Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 547: Thái thượng hoàng tiễn ngươi lên đường! (2) (1)

Chương 547: Thái thượng hoàng tiễn ngươi lên đường! (2) (1)





Rất nhanh Vân Trung Hạc nghĩ đến, gã chính là Đại Doanh đế quốc Tứ hoàng tử Doanh Khư.

Ròng rã giam bốn năm. Đã lâu không gặp, Doanh Khư hoàng tử, huynh đệ cởi mở, người này không thích hợp nhất làm hoàng tử hoàng gia.

Cửa đá này mở ra, phảng phất đánh thức Doanh Khư. Gã hơi run một chút, sau đó mở hai mắt ra.

Yến Biên Tiên nói: "Doanh Khư hoàng tử, giới thiệu một chút, người mập trắng trước mắt ngươi, chính là nhi tử của Ngao Tâm Ngao Ngọc, đương nhiên hắn còn có một thân phận khác, mật thám Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài Vân Trung Hạc."

Lời này vừa ra, Doanh Khư không dám tin nhìn Vân Trung Hạc, như sét đánh.

Trọn vẹn một hồi lâu, ánh mắt của gã đỏ lên.

Bởi vì ở thời điểm này gặp mặt, liền mang ý nghĩa Vân Trung Hạc đã bại lộ.

Nhưng Vân Trung Hạc không chết, chung quy là một tin tức vô cùng tốt, Doanh Khư vẫn cho là Vân Trung Hạc chết rồi, cho nên sau khi ngưng chiến, vẫn như cũ cử binh tiến đánh Đại Chu đế quốc, báo thù cho Vân Trung Hạc.

Nhưng bị giam mấy năm, thần kinh gã phảng phất chết lặng, rõ ràng nội tâm kích động không gì sánh được, nhưng thật giống như không biểu đạt ra.

"Vân huynh, không chết, chung quy là. . . Chuyện tốt." Doanh Khư khàn khàn nói.

Bởi vì quá lâu không nói chuyện, cho nên cơ hồ đã quên, mở miệng hơi cà lăm.

Vân Trung Hạc nức nở nói: "Tứ điện hạ, đã lâu không gặp."

Sau đó, hai người nói không nói nên lời nửa chữ.

Yến Biên Tiên nói: "Cố nhân gặp mặt, thật là khiến người ta cảm động. Doanh Khư hoàng tử, ta là Yến Biên Tiên, ngươi có nhận ra ta không?"

Người trước mắt này là Yến Biên Tiên? Doanh Khư Tứ hoàng tử không khỏi kinh ngạc không thôi, nhìn y chằm chằm rất lâu, sau đó lắc đầu nói: "Hoàn toàn không nhận ra."

Yến Biên Tiên tự giễu nói: "Xem ra thuật ngụy trang của ta thật sự quá tốt, như khi còn bé chơi trốn tìm, bởi vì ngươi trốn quá tốt rồi, tiểu hài tử khác quên ngươi đi, mãi cho đến về nhà ăn cơm, còn không có ai tới tìm ngươi."

Sau đó, Yến Biên Tiên lấy ra một cây cân, phía bên trái đặt xuống một quả cân.

"Vân Trung Hạc đại nhân, bên trái quả cân này là Doanh Khư." Yến Biên Tiên lại lấy ra một quả cân, đặt ở bên phải nói: "Bên phải quả cân thứ nhất này là phụ mẫu ngươi, người nhà."

"Quả cân thứ hai này, là Hương Hương công chúa."

"Quả cân thứ ba này, là hàm thân vương."

"Quả cân thứ tư này, là tính mệnh Vân Trung Hạc đại nhân ngươi."

"Quả cân thứ năm này là tương lai Đại Chu ta."

Sau đó toàn bộ cây cân đã triệt để nghiêng về, hoàn toàn ép hướng bên phải.

Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, đi con đường nào? Chính ngươi lựa chọn, ngươi không còn là một người, mà là có một đống người bên cạnh ngươi, ngươi là trụ cột. Ngươi vừa xong, vô số người sẽ theo ngươi xong đời. Cha mẹ của ngươi, người nhà, lão sư của ngươi, bạn cũ, vân vân vân vân."

"Chúng ta biết, dùng quyền thế, danh hào lợi lộc rất khó để ngươi làm phản, nhưng dùng tình cảm thì có thể." Yến Biên Tiên rút ra một cây chủy thủ đặt ở trong lòng bàn tay Vân Trung Hạc nói: "Vân đại nhân, giết Doanh Khư đi, quyết liệt với Đại Doanh đế quốc, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, ngươi vẫn như cũ là đệ nhất tâm phúc thái thượng hoàng, là Ngao thân vương Đại Chu ta, động thủ đi."

Vân Trung Hạc nắm chặt chủy thủ, nhìn lưỡi đao sắc bén này ngẩn người.

"Yến Biên Tiên đại nhân, Doanh Khư hoàng tử là người trọng yếu, giết không vấn đề sao?" Vân Trung Hạc hỏi.

