tuyệt đối của hoàng đế, từng tập võ dưới trướng cùng một lão sư, quan hệ phi thường thân mật.
Vẻn vẹn vì nguyên nhân này? Hoặc còn có nguyên nhân sâu hơn?
Nhưng một màn trước mắt này đã đủ rung động.
Hoàng đế lạnh cả người, nhìn qua quan viên quỳ đầy chỗ.
Lần trước trên triều đình quần ẩu đánh chết Ngao Ngọc, có người âm thầm ra tay, thay xà đổi cột, lúc ấy hoàng đế biết có người âm thầm ủng hộ thái thượng hoàng, hiện tại những người này hẳn là đã nhảy ra ngoài rồi.
Vậy hiện tại y nên làm gì?
Dẫn đầu hai phần ba quan viên cùng thái thượng hoàng tiến hành quyết liệt?
Hay là cưỡng ép bãi miễn một phần ba quan viên này? Hoặc là thành lập Nam đô, Đại Chu đế quốc một phân thành hai?
Những thứ này đều khó có khả năng.
Hoàng đế cứng ngắc đứng đấy không nhúc nhích, sau đó phát hiện thái thượng hoàng đứng lên, vậy mà so với y còn cao hơn.
Thái thượng hoàng, tâm cơ ngài thật đúng là sâu à, thật sự là thâm tàng bất lộ, hai tay rõ ràng có thể nhúc nhích, nhưng như cũ tê liệt, lại cố ý giả vờ cao tuổi thể suy, là vì một màn đứng lên vừa rồi, cho người ta trùng kích mãnh liệt à?
Giằng co ước chừng ba phút, dưới ánh mắt mọi người, Vạn Duẫn hoàng đế quỳ xuống, nói: "Nhi thần xin thái thượng hoàng hoàn chính."
Nhìn thấy hoàng đế bỏ cuộc, hai phần ba quan viên còn lại cũng toàn bộ quỳ xuống, dập đầu nói: "Thần khấu thỉnh thái thượng hoàng hoàn chính."
Đến tận đây, toàn bộ văn võ cả triều quỳ xuống, cao giọng nói: "Xin mời thái thượng hoàng hoàn chính."
Bao gồm Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác, cũng quỳ rạp trên đất.
Vân Trung Hạc thở dài một hơi, cục diện này không diễn biến thành Minh triều đoạt môn.
Minh Anh Tông phục hồi xong, lập tức phế đi Cảnh Thái Đế. Nhưng đây dù sao cũng là huynh đệ, hai người chênh lệch một tuổi, đều là tuổi xuân đang độ.
Mà Thiên Diễn và Vạn Duẫn là phụ tử, ở trong mắt rất nhiều người Thiên Diễn hoàng đế dù sao cũng đã già rồi. Lựa chọn Thiên Diễn hoàng đế hoàn chính, theo một ý nghĩa nào đó là đang ủng hộ Chu Ly Đại hoàng tử, nhưng dù sao căn cơ Chu Ly quá nông cạn.
Thái thượng hoàng nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt rất nhanh trở nên ôn hòa, khàn khàn nói: "Hoàng đế, từ nay về sau hai cha con chúng ta một lòng đoàn kết, cùng chung hoạn nạn."
Hoàng đế dập đầu nói: "Nhi thần tuân chỉ, phụ hoàng có thể hoàn chính, nhi thần cảm động đến rơi nước mắt."
Nhất thời, lập tức lại khôi phục phụ tử từ hiếu.
Thái thượng hoàng chậm rãi ngồi trở lại trên xe lăn, thản nhiên nói: "Hoàng đế, Trấn Hải Vương Sử Biện đã mưu phản, nhi tử hắn Sử Quảng, trong quyết đấu bị Ngao Ngọc giết chết, vậy Ngao Ngọc xem như vô tội đúng không?"
Hoàng đế nói: "Cẩn tuân thái thượng hoàng pháp chỉ."
Thái thượng hoàng lại nói: "Ngao Ngọc ngươi văn tài nhất đẳng, nếu không cũng không thành giải nguyên Thương Lãng hành tỉnh. Tân khoa trạng nguyên có ở đây không?"
Ngao Minh lập tức ra khỏi hàng, quỳ xuống nói: "Có thần."
