Nhưng Vân Trung Hạc vừa mới nằm xuống, bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm, hắn vội vàng mặc áo đứng lên.
Là phụ thân Ngao Tâm, còn có Đạm Đài Kính!
"Chúa công, phụ thân ta muốn gặp ngài một lần cuối, nói có chuyện trọng yếu nói cho ngài." Đạm Đài Kính nói.
Gương mặt Vân Trung Hạc khẽ run lên.
Đạm Đài Diệt Minh, rốt cuộc không chịu được sao? Rốt cuộc sẽ qua đời sao?
Vân Trung Hạc nói: "Ta lập tức đi."
Ngao Tâm không nói hai lời, muốn đi theo nhi tử.
"Phụ thân, một mình con đi là được rồi." Vân Trung Hạc nói.
Ngao Tâm nói: "Ngươi chắc chắn?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng thế."
Ngao Tâm đại soái nói: "Được."
. . .
Vân Trung Hạc rời Ngao quốc công phủ, đi theo Đạm Đài Kính tiến về Bình Nam hầu phủ.
"Ngao quốc công, ta đã tấn thăng, bây giờ là kinh thành đề đốc." Đạm Đài Kính nói.
Lúc này Đạm Đài Kính tấn thăng rồi? Thừa dịp Vân Trung Hạc không có ở đây tấn thăng rồi?
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Vậy chúc mừng chúc mừng."
Đạm Đài Kính không nói gì thêm.
Vân Trung Hạc bỗng nhiên nói: "Lệnh tôn sao đột nhiên lại như thế?"
Đạm Đài Kính nói: "Trong khoảng thời gian này lặp đi lặp lại, thường xuyên hôn mê bất tỉnh, đã ở vào di lưu, hôm nay nghe ngài trở về, bỗng nhiên muốn làm, chỉ sợ là hồi quang phản chiếu."
Vân Trung Hạc thở dài.
Nửa giờ sau, Vân Trung Hạc tiến nhập vào trong Bình Nam hầu phủ.
Tất cả mọi người đứng bên ngoài viện, ánh mắt bi thương, hiển nhiên là chờ Đạm Đài Diệt Minh tắt thở.
Vân Trung Hạc lại một lần nữa gặp Đạm Đài Phù Bình, nàng mặc dù không lấy chồng, nhưng khí chất cả người đã biến hóa rất nhiều.
Thấy nàng, Vân Trung Hạc không khỏi nhớ tới Ninh quả phụ, nhớ tới Hứa An Đình" tiểu tỷ tỷ, các nàng đều đang ở cảnh nội Đại Doanh đế quốc, thậm chí Hứa An Đình" tiểu tỷ tỷ còn nuôi một đứa bé, bây giờ cũng khoảng 5 tuổi rồi.
Nghĩ tới đây, nội tâm Vân Trung Hạc không khỏi hơi run rẩy.
"Ngao quốc công, phụ thân ta đang đợi ngài." Đạm Đài Kính khom người nói, sau đó Vân Trung Hạc mở cửa ra.
Vân Trung Hạc đi vào, lập tức ngửi được một mùi dược thạch mãnh liệt.
Đạm Đài Kính nói: "Tất cả chúng ta ra ngoài."
Sau đó, y mang theo tất cả mọi người Đạm Đài gia tộc ra sân nhỏ, để thời gian và không gian cho Vân Trung Hạc.
. . .
Trong phòng, Vân Trung Hạc thấy được một màn quen thuộc.
Trong phòng vẫn như cũ có một guồng nước, còn có một cái ao, giống như đúc ở Đạm Đài thành.
Bất quá guồng nước không vòng vo, trong ao cũng không có nước chảy, bởi vì tại Đại Chu đế quốc lão chỉ là một nhà nho nhỏ mà thôi, còn chưa dám điệu cao xa xỉ như cũ.
"Rất quen thuộc chứ, đại nhân." Đạm Đài Diệt Minh khàn khàn nói,
Vân Trung Hạc khẽ run lên, sau đó nhìn Đạm Đài Diệt Minh trên giường.
Lão thật bị bệnh nguy kịch, thời khắc hấp hối, duy chỉ có hai mắt đỏ bừng.
Mà những năm này lão bị chứng bệnh giày vò phi thường thống khổ, lúc này hoàn toàn gầy như que củi, lại xanh xao.
"Vân Trung Hạc đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Đạm Đài Diệt Minh hỏi.
Vân Trung Hạc híp mắt lại, không nói gì.
Đạm Đài Diệt Minh nói: "Năm đó ngài chữa bệnh cho ta, ta thật sự ấn tượng khắc sâu với ngài. Ngài không có chút sơ hở nào, nhất cử nhất động, thần thái, bề ngoài, thân thể đều là Ngao Ngọc, căn bản không phân biệt được. Nhưng năm đó ngài cứu ta sắp chết trở về, loại cảm giác trước khi chết kia phi thường đặc thù, loại khí chất trên người ngài, thậm chí ánh mắt, trọng yếu nhất là con ngươi của ngài, ta thấy một chút liền nhận ra, quá đặc thù."
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Con ngươi của ta rất đặc thù sao?"
Đạm Đài Diệt Minh nói: "Phi thường đặc thù, ta xem qua một ít thư tịch đặc thù, phía trên có miêu tả qua loại con mắt này."
