Đây cũng là lần thứ nhất Vân Trung Hạc nhìn thấy 26 bệnh nhân tâm thần ngồi chung một chỗ.
Cái gì? Ngươi hỏi bệnh nhân tâm thần số 1, 2, 3 đi nơi nào?
Ta đây sao biết được? Ta còn chưa gặp qua đâu. (chẳng những Vân Trung Hạc chưa thấy qua, bánh ngọt cũng không thấy)
Trong lúc ngủ mơ, Vân Trung Hạc đi tới trên ghế ngồi xuống, đồng thời ngửa ra sau, chậm rãi nói: "Chuyện gì xảy ra? Các ngươi biến mất đã gần một tháng, cánh mọc cứng rắn rồi? Viện trưởng ta không sai khiến được các ngươi rồi?"
"Viện trưởng, ta nhất định phải thanh minh một chút, chúng ta không phải gà, không phải ngươi muốn lên người nào thì lên người đó." Một bệnh nhân tâm thần nói.
Vân Trung Hạc nói: "Tuyệt đối đừng nói sai, là các ngươi lên ta, mà không phải ta lên các ngươi."
"Viện trưởng, ta cảm thấy ngươi không tôn trọng chúng ta. Ngươi nhớ lại một chút hành động ngươi trước đó đi, tùy tiện một việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi đều kêu gọi chúng ta gia thân. Ngươi có lẽ không biết, mỗi một lần ngươi kêu gọi chúng ta gia thân cũng phải trả đại giới."
Vân Trung Hạc kinh ngạc: "Thật sao? Triệu hoán những bệnh nhân tâm thần các ngươi gia thân còn trả đại giới? Đại giới gì?"
Đám bệnh nhân tâm thần không trả lời, mà nói: "Viện trưởng, trải qua chúng ta thảo luận và hiệp nghị, quyết định một việc."
Vân Trung Hạc nói: "Cái gì? Các ngươi quyết định một việc? Thật sự là nói đùa à, ta mới là viện trưởng, ta mới có quyền quyết định cuối cùng."
"Viện trưởng, trước chúng ta còn sống bị ngươi quản thì không nói, hiện tại chết chẳng lẽ còn bị ngươi quản sao? Nếu như ngươi độc tài như thế, vậy chúng ta cam đoan về sau không tiếp tục xuất hiện nữa, cũng không tiếp tục lên thân thể của ngươi nữa."
Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian nhận sợ hãi nói: "Đừng như vậy, đừng như vậy, ta chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, ta làm sao để các ngươi khổ sở chứ?"
"Chúng ta quyết định chính là, từ giờ trở đi, mỗi tháng chỉ có thể có một người lên thân thể của ngươi, nói cách khác mỗi tháng ngươi chỉ có thể có được một thiên phú quỷ dị. Trong một tháng này, ngươi tùy thời tùy chỗ đều có thể triệu hoán bệnh nhân tâm thần này gia thân, không thể triệu hoán những người khác."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy ta có thể chỉ định người nào đó không?"
"Không thể, cái này hoàn toàn là ngẫu nhiên rút thăm, 5, 4, 3. . ."
Vân Trung Hạc hiện tại cực độ mẫn cảm với đếm ngược, nghe được lập tức kinh dị, run rẩy nói: "Có ý gì? Chẳng lẽ lại phải nổ một lần sao?"
"3, 2, 1, đếm ngược kết thúc."
"Tháng thứ nhất, bệnh nhân tâm thần gia thân viện trưởng, ngẫu nhiên bắt đầu rút thăm!"
Trong hắc ám xuất hiện một chùm quang mang, ngẫu nhiên chiếu xạ lên khuôn mặt bệnh nhân tâm thần nào đó.
Sau đó bắt đầu ngẫu nhiên biến ảo.
Đây chính là ngẫu nhiên rút thăm?
Vân Trung Hạc lập tức trở nên khẩn trương, bởi vì chọn trúng bệnh nhân tâm thần kia, liền mang ý nghĩa trong một tháng tiếp theo, hắn có được thiên phú bệnh nhân tâm thần này.
Có thể hàng vạn hàng nghìn không nên chọn trúng một thiên phú rác rưởi à.
Lại tỉ như có một bệnh nhân tâm thần, danh xưng có thể trộm lấy mộng cảnh của người khác, hơn nữa còn có thể cải biến thao túng mộng cảnh của người khác, ngươi cho rằng trình diễn Inception?