Thái thượng hoàng nói: "Ngao Minh, Ngao Ngọc này là đệ đệ của ngươi, ngươi cảm thấy tài hoa của hắn thế nào?"
Ngao Minh lập tức nói: "Đệ đệ Ngao Ngọc tài hoa hơn người, thần cam bái hạ phong."
Thái thượng hoàng cười nói: "Không hổ là tài năng trạng nguyên, khiêm tốn cẩn thận, nhưng lời này không sai, lần thi hội cùng thi điện này, Ngao Ngọc vì đi sứ Nhu Lan quốc, cho nên bị trễ nải, đây coi như là vì việc công mà mất việc tư. Trẫm cảm thấy ban thưởng Ngao Ngọc làm tiến sĩ, các ngươi cảm thấy thế nào? Hoàng đế? Lễ bộ? Nội các?"
Nội các thủ tướng lập tức quỳ xuống nói: "Thái thượng hoàng, ban thưởng Ngao Ngọc tiến sĩ còn xem là thua thiệt cho hắn, dù sao lấy tài hoa của hắn, ba năm sau tham gia kỳ thi mùa Xuân, không nói đến trạng nguyên, ba vị trí đầu là mười phần chắc chín."
Hoàng đế khom người nói: "Cẩn tuân thái thượng hoàng pháp chỉ."
Thái thượng hoàng nói: "Nghĩ chỉ, ban thưởng Ngao Ngọc tiến sĩ. Ngô Trực để hắn đi theo ngươi, làm một Viên ngoại lang, thế nào?"
Lời này vừa ra, sắc mặt nhiều người hơi đổi.
Điều này có ý vị gì? Ngao Ngọc trực tiếp tiến vào nội các, trước đó hắn thuộc Hồng Lư tự, hoặc là tại Ti Thiên giám thuộc dạng lãnh nha môn, hiện tại trực tiếp tiến vào nội các, dù chỉ là một Viên ngoại lang.
Tể tướng thứ nhất quỳ xuống nói: "Thần tuân chỉ, cầu còn không được."
Hoàng đế nói: "Lấy tài hoa Ngao Ngọc, tin tưởng có thể gánh được chức này."
Thái thượng hoàng nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện, đó là liên quan tới Ngao Tâm. Trong trận chiến bắc phạt với Đại Doanh, hắn cố nhiên phải gánh chịu một phần trách nhiệm, nhưng chức Phiêu Kỵ đại tướng quân của hắn cũng đã bị hạ, mà trong lắng lại Nam cảnh phản loạn, bọn hắn cũng lập xuống công lao, không phải sao?"
Ánh mắt Thái thượng hoàng nhìn về phía hoàng đế.
Nam cảnh phản loạn lắng lại, tất cả mọi người đều biết rõ, Nhị hoàng tử Chu Tịch chỉ là đi đoạt công mà thôi.
Nhưng lời này vừa ra, lỗ tai văn võ bá quan lập tức dựng lên, tràn đầy cảnh giác.
Hiển nhiên có rất nhiều người tràn ngập địch ý với Ngao Tâm, bởi vì người này quá thiết diện vô tư, một khi để gã chấp chưởng đại quyền, lợi ích mọi người sẽ bị hao tổn, vạn nhất để gã một lần nữa trở lại Nam cảnh làm đại đô hộ,
chẳng phải là lợi ích trước đó ăn vào trong bụng đều phải phun ra sao?
Thái thượng hoàng và Ngao Ngọc đều cảm nhận được cỗ cảm xúc này.
Thái thượng hoàng nói: "Ngao Tâm Phiêu Kỵ đại tướng quân hạ cũng đã hạ, tước vị cũng đã lấy lại, cái này không quá phù hợp. Vậy đi, Ngao Động trấn thủ Tây cảnh cũng lao khổ công cao, sắc phong làm Bình Tây Hầu. Ngao Tâm khôi phục Nộ Lãng hầu tước vị, thế nào?"
Hoàng đế nói: "Cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng."
Thái thượng hoàng nói: "Ngao Minh, chuyện này liên quan tới phụ thân ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngao Minh dập đầu nói: "Thái thượng hoàng ưu ái Ngao thị ta như thế, vậy mà một môn song hầu, thần càng sợ hãi, thay cha khấu tạ thiên ân."
Thái thượng hoàng nói: "Trước tiên vậy đi, hôm nay bãi triều, ngày mai lại triều hội."