Vân Trung Hạc cũng không cảm thấy đồng tử mình đặc thù, ngược lại Vô Sương công chúa bởi vì là hậu duệ Nộ Đế, con mắt có điểm giống mắt mèo.
Đạm Đài Diệt Minh nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, thời gian của ta không nhiều lắm, ta chỉ có thể nói với ngài mấy câu."
"Câu đầu tiên, Đạm Đài Diệt Minh ta dù bệnh nguy kịch, nhưng còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, ta đây là tự sát."
Nghe được câu đầu tiên này, Vân Trung Hạc không khỏi run lên, lại là tự sát?
"Câu thứ hai, ngay mấy canh giờ trước, có người đến hỏi ta, rốt cuộc ngài có phải là Ngao Ngọc không, rốt cuộc ngài có thân phận gì? Ta bán đứng ngài rồi, ta nói ngài là Vân Trung Hạc, sau đó Đạm Đài Kính tấn thăng làm kinh thành đề đốc."
Nghe được câu này, Vân Trung Hạc ngược lại rất bình tĩnh.
Đạm Đài Diệt Minh nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, ngài không phẫn nộ sao? Ngài có ân với Đạm Đài Kính, ta lại phản bội, bán ngài."
Vân Trung Hạc cười khổ một hồi, không nói gì.
Đạm Đài Diệt Minh nói: "Ta đã từng nói, bí mật này ta sẽ đem theo quan tài, ngay cả Đạm Đài Kính ta cũng không nói. Ta tình nguyện tự sát, cũng sẽ không nói bí mật này ra, cũng sẽ không bán ngài. Nhưng . . . Lúc ấy tình hình phi thường đặc thù, bởi vì đối phương đã biết."
Vân Trung Hạc gật đầu nhẹ, cầm tay Đạm Đài Diệt Minh.
"Câu thứ tư, ta có thể nhận ra ngài, người khác cũng có thể nhận ra ngài. Ta và ngài rất quen, nhưng còn có một người quen với ngài hơn." Hai mắt Đạm Đài Diệt Minh rưng rưng nói: "Chúa công, Yến Biên Tiên không chết, ngày đó bị chém ngang lưng là Yến Biên Tiên giả, chỉ là một thế thân mà thôi."
Gương mặt Vân Trung Hạc lại một lần nữa run rẩy.
Yến Biên Tiên, có lẽ cho tới bây giờ ở trước mặt Vân Trung Hạc y vẫn chưa lộ ra chân diện mục.
Dáng vẻ tên ăn mày Hoa Mãn Lâu, còn có lúc y vạch trần thân phận Vân Trung Hạc, đây là một người có ngàn bộ mặt.
Hoa Mãn Lâu, ai dám khẳng định thế giới này không có Hoa Mãn Lâu này?
Đây là một thiên diện nhân, một cao thủ dịch dung, huống chi Tỉnh Trung Nguyệt Bạch Vân thành bên kia, Mê Điệt cốc bên kia, còn có giải phẫu cao minh.
"Vừa rồi người đến hỏi kia, chính là Yến Biên Tiên." Đạm Đài Diệt Minh nói: "Chúa công, ta mặc dù lớn tuổi, không thông minh bằng ngài, nhưng về thuật nhìn người, ta vẫn vượt qua ngài. Ta có thể nhận ra ngài, ta cũng có thể nhận ra Yến Biên Tiên."
"Câu thứ năm, ta có thể biết người, nhưng ta thấy không rõ lắm thế giới này, chung quanh là một mảnh mê vụ, một vùng tăm tối, phảng phất mặc kệ bước ra một bước, sẽ thịt nát xương tan. Cho nên ta và Đạm Đài Kính, chúng ta thấy không rõ con đường tương lai, nên phải theo một người có thể thấy đường rõ ràng, người đó chính là ngài." Đạm Đài Diệt Minh nói: "Cho nên đến bây giờ, mãi cho đến tương lai, Đạm Đài gia tộc ta sẽ hiệu trung với ngài. Bất quá. . . Ta thật sự quá bi quan, thế giới này quá lờ mờ không rõ, hoàn toàn nhìn không thấy."
Vân Trung Hạc nói: "Ngàn năm kịch biến."
"Câu thứ sáu, chúa công nguy cơ sớm tối, chỉ có một tia sinh cơ, ngài thông minh tuyệt đỉnh, không cần ta cáo tri."
"Câu thứ bảy, Yến Biên Tiên là. . ." Đạm Đài Diệt Minh vẫn không nói gì, Vân Trung Hạc liền nắm chặt tay của y.
"Không cần phải nói, ta đã biết." Vân Trung Hạc nói: "Mặc dù hậu tri hậu giác, nhưng cũng đã biết."
Đạm Đài Diệt Minh run rẩy nói: "Chúa công, ta từng đong đưa qua lại giữa Đại Doanh và Đại Chu, ý đồ điều khiển hai đại đế quốc, kết quả thảm hại như vậy. Mà lúc này cục diện thiên hạ quỷ dị khó lường, căn bản không phải chúng ta có thể thấy rõ, Đạm Đài gia tộc ta thậm chí ngay cả quân cờ cũng không bằng. Nếu như ta được giáo huấn gì, đó chính là nếu đã lựa chọn con đường này, vậy sẽ đi đến đích."
"Chúa công, con đường phía trước phải cẩn thận, nguy cơ tứ phía, ngài có một chút hi vọng sống, một chút hi vọng sống, ta đi. . ."