Chương 95: Thật sự là thiên tài, thần kỹ cứu mỹ nhân (2)
Không đến nửa phút, đã rót nửa hồ lô chất lỏng vào trong bụng nàng.
Ninh Thanh thở hổn hển nói: "Ngươi, ngươi cho ta uống cái gì, mùi vị sao quái như vậy ?"
"Còn có thể là gì?" Vân Trung Hạc nói: "Nước tiểu đồng tử ta."
Cái gì? Không đúng, Vân Trung Hạc làm sao có thể tùy thời tùy chỗ mang đồ chơi kia.
Nhưng lời này vừa ra, sắc mặt Ninh Thanh kịch biến.
"Ọe. . . Ọe. . ."
Trong nháy mắt, toàn bộ các vật trong bụng nàng phun ra ngoài.
Ói không ra hơi.
Nhưng Vân Trung Hạc còn chưa vừa lòng, bởi vì ói còn chưa hết.
Độc trong bụng còn chưa nôn ra hết.
Thế là, hắn trực tiếp bóp miệng Ninh Thanh ra, lại rót nửa bình còn lại vào bụng nàng.
Tiếp theo, bỗng nhiên dùng đũa thọc vào yết hầu Ninh Thanh.
Ninh Thanh lại một trận cuồng thổ.
Mà lúc này Vân Trung Hạc áp vào lỗ tai của nàng, thấp giọng nói: "Ninh Thanh đại nhân, không cần nói, nhớ kỹ mỗi một chữ ta nói, phi thường trọng yếu."
Ninh Thanh vừa nôn, vừa gật đầu.
Vân Trung Hạc nhanh chóng nói, hoàn toàn là tranh thủ từng giây, nhưng lại không chút chậm trễ cứu người.
Bất quá hình ảnh có chút thảm liệt.
Chờ đến lúc Ninh Thước mang theo bốn tên đại phu xông vào, vừa vặn thấy cảnh này.
Vân Trung Hạc đang rót thứ gì đó vào miệng Ninh Thanh, mà lại dùng đũa thọc vào.
Đây. . . Đây quả thực là mưu sát á.
Lập tức, sắc mặt Ninh Thước kịch biến.
Nàng hối hận không kịp, vừa rồi nàng sốt ruột đi ra ngoài tìm đại phu, lại để chủ nhân bị tên ăn mày này nhét vào trong thư phòng.
Thật sự là quá sơ sót.
"Vân Ngạo Thiên ngươi làm cái gì đó, muốn chết hả?" Ninh Thước nghiêm nghị nói: "Người đâu, đánh gãy hai tay hai chân tên ăn mày này cho ta, ném vào địa lao."
Lập tức, mấy tên võ sĩ xông tới.
"Đừng đánh hắn, đừng đả thương hắn." Ninh Thanh nói yếu ớt không gì sánh được.
"Vâng!" Ninh Thước gật đầu nói: "Chủ nhân, Hứa đại phu tới."
Bốn tên đại phu này, quả nhiên toàn bộ đều là nữ tử.
Vân Trung Hạc nói: "Đã thúc nôn ra, nhanh đi lấy sữa trâu cho Ninh Thanh đại nhân uống đi, không ngừng cho uống, không ngừng cho uống."
Tên nữ đại phu kia nói: "Ta biết làm thế nào, ngươi ra ngoài, nam nhân ở chỗ này không tiện."
Sau đó, mấy tên võ sĩ tới lôi Vân Trung Hạc đi.
Vân Trung Hạc nói: "Ninh Thanh đại nhân, nhớ kỹ ta nói. . . Lời dặn của bác sĩ. . . A!"
Một giây sau hắn liền như con gà con, bị mấy tên võ sĩ lôi đi.
Ninh Thanh khó khăn nhìn Vân Trung Hạc một chút, trực tiếp bất tỉnh.
Ninh Thước tâm phúc Ninh Thanh đại nhân nói: "Dẫn Vân tiên sinh đi nghỉ ngơi, hảo hảo chiêu đãi."
Mấy tên võ sĩ áp lấy Vân Trung Hạc, rời thư phòng Ninh Thanh.
Lúc gần đi, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Thanh hôn mê bất tỉnh.
. . .
"Chúng ta sắp đi nơi nào vậy?" Vân Trung Hạc hỏi.
Bởi vì mấy tên võ sĩ không dẫn hắn đi đến những phòng khác trong pháo đài, mà là đi ra bên ngoài.
"Đến ngươi sẽ biết." Một tên võ sĩ trong đó nói.
Sau đó, vậy mà tiến nhập vào một thông đạo dưới mặt đất.
Đây. . . Đây là muốn giải đến địa lao?
Vân Trung Hạc nói: "Các ngươi làm gì? Ta vừa mới cứu sống Ninh Thanh đại nhân các các ngươi đấy."
Tên võ sĩ kia nói: "Hết thảy đều đợi Ninh Thanh đại nhân tỉnh lại hẵng nói, là cứu hay là mưu hại, còn chưa biết đâu."
Sau đó, Vân Trung Hạc bị ném thẳng vào trong địa lao.
Sau vài canh giờ, Vân Trung Hạc vẫn luôn ở trong địa lao pháo đài, không có bất kỳ người nào để ý tới.
Không có người đưa cơm, cũng không có người đến nói cho hắn biết, Ninh Thanh rốt cuộc tỉnh chưa, đã được chữa khỏi chưa.
Vân Trung Hạc cứ như vậy ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Gương mặt ngưng trọng, nhưng nội tâm nhảy vọt.
Cục diện trở nên phi thường có ý tứ.
Có ý tứ vượt mức bình thường à.
Vân Trung Hạc vốn cảm thấy nhiệm vụ này sẽ rất khó hoàn thành, mà bây giờ địch nhân giống như lại muốn giúp mình, khiến cho hết thảy đều trở nên dễ dàng.
Có ý tứ, có ý tứ.
Đấu với người, kỳ nhạc vô tận à.
. . .
Nửa ngày trôi qua.
Một ngày trôi qua.
Bỗng nhiên, hai tên võ sĩ tiến vào trong địa lao, trực tiếp cầm cây đao đưa ngang trên cổ Vân Trung Hạc.
"Muốn chết, hay sống?" Tên võ sĩ kia hỏi.
"Muốn sống, muốn sống." Vân Trung Hạc nói.
Tên võ sĩ kia nói: "Ngươi làm thế nào biết Ninh Thanh đại nhân bị hạ độc?"
Vân Trung Hạc nói: "Cái này nói rất dài dòng, chủ yếu là nhìn triệu chứng."
Tên võ sĩ kia lại nói: "Trong tòa thành này, có phải có nội ứng Liệt Phong thành hay không?"
Vân Trung Hạc híp mắt lại, trầm mặc không nói.
Sau đó, lưỡi đao sắc bén bỗng nhiên đè xuống, tên võ sĩ kia tiếp tục lạnh giọng hỏi: "Muốn chết, hay là sống?"
"Muốn sống." Vân Trung Hạc nói.
Tên võ sĩ kia nói: "Vậy nói đi."
Hắn để Vân Trung Hạc nói chuyện, mà không phải để hắn nói thật.
Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Đúng, trong tòa thành này có nội ứng Liệt Phong thành ta."
Tên võ sĩ kia nói: "Có phải nội ứng các ngươi hạ độc Ninh Thanh đại nhân không?"
Vân Trung Hạc nói: "Đại nhân, ta nên nói, hay là không nên nói?"
"Ngươi có muốn chết hay không?" Tên võ sĩ kia nói.
"Không." Vân Trung Hạc trực tiếp nói: "Không sai, nội ứng Liệt Phong thành chúng ta hạ độc Ninh Thanh đại nhân."
Tên võ sĩ kia lại nói: "Các ngươi trước phái nội ứng hạ độc Ninh Thanh đại nhân, sau đó Vân Ngạo Thiên ngươi đến giải độc cho nàng, cứu vớt tính mạng của nàng. Cứ như vậy ngươi sẽ nói ân cứu mạng với đại nhân, tiếp theo trong báo cáo, Ninh Thanh đại nhân tự nhiên sẽ thiên vị các ngươi, đúng không?"
Oa! Quá thiên tài, địch nhân vu hãm kiểu này đơn giản không có kẽ hở nha.
"Đây hết thảy đều là âm mưu các ngươi, âm mưu vô sỉ. Hạ độc cũng là các ngươi, cứu người cũng là ngươi. Vì phần báo cáo này, các ngươi không từ thủ đoạn, nhưng điều này hoàn toàn là tự tìm cái chết!"
"Liệt Phong cốc Vân Ngạo Thiên, ngươi mưu hại Ninh Thanh đại nhân, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, lại đã cung khai, nên bị xử tử!"