Sau đó mấy ngày, Vân Trung Hạc và thái thượng hoàng thay phiên chiếu cố Chu Ly thái tử.
Nhưng Chu Ly vẫn không tỉnh lại, thậm chí hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì tỉnh lại.
Mà trên triều đình, người thuyết phục càng ngày càng nhiều. Nói cho đúng cũng không phải là thuyết phục, mà là xin mời thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ.
Dù sao bây giờ nhìn thái thượng hoàng cơ hồ trẻ như Vạn Duẫn hoàng đế trước đó.
Nhất là đảng hoàng đế lúc trước, liều mạng tạo thế. Trước đó xếp hàng sai lầm, hiện tại đương nhiên liều mạng biểu hiện, ý đồ vãn hồi thánh tâm.
Mỗi một ngày đều có tấu chương khuyên thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ, ngay từ đầu mọi người vẫn chờ Vân Trung Hạc dẫn đầu, nhưng thấy hắn không dẫn đầu, nên không cần quan tâm nhiều nữa, nhao nhao tự mình dâng lên tấu chương.
Không chỉ quan viên trên triều đình, còn có quan viên địa phương, thậm chí rất nhiều cử nhân đến dâng thư, xin thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ.
Người từ Mê Điệt cốc bên kia cũng quay về rồi.
"Khởi bẩm thái thượng hoàng, Mê Điệt cốc nói có thể chữa bệnh, nhưng phải đem người qua đó, mà chủ nhân công huân tệ cũng phải đi cùng."
Nghe nói thế, Vân Trung Hạc lập tức nói: "Thái thượng hoàng, ta tự mình đưa Chu Ly thái tử đi Mê Điệt cốc."
Thái thượng hoàng nói: "Thế nhưng trẫm luôn muốn có ngươi bên cạnh."
Vân Trung Hạc nói: "Bây giờ hoàng đế đã sợ tội tự sát, văn võ cả triều một lòng đoàn kết, thái thượng hoàng không cần lo lắng."
Thái thượng hoàng nắm tay Chu Ly nói: "Dù chỉ có 1% hi vọng, chúng ta cũng phải cố gắng 100%. Bây giờ ở Đại Chu, chỉ có ngươi quan hệ mật thiết nhất với Mê Điệt cốc, lại phải vất vả ngươi rồi."
Vân Trung Hạc nói: "Đây là việc thần phải làm, thần và thái tử điện hạ thân như huynh đệ, vì cứu ngài ấy, đương nhiên phải dốc hết toàn lực."
Thái thượng hoàng nói: "Tốt, vậy trẫm điều động cao thủ tinh nhuệ nhất của Hắc Long Đài hộ tống ngươi đi."
. . .
Tin tức Vạn Duẫn hoàng đế chết, rất nhiều người đã biết.
Nhưng không gây nên bất luận gợn sóng gì, phảng phất chết một con chó hoang, không có người nhắc đến.
Thậm chí ngay cả tự sát cũng không thể nói, cũng không phải có người hạ lệnh cấm khẩu, hoàn toàn không có.
Nhưng thật không dám nói.
Văn võ bá quan, tất cả huân quý triệt để bị dọa, mà loại sợ hãi kia như là lúc trời tối đi ngủ rùng mình kinh hãi khi gặp ác mộng.
Bởi vì lo lắng lúc ngủ sẽ nói ra cái gì hoang đường, rất nhiều quan viên thậm chí khi ngủ một mình còn dùng vải nhét chặt miệng của mình.
Một hoàng đế chết, vậy mà không ai dám công khai thảo luận, so với tên ăn mày cũng không bằng.
Nhưng có hai người không chết, một là đại hoạn quan Hầu Khánh, còn một là Hầu Cát.
Hai hoạn quan này từng là chó săn của Vạn Duẫn hoàng đế, Hầu Cát càng ngược đãi thái thượng hoàng, tất cả mọi người coi là hai người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng hai người kia chỉ bị đánh phạt đi làm vườn, không bị giết.
Thế là tất cả mọi người cảm thán, thái thượng hoàng thật sự là nhân từ vô song, cừu nhân như vậy cũng có thể buông tha.
Kể từ đó, rất nhiều quan viên đứng bên hoàng đế cũng thoáng buông lỏng xuống, tiếp tục hô to thái thượng hoàng chính là thiên hạ đệ nhất nhân quân.
Thái thượng hoàng ngay cả cừu nhân cũng không giết, huống chi là quan viên triều đình.
. . .
Trong thư phòng bí mật Ngao quốc công phủ.
"Tiểu Ngọc, ta muốn từ quan về nhà." Ngự sử trung thừa Vu Tranh nói.
Vị lão đại nhân này chính trực không gì sánh được, bất cứ lúc nào cũng không cải biến.
"Ta không biết tiếp theo Đại Chu sẽ biến thành bộ dáng gì, ta cảm giác phía trước là một mảnh mê mang, phảng phất bước sai một bước, sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng." Vu Tranh nói: "Không phải cá nhân ta sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng, mà là toàn bộ đế quốc. Lão phu một mực nói, làm việc bằng lương tâm, không nói gì đại nghiệp đế quốc, không hô to khẩu hiệu, nhưng hiện tại cả người ta như trôi nổi giữa không trung, trên cảm giác không đến trời, dưới không chạm đất, chung quanh một mảnh hỗn độn, không nhìn rõ thứ gì."
Vân Trung Hạc nói: "Lão sư, Vạn Duẫn hoàng đế là tự tay ta giết."
Gương mặt Vu Tranh đại nhân co quắp một hồi, lão là sĩ phu truyền thống, mặc dù cảm thấy Vạn Duẫn hoàng đế là hôn quân bạo chúa, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, thần tử làm ra chuyện thí quân, hoàn toàn là phát rồ.
Nhưng mở miệng mắng Ngao Ngọc sao?
Chính là người này, vì cứu mạng Tô Mang, bốc lên phong hiểm lớn như vậy. Cũng chính người này, vì cứu phụ mẫu mình, bốc lên phong hiểm sinh mệnh, đưa thân mình vào trên mũi đao biển lửa.
Con mắt Vu Tranh lão không mù, biết người này là hảo hài tử, mà cũng không mê thất trong quyền thế.
"Lão sư, chúng ta đang đứng trước kịch biến ngàn năm." Vân Trung Hạc nói: "Có rất nhiều chuyện, trước đây không lâu ta mới nghĩ rõ ràng, trước đó một mực bị vây tại chỗ, cho nên thấy không rõ. Lần này đi phương xa, sẽ thấy rõ một chút, chúng ta đang lâm vào kịch biến hai ngàn năm."
Vân Trung Hạc lại lặp lại một lần.
Vân Trung Hạc nói: "Lão sư, ngài nghe ta, hiện tại không nên từ quan. Trong trận kịch biến này, lực lượng cá nhân cực kỳ bé nhỏ."
Vu Tranh nhìn Vân Trung Hạc thật lâu, nói: "Tiểu Ngọc, ta tin ngươi. Lão phu thấy không rõ, vậy ngươi có thấy rõ không?"
Vân Trung Hạc nói: "Thấy rõ một nửa, còn lại hơn phân nửa, cũng vẫn như cũ ở trong hỗn độn."
Sau đó, hắn nhớ lại lúc ấy tiêu diệt hạm đội Sử Biện trên mặt biển.