Lại lại tỉ như có một bệnh nhân tâm thần, nghe hiểu được chuột nói chuyện, không sai là chuột, cũng không phải mèo, cũng không phải chó, chính là chuột.
Lại tỉ như bệnh nhân tâm thần nào đó, nói mình có thể biến thành bộ dạng nữ nhân, quỷ mới muốn loại năng lực này á.
"Vèo vèo vèo. . ."
Quang ảnh tiếp tục biến ảo, rút thăm vẫn tiếp tục, hoàn toàn là ngẫu nhiên, không có quy luật nào.
Ngàn vạn lần phải là bệnh nhân tâm thần ngưu bức á.
Số 9 Lượng Tử, số 9 Lượng Tử.
Bằng không số 23 Da Vinci cũng được.
Bỗng nhiên, quang trụ đình chỉ di động, trực tiếp dừng lại trên khuôn mặt nào đó.
Ngẫu nhiên rút ra kết quả.
"Viện trưởng, một tháng tiếp theo, do ta đến phụng dưỡng ngài." Bệnh nhân tâm thần kia cười hắc hắc nói.
Vân Trung Hạc kinh ngạc, run giọng nói: "Uy, đại thẩm, ngươi là ai vậy?"
"Viện trưởng, ta là số 27." Bệnh nhân tâm thần kia nói.
Số 27?
Làm gì? Có năng lực đặc thù gì?
Đừng trách Vân Trung Hạc bợ đỡ, lúc hắn quản lý bệnh viện tâm thần X, lực chú ý cũng đều đặt trên thân những bệnh nhân tâm thần ngưu bức có thiên phú đặc biệt. Những kẻ nhìn qua không ngưu bức kia, chính hắn chủ động quên đi, lúc kiểm tra phòng cũng chủ động xem nhẹ qua.
"Ngươi có năng lực gì? Ngoại hiệu ngươi là gì?" Vân Trung Hạc nói.
Số 27 nói: "Ta ngoại hiệu Quỷ Nương."
Vân Trung Hạc nghĩ tới.
Số 27 chính là bệnh nhân tâm thần xưng mình có thể thông linh kia.
Nói thật, bệnh nhân tâm thần số 27 này cũng coi là phi thường đặc thù, danh xưng Thông Linh Giả, có thể nhìn thấy quỷ, đồng thời giao lưu với quỷ, cái này chẳng lẽ còn chưa đủ ngưu bức sao?
Nhưng mà. . .
Thế giới này căn bản không có quỷ, mặc kệ là Địa Cầu hiện đại, hay là thế giới này, đều tuyệt đối không có quỷ.
Cho nên, nàng thông cái quỷ linh ấy.
Nàng nói mình có thể nói chuyện với người chết, nhưng . . . Người cũng đã chết rồi, ai có thể chứng minh?
Cho nên bệnh nhân nhân tâm thần số 27 này cho tới bây giờ cũng không chứng minh được năng lực của mình.
"Viện trưởng, không dối gạt ngài, dung mạo ngươi anh tuấn như vậy, ta đã thầm mến ngươi rất lâu rồi." Số 27 Quỷ Nương thèm nhỏ dãi nói, lộ ra gương mặt âm trầm, chậc chậc nói: "Tiếp theo trong tháng này, ta tùy thời tùy chỗ đều có thể lên thân thể của ngươi."
Vân Trung Hạc tê cả da đầu.
Hắn nhớ ra rồi, vì sao mỗi lần hắn kiểm tra phòng đều xem nhẹ số 27.
Không chỉ nàng này lộ ra quá âm trầm, thật như là Quỷ Bà. Lại thêm, mỗi một lần nàng vừa thấy Vân Trung Hạc, liền ưa thích liếm liếm bờ môi, còn cười sắc mị, thậm chí còn động thủ động cước với Vân Trung Hạc.
Nếu như là một đại mỹ nhân tuổi trẻ thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác nàng vĩnh viễn một bộ dạng Sadako, coi như ngẫu nhiên lộ ra mặt, cũng thật như là quỷ, để cho người ta không rét mà run à.
"Viện trưởng, một tháng tiếp theo, chúng ta hảo hảo thân cận một chút nha, ha ha ha ha ha. . ." Quỷ Nương cười the thé.