Yến Biên Tiên nói: "Không vấn đề, Đại Chu ta sẽ nghênh đón ngàn năm kịch biến, chết một Doanh Khư, không vấn đề."

"Động thủ đi, Vân Trung Hạc đại nhân."

Mà Tứ hoàng tử Doanh Khư, từ đầu tới cuối trợn tròn mắt, tràn ngập vui vẻ nhìn Vân Trung Hạc.

"Động thủ đi, Vân Trung Hạc đại nhân, chỉ cần giết Doanh Khư, ngươi chính là đệ nhất tâm phúc thái thượng hoàng, các ngươi vẫn như cũ thân như ông cháu."

Vân Trung Hạc không nhúc nhích.

Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, nếu như ngươi không động thủ giết Doanh Khư, vậy chính ngươi sẽ không sống được, phụ mẫu muội muội ngươi, cũng không sống nổi, lão sư của ngươi cũng không sống nổi. Hết thảy các ngươi đều phải chết, cuộc làm ăn này tính sao đây?"

"Làm đi, giết đi."

"Giết Doanh Khư, xong hết mọi chuyện, nếu như không đành lòng, có thể nhắm mắt lại giết. Chúng ta có thể quay lưng đi."

Sau khi nói xong, Yến Biên Tiên và Nam Cung Thác đều quay lưng đi.

Vân Trung Hạc cười chế nhạo một hồi, sau đó ngồi xuống, cầm chủy thủ điêu khắc lung tung trên bàn.

Đợi chừng một hồi lâu, Yến Biên Tiên xoay người lại.

"Không giết?" Yến Biên Tiên hỏi.

Vân Trung Hạc nhếch miệng cười một tiếng, trên bàn khắc hai chữ Thiên Diễn.

Yến Biên Tiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, chúng ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không trân trọng."

Sau đó, y phất phất tay, cửa nhà lao giam Doanh Khư chậm rãi đóng lại.

"Nếu không muốn giết, vậy theo ta đi thôi." Yến Biên Tiên nói.

Vân Trung Hạc đi theo Yến Biên Tiên ra ngoài, trở về trên mặt đất, hai người vẫn dạo bước trên đường, lúc này khoảng ba giờ sáng, đại khái là thời khắc hắc ám nhất.

Hai người đi thẳng, đi thẳng, lại tới một trạch viện.

"Vào đi." Yến Biên Tiên nói.

Vân Trung Hạc đi vào, trước mặt Yến Biên Tiên lại mở ra một cửa ngầm, tầng tầng cửa ải, cuối cùng đi đến một mật thất dưới đất.

"Ầm ầm. . ." Cửa đá thật dày mở ra, bên trong là một nhà tù, ước chừng mười mấy mét vuông, trên dưới trái phải toàn bộ đều là nham thạch thật dày.

"Nhà tù này, không có mật đạo dưới mặt đất." Yến Biên Tiên nói: "Cũng không có Nam Cung Tam tới giúp ngươi vượt ngục, Vân Trung Hạc đại nhân trước hết ở lại đây đi, ta đi bẩm báo thái thượng hoàng."

Vân Trung Hạc đi vào trong phòng giam, ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn.

Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, thái thượng hoàng cho ngươi cơ hội cuối cùng, nhưng ngươi không trân quý, ngươi không giết Doanh Khư đoạn tuyệt với Đại Doanh đế quốc. Cho nên lần này báo cáo xong, có lẽ ngươi sẽ phải chết. Nhưng ngươi yên tâm, dù muốn giết ngươi, ta cũng sẽ tới tự mình động thủ, như vậy xin ngươi chờ một chút, trong vài canh giờ ta sẽ trở về, nói cho ngươi thẩm phán vận mệnh."

Sau đó, Yến Biên Tiên đi ra ngoài.

Cửa đá nhà tù, lại một lần nữa chậm rãi đóng lại.

. . .

Trong Càn An cung.

"Bệ hạ, Vân Trung Hạc không chịu giết Tứ hoàng tử Doanh Khư." Yến Biên Tiên nói.

Thái thượng hoàng gật đầu nói: "Quả nhiên ta không đoán sai, đây là một hài tử tùy hứng trọng tình cảm, không thể nào phản bội Đại Doanh đế quốc."

Dù đến lúc này, lời nói thái thượng hoàng vẫn không có bất luận ý trở mặt, luôn miệng nói hảo hài tử.

Nếu bàn về ngụy, người này xem như cực hạn.

Yến Biên Tiên nói: "Nếu như Vân Trung Hạc thật giết Doanh Khư, ngài thật muốn sắc phong hắn làm thân vương sao?"

"Hắn sẽ không giết, cho nên sắc phong thân vương không quan trọng." Thái thượng hoàng nói: "Nhưng nếu như hắn thật giết Doanh Khư, vậy mang ý nghĩa một việc, hắn còn muốn tiếp tục ẩn núp, hắn có ý đồ càng lớn, vì thiên đại âm mưu này, không tiếc hi sinh Doanh Khư, nếu như vậy, hắn chính là người chân chính đáng sợ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch