WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 530: Hoàng đế thiên tru! Vân Trung Hạc trở về! (1) (1)

Chương 530: Hoàng đế thiên tru! Vân Trung Hạc trở về! (1) (1)





Trong toàn bộ cung phòng lâm vào tĩnh lặng như chết, câu nói này không ai có thể trả lời cho hoàng đế.

Thái thượng hoàng lại hỏi một câu: "Hoàng đế, nếu như lúc ấy ta không nhớ lầm, ngươi cũng gật đầu đáp ứng rồi. Trận chiến này nếu Chu Ly và Ngao Ngọc thắng, ngươi sẽ thoái vị."

Tất cả quan viên ở đây quỳ trên mặt đất, trán kề sát đất không nhúc nhích.

Lúc này, phảng phất trên đỉnh đầu có một tia chớp thiểm điện, tùy thời sẽ bổ xuống.

Đầu óc Vạn Duẫn hoàng đế điên cuồng chuyển động, đây là thời khắc quan trọng nhất của đời y.

Nhất định phải nghĩ cho kỹ rồi mới trả lời.

Lập tức trở mặt?

Không tốt.

Giả bộ bất tỉnh?

Cũng không tốt.

Thế là hoàng đế lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Phụ hoàng, chờ Chu Ly và Ngao Ngọc trở về, ta nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo, sẽ cho người trong thiên hạ một cái công đạo."

Thái thượng hoàng gật đầu nói: "Tốt, tốt!"

Sau đó, thái thượng hoàng phất phất tay, nói: "Các ngươi ra ngoài hết đi, ta nói chuyện với hoàng đế hai câu."

Lập tức mười đại thần lui ra ngoài, lão thái giám Hầu Trần vẫn như cũ đứng tại cửa, nhưng khép cửa phòng lại.

Thái thượng hoàng nói: "Hoàng đế, hôm qua có người đến ám sát ta, có một người khác chết vì ta, ta phi thường thương tâm."

Vạn Duẫn hoàng đế vẫn như cũ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, phảng phất không nghe được.

Thái thượng hoàng nói: "Ta đã từng cho ngươi rất nhiều cơ hội, ta hi vọng ngươi sẽ là một vị hoàng đế tốt, nhưng ngươi thật làm ta quá thất vọng. Ngươi nói xem, ngươi đã bao nhiêu lần muốn giết ta? Đương nhiên những chuyện này cũng không có gì, nếu như ngươi có thể dùng sự sát phạt quyết đoán này trên trị quốc, vậy cũng không có gì là không tốt. Nhưng ngươi không như vậy, lúc có người uy hiếp hoàng quyền, uy hiếp tôn nghiêm và mặt mũi ngươi, ngươi lại biểu hiện quả quyết không gì sánh được. Nhưng khi lợi ích đế quốc bị tổn hại, ngươi lại theo bản năng sợ sệt phiền phức, muốn thỏa hiệp. Làm một hoàng đế, ngươi quá yêu quý chính mình."

Vạn Duẫn hoàng đế vẫn như cũ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.

Thái thượng hoàng nói: "Chu Ly mặc dù tuổi trẻ, nhưng lại có ý chí, mà ý chí rất kiên cường, hắn sẽ là một vị hoàng đế tốt. Bây giờ Đại Chu đế quốc nguy cơ tứ phía, có một số việc cần một hoàng đế cương nghị kiên nhẫn đi làm. Ngươi lại quá yêu quý chính mình, quá ích kỷ."

Hoàng đế lệ rơi đầy mặt, dập đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần có tội."

Thái thượng hoàng nói: "Đương nhiên có lúc cũng không thể trách ngươi, hoàng vị có một loại ma lực, người bình thường ngồi trên vị trí này có thể sẽ nổi điên. Tuyệt đại bộ phận lòng dạ con người đều tương đối nhỏ hẹp, nhưng làm quân vương nhất định phải rộng lớn. Ngươi có biết sau khi lên ngôi ngươi kém nhất việc gì không? Chính là bãi miễn Ngao Tâm chức Nam cảnh đại đô hộ, có trực thần này tại đây, ngươi có thể cùng huân quý quần thần một đạo sông hộ thành, ngươi còn có thể làm một trọng tài giả. Ngươi bãi miễn Ngao Tâm, bỏ mặc hào môn huân quý đi Nam cảnh nuốt lợi ích, chia cắt vô số ruộng đồng. Đây cố nhiên là mua lòng người, trong thời gian ngắn để vô số huân quý thần tử hô to vạn tuế ngươi. Nhưng cũng trực tiếp nuôi lớn khẩu vị bọn hắn, ngươi làm việc quá cấp thiết, quá hiệu quả và lợi ích."

Hoàng đế lại một lần nữa dập đầu nói: "Nhi thần vô năng, để phụ hoàng thất vọng."

"Thôi thôi." Thái thượng hoàng nói: "Ngươi có thể làm ra chuyện giết cha, ta lại không làm được chuyện giết con. Ta sẽ cho ngươi thể diện, chờ Ngao Ngọc và Chu Ly hồi kinh, trên đại triều hội, ngươi chủ động thoái vị. Tại thời khắc sống còn này, hãy đức độ một chút, như vậy cũng có thể được một tiếng tốt."

Hoàng đế dập đầu nói: "Nhi thần tuân chỉ!"

Thái thượng hoàng nói: "Tốt, vậy ngươi trở về đi."

Hoàng đế nói: "Phụ hoàng, ngài tuyệt thực thời gian dài như vậy, không ăn sao được, nhi thần phụng dưỡng ngài ăn cơm."

Thái thượng hoàng nói: "Không cần, bên kia đánh thắng, ta tự nhiên sẽ ăn cơm."

Hoàng đế nói: "Ngày mai, nhi thần đến cõng ngài vào triều."

Thái thượng hoàng nói: "Không cần, ta quá hư nhược, không có tinh lực vào triều, dưỡng tốt thân thể rồi nói sau đi."

Hoàng đế lệ rơi đầy mặt nói: "Xin phụ hoàng bảo trọng long thể, ngàn sai vạn sai đều là nhi thần sai."

Sau đó, hoàng đế trùng điệp dập đầu, lui ra.

. . .

Rất nhanh có người bưng tới đồ ăn, Xung Điền đạo trưởng cho thái thượng hoàng ăn cháo.

"Ngươi thấy thế nào?" Thái thượng hoàng hỏi.

Xung Điền đạo trưởng nói: "Ta cho là thái thượng hoàng làm rất đúng, Đại Chu đế quốc ta đã bệnh nguy kịch, không cần mãnh dược thì không được, nhất định phải cắt mất nhọt độc lớn này."

Thái thượng hoàng nói: "Nhưng một người tuổi già sức yếu, một khi cắt mất nhọt độc lớn, chỉ sợ sẽ chảy máu mà chết, quốc gia cũng như vậy. Đại Chu ta đã lập quốc mấy trăm năm, cũng coi như già nua rồi."

Xung Điền đạo trưởng nói: "Dựa theo đạo lý thì đúng là như vậy. Đối với một quốc gia bệnh nguy kịch, để yên tùy ý bại hoại, khả năng còn có thể kéo dài mấy chục năm. Nhưng nếu như giày vò, khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử. Nhưng tình hình Đại Chu chúng ta cũng không giống vậy, chẳng khác gì triệt để thay máu, ngược lại có thể thu được sinh cơ."

Thái thượng hoàng thở dài nói: "Chỉ hy vọng như thế đi, làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, công hay tội, mặc cho hậu thế luận đi."

Sau đó, thái thượng hoàng hỏi: "Vậy chính ngươi có suy nghĩ gì?"

Xung Điền đạo trưởng trầm mặc chốc lát nói: "Ta cũng không biết, ta không biết mình còn có thể làm gì."

Thái thượng hoàng lập tức cười nói: "Làm sao lúc này, ngươi lại mê man như vậy?"

Xung Điền đạo trưởng trầm mặc một lát, nói: "Trước đó quá bận rộn, cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ qua. Bây giờ thời gian nhàn rỗi quá dài, đầu óc cũng có thời gian suy nghĩ lung tung, trong lúc nhất thời lại không biết làm sao."

Thái thượng hoàng nói: "Vậy ngươi cảm thấy Ngao Ngọc người này thế nào?"

Xung Điền đạo trưởng nói: "Thông minh tuyệt đỉnh, quân chủ nào có được hắn hiệu trung, là thiên đại phúc khí."

Thái thượng hoàng nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy, đây là một thanh niên phi thường bốc đồng, thật là khiến người ta ưa thích."

Xung Điền đạo trưởng nói: "Ta cũng càng ngày càng ưa thích Ngao Ngọc công tử."

"Nếu như ai cũng giống như Ngao Ngọc, sẽ không có phản thần." Thái thượng hoàng chậm rãi nói: "Người như vậy một khi hiệu trung, cơ hồ sẽ không phản bội, bởi vì lợi ích lớn hơn nữa cũng mua không được hắn, tùy hứng và tình cảm chính là lợi ích lớn nhất của hắn."

Xung Điền đạo trưởng nói: "Thái thượng hoàng anh minh."

. . .

Trong thư phòng hoàng đế, im ắng tĩnh lặng.

"Nói một chút đi." Hoàng đế nói: "Cục diện không những đã tiến vào thời khắc nguy hiểm nhất, thậm chí đã tiến vào tuyệt cảnh."

Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Ngao Minh.

Đại lão ở đây đều là dòng chính hoàng đế, một khi hoàng đế thoái vị, bọn họ trên cơ bản sẽ xong đời.

Dù không lập tức xong đời, tiếp theo cũng sẽ bị thanh tẩy sạch, đấu tranh chính trị thì thảm liệt không gì sánh được.

Hoàng đế nói: "Thái thượng hoàng có ý để cho ta chủ động nhường ngôi, chờ Chu Ly và Ngao Ngọc trở về, sắc phong Chu Ly là thái tử, tiếp theo nhường ngôi cho hắn, Chu Ly trực tiếp đăng cơ làm hoàng đế."

"Không có ai nói gì sao?" Hoàng đế nói: "Ngao Minh, ngươi nói đi, trong mấy người ở đây, cũng chỉ có hai người chúng ta là quyết tuyệt nhất, bởi vì hoàn toàn không có đường lui."

Tể tướng Lâm Cung mặc dù nhiều lần hãm hại Ngao Ngọc, thậm chí cũng đối phó thái thượng hoàng, nhưng thái độ mặt ngoài của lão cho tới bây giờ vẫn không kịch liệt, cho nên dù Chu Ly đăng cơ, còn thoáng có chỗ giảng hoà.

Nhưng hoàng đế và Ngao Minh không giống vậy, một người vứt bỏ hoàng vị sẽ không còn gì cả, một người là tử địch Ngao Ngọc.

Ngao Minh nói: "Bệ hạ, thần vẫn như cũ đề nghị ngài lập tức rời kinh thành, tiến về phương nam, lập Đại Chu khác. Đương nhiên ngài không cần chủ động hô to lập Đại Chu khác, ngài chỉ là lấy danh nghĩa nam thú rời kinh thành xuôi nam. Cứ như vậy bóng sẽ đá đến thái thượng hoàng bên này, nếu như ngài ấy sắc phong Chu Ly là tân hoàng đế, như vậy tội dang phân liệt Đại Chu sẽ rơi vào trên đầu của ngài ấy, còn ngài biến thành một người bị hại, có thể yên tâm thoải mái làm hoàng đế Đại Chu phía nam."

Hoàng đế trầm ngâm.

Ngao Minh nói: "Bệ hạ, ở kinh thành ngài đã mất đi đại nghĩa. Ngài nam thú danh nghĩa đều có sẵn, mặc dù đại hải chiến thất bại, nhưng Sử thị gia tộc vẫn còn, ngài xuôi nam là vì bình định, triệt để tước bỏ thuộc địa, ngự giá thân chinh. Dưới đại nghĩa này, thái thượng hoàng chẳng lẽ còn có thể cách xa ngàn dặm phế bỏ vị trí hoàng đế của ngài sao? Cho nên ngài chỉ cần rời kinh thành nam thú, như vậy Chu Ly cũng chỉ có thể làm thái tử.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.