Văn võ bá quan nhao nhao quỳ an, sau đó theo thứ tự thối lui ra khỏi triều đình.
Thái thượng hoàng nói: "Hoàng đế, làm phiền ngươi đẩy ta về Càn An cung, thế nào?"
Hoàng đế nói: "Nhi thần tuân chỉ!"
Trở lại Càn An cung, thái thượng hoàng lại nói: "Hoàng đế à, những cung nữ thái giám trước ở Thượng Thanh cung, ta sai sử đã quen rồi, hãy để bọn hắn quay lại đi."
Hoàng đế nói: "Nhi thần tuân chỉ."
Đây là buổi tối hôm nay lão nói nhiều nhất.
Thái thượng hoàng hỏi: "Đúng rồi, Kim Ngô vệ trung lang tướng Lý Thiết Tâm vẫn còn chứ?"
Hoàng đế không trả lời, lão thái giám Hầu Trần nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Lý Thiết Tâm bệnh nghỉ ở nhà."
Thái thượng hoàng nói: "Chỉ là bệnh nhẹ, sao phải về nhà tĩnh dưỡng? Quốc thực gian nan, kêu hắn lập tức trở lại làm việc."
Lão thái giám Hầu Trần nói: "Nô tỳ phái người đi truyền chỉ ngay."
Thái thượng hoàng nói: "Ngươi khỏi phải đi, để Hầu Chính đi, hắn trẻ tuổi, chân cũng nhanh nhẹn hơn."
Nhẹ nhàng một câu, đại thái giám Hầu Chính liền từ hoàng lăng bên kia được triệu hồi tới, trở thành đại thái giám số một.
Tiếp đó thái thượng hoàng lại nói: "Rất lâu không gặp Hương Hương nha đầu kia, ta nhớ cực kì, gọi nó tới đi. Không biết gần đây cầm nghệ của nó có suy giảm không, hoàng đế cũng ở lại nghe một chút?"
Hoàng đế nói: "Tốt, ta cũng theo phụ hoàng hưởng một chút sướng tai."
Không lâu sau đó, Hương Hương công chúa tiến nhập Càn An cung, nàng đã bị giam lỏng mấy tháng, lúc đầu cho là nàng nhìn thấy thái thượng hoàng sẽ khóc sướt mướt, nhưng hoàn toàn không có, sau khi nàng vào, liền nở nụ cười xinh đẹp, lập tức trong Càn An cung phảng phất trăm hoa đua nở.
Nàng phảng phất gần đây không phát sinh chuyện gì, cũng không gặp khổ cực gì.
. . .
Vân Trung Hạc về đến nhà, võ sĩ Hắc Băng Đài vây quanh đã rút đi toàn bộ.
Người một nhà lệ mục doanh tròng, trận ác mộng to lớn rốt cuộc đã trôi qua.
Đoạn bão tố cuối cùng đã qua, cuối cùng nhìn thấy cầu vồng.
Nhưng không có hoan hô, thậm chí muội muội Ngao Ninh Ninh cũng chỉ mỉm cười trong mắt.
Mẫu thân thậm chí muốn nói lại thôi, Vân Trung Hạc biết nàng muốn nói điều gì, nàng muốn triệt để rời xa kinh thành nơi thị phi này, không tham dự triều cục, người một nhà vượt qua sinh hoạt bình tĩnh yên ổn.
Phụ thân Ngao Tâm, vẫn như cũ không nói một tiếng, mỗi ngày gã đều luyện võ, phảng phất chờ đợi có một ngày cử đi chỗ đại dụng.
Người một nhà ăn cơm xong, Ngao Ngọc và phụ thân mật đàm.
"Thái thượng hoàng muốn sắc phong ngài là Nộ Lãng Hầu, ngài ấy muốn ngài phục chức Phiêu Kỵ đại tướng quân, nhưng văn võ cả triều quá kiêng kị ngài, cho nên chưa giải quyết được." Vân Trung Hạc nói.
Ngao Tâm mặc dù bệnh thể khỏi hẳn, nhưng râu tóc trắng bệch, phảng phất già hơn mười tuổi.
Gã nhìn nhi tử, trọn vẹn một hồi lâu nói: "Con ta, vi phụ trước đó cũng đã nói, ta sẽ không bao giờ tiếp nhận bất luận phong tước gì của Đại Chu đế quốc, chỉ làm một dân chúng bình thường thôi."
Vân Trung Hạc lúc đầu muốn nói hiện tại thái thượng hoàng đã hoàn chính, ngài đã từng là tâm phúc của ngài ấy, nhưng câu nói này cuối cùng hắn cũng không nói ra miệng.
Ngao Tâm lại nói: "Bây giờ chỉ có Đại Chu đế quốc thua thiệt ta, ta không thua thiệt Đại Chu bất kỳ cái gì, cho nên tương lai dù phát sinh kịch biến, ta cũng không phải là loạn thần tặc tử."
Nghe thế Vân Trung Hạc không khỏi run lên, phụ thân mặc dù nhìn qua là một người ngay thẳng, nhưng kỳ thật có một số việc gã thấy rất rõ ràng.
. . .
Ngày kế tiếp đại triều hội, là ngày đầu tiên thái thượng hoàn hoàn chính.
Thái thượng hoàng ngồi trên hoàng tọa cao nhất, hoàng đế ngồi bên phải dưới tay.
Đều nói bầu trời không có hai mặt trời, dân không hai chủ, mà bây giờ trên triều đình lại ngồi hai hoàng đế.
Nội tâm văn võ cảm giác run rẩy, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, không dám nói lung tung một câu.
Nhưng dân chúng kinh thành lại bôn tẩu bẩm báo, vui mừng khôn xiết.
Dù sao bọn họ cách một tầng, hôm qua thiên khiển mang đến trùng kích trước nay chưa từng có, thái thượng hoàng lại sớm báo trước thiên khiển phát sinh.
Mà sau khi thiên khiển, thái thượng hoàng vốn tê liệt vậy mà đứng lên, hai tay vậy mà có thể động.
Đây không phải thiên ý thì là cái gì? Bây giờ Đại Chu đế quốc nguy cơ sớm tối, thái thượng hoàng lại ra mặt cứu vớt Đại Chu.
"Thái thượng hoàng có chỉ, có bản tấu tới." Lão thái giám Hầu Trần cao giọng nói.
Vân Trung Hạc bước ra khỏi hàng nói: "Thần có bản."
Thái thượng hoàng nói: "Nói!"
Vân Trung Hạc nói: "Thái thượng hoàng, cha thần nói người vô công bất thu lộc, thẹn thụ Nộ Lãng hầu tước vị."
Thái thượng hoàng nói: "Hắn có công với xã tắc, dù trong đại chiến bắc phạt có khuyết điểm, đã trừng phạt từ lâu, ngươi nói hắn không cần suy nghĩ nhiều. Mà hắn cũng là lão thần của trẫm, ngươi nói hắn có thời gian rảnh, đến hoàng cung trò chuyện với ta."
Vân Trung Hạc nói: "Tạ long ân thái thượng hoàng, nhưng phụ thân ta ngài cũng biết, lúc ấy tước đoạt tước vị của người, người nói chung thân không hề bị tước."
Lời này, lại trong bóng tối công kích hoàng đế.
Thái thượng hoàng thở dài một tiếng nói: "Nếu thế, vậy Nộ Lãng hầu tước vị cũng không thể cứ như vậy biến mất đi, không thể để cho người trong thiên hạ cảm thấy Chu thị hoàng tộc ta khắt khe công thần. Đại tông chính ngươi nói nên phải làm gì?"
Bây giờ ai là đại tông chính?
Chính là Lương thân vương già nua kia, bởi vì bối phận lão quá cao, cho nên ở trên triều đình lão cũng có một vị trí, không cần quỳ xuống.
Để lão Lương thân vương làm đại tông chính, có lợi ích cực kỳ lớn, lão nhân gia này nhìn như mắt mờ, kì thực trong lòng rất rõ ràng, mà đã sớm không còn sợ hãi.
Có lão nhân gia ông ta tại đây, giữa thái thượng hoàng và hoàng đế có một cái giảm xóc, không cần đến thái thượng hoàng ra mặt.
Tân đại tông chính lão Lương thân vương nói: "Chuyện này cũng đơn giản, vậy để Ngao Ngọc thừa kế tước vị là tốt nhất."
Thái thượng hoàng nói: "Hoàng đế, theo ngươi thì sao?"