Dương thị thật là may mắn, ở cái này thời điểm này lại mang thai. Cái này đừng nói là Phó Thiên Ý vẫn luôn thiên vị nàng, ngay cả Phó Tùng Nguyên cũng trầm mặc không lên tiếng.
Dương thị trong bụng hiện tại hoài hạt giống của Phó gia bọn họ, tổng không thể đem con dâu bụng lớn hưu được.
Người một nhà ngồi ở nhà chính, lặng im không nói gì.
Phó Chỉ Toàn nhìn bóng dáng khó sử của phụ thân cùng mẫu thân khóc đỏ cả hai mắt, trong lòng lên men, nhi nữ đều là nợ, bọn họ tạo nghiệt, lại làm hai cái lão nhân gia khó xử.
Bất quá, dễ dàng buông tha Dương thị như vậy, nàng thực sự không cam lòng, càng không yên tâm.
Quý Văn Minh liền sắp phải trở lại, đây là một trận đánh ác liệt liên quan đến việc nàng có thể đạt được cuộc sống mới hay không, vạn nhất Dương thị lại ở sau lưng thọc nàng một đao, hai mặt thụ địch, nàng chưa chắc có thể may mắn giống lúc này đây.
“Ta vào xem Dương thị.” Phó Thiên Ý nhìn thoáng qua sắc mặt âm u của Phó Chỉ Toàn, gãi đầu, suy sút mà đứng lên.
Kỳ thật Dương thị đã sớm tỉnh, nghe được tiếng bước chân, vừa thấy là Phó Thiên Ý, đôi tay lập tức sờ ở bụng, đôi mắt ngấn nước long lanh, ôn nhu mà kêu: “Phu quân, ngươi nhất định phải cứu hài nhi của chúng ta.”
Phó Thiên Ý đè trán, không kiên nhẫn mà nói: “Được rồi, nơi này không có người ngoài, ngươi không cần phải cố làm ra vẻ.” Phu thê nhiều năm như vậy, ai còn không biết đối phương là cái đức hạnh gì.
Dương thị nắm chặt chăn, thu hồi nước mắt, liếc mắt nhìn ra cửa, thấp giọng hỏi nhỏ : “Muội tử của ngươi đâu? Nàng nhả ra không?”
“Không có, đang ở nhà chính.” Phó Thiên Ý ngẩng đầu, oán hận mà nhìn chằm chằm nàng, “Ta nói ngươi có phải mỡ heo che tâm hay không, chỉ bởi vì A Toàn không chịu bán lương thực cho muội phu của ngươi, ngươi liền cho người đi xúi giục lưu dân đoạt lương thực của nàng. Dương Nhất Mai, tâm địa của ngươi cũng quá độc ác, kia chính là thân muội tử của ta.”
Có bùa hộ mệnh, Dương thị không có sợ hãi nữa, miệng bẹp một cái, châm chọc mỉa mai: “Ngươi coi nhân gia là thân muội tử, nhưng nhân gia không coi ngươi là thân đại ca, nàng đã kiếm được một bút tiền của phi nghĩa như vậy, cũng không mời ngươi uống một ngụm canh, ngươi che chở nàng hữu dụng sao?”
Phó Thiên Ý hết lời, tức giận mà phẩy tay áo một cái: “Ta đường đường là một đại nam nhân không dựa vào nữ nhân để ăn cơm.”
Dương thị nhếch miệng lên, làm như muốn đem bất mãn của mấy năm nay hoàn toàn phát tiết ra tới: “Không dựa nữ nhân ăn cơm? Vậy ngươi dựa ai để ăn cơm? Đều mau 30 tuổi rồi, văn không thành, võ không phải, suốt ngày hô bằng dẫn bạn, ăn nhậu chơi bời, học đòi văn vẻ, giả trang đến một bộ dạng danh sĩ phong lưu, kết quả văn hóa thấp, dùng nhiều bạc như vậy, thi nhiều năm như vậy, liền cái tú tài cũng chưa thi đậu. Ta thật là mắt bị mù mới gả cho ngươi cái nam nhân không nên thân như vậy, nếu không phải ngươi không có chí tiến thủ, ta cần gì phải tranh đoạt, nơi nơi cướp bạc.”
“Ngươi, ngươi……” Phó Thiên Ý tức giận đến xanh mặt, giơ tay lên, vài lần muốn hạ xuống trên người Dương thị.
Dương thị cũng không khiếp sợ, nàng ngẩng đầu lên, dựng thẳng bụng nhỏ: “Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi, đánh chết hai mẹ con chúng ta đi, chúng ta tồn tại như vậy còn không bằng chết đi, cho xong hết mọi chuyện……”
Tính tình Phó Thiên Ý vốn không tốt, bị nàng kích tướng như vậy, tức khắc quên mất lời đại phu dặn dò, bàn tay nhanh chóng tát qua,
“Dừng tay, dừng tay, Thiên Ý, ngươi làm cái gì đấy, nàng còn đang mang thai.” Tân thị nghe được động tĩnh chạy đến vội vàng ngăn cản Phó Thiên Ý.
Bà liếc mắt nhìn khuôn mặt mỉa mai, khắc nghiệt của con dâu, không kiên nhẫn mà khuyên nhủ: “Ngươi cũng ít nói hai câu đi.”
Nhưng hôm nay Dương thị tựa hồ là bất cứ giá nào, nàng quật cường mà ngẩng đầu, oán hận nhìn chằm chằm Phó Thiên Ý: “Ai không nghĩ trải qua ngày lành? nhưng trong nhà này, mỗi năm liền chỉ thu được chút tiền như vậy, ngươi muốn đọc sách, giấy và bút mực đều phải dùng đồ tốt, ba cô em chồng xuất giá, mỗi lần đều phải vét sạch bạc ở trong nhà, người sau tiêu tiền còn nhiều hơn so với người trước, trong nhà một chút của cải cũng không còn. Chờ thêm mấy năm nữa công việc của cha chồng cũng không có, người một nhà đều dựa vào chút ruộng cho thuê để sống qua ngày sao? Gia vấn của nhà ta cũng trưởng thành, nên đi học vỡ lòng, hai tỷ muội Tư Vũ, qua mấy năm nữa cũng nên làm mai, việc nào mà không cần bạc chứ? Ngươi làm cha, nhưng đã làm được cái gì? Mấy chục tuổi đầu đã đưa được một xu cho nhà chưa?”
Lời này nói ra làm Phó Thiên Ý mặt đỏ tai hồng, cũng không biết là do tức giận hay xấu hổ.
Phó Tùng Nguyên đứng ở cửa nghe xong, thở dài một hơi.
Phó Chỉ Toàn nhấc chân đạp cửa đi vào, hiểu rõ mà nói: “Ngươi là để ý một trăm lượng bạc khi ta xuất giá phụ thân cho ta đi!”
Cùng là nữ nhi xuất giá, nhưng Dương thị đối với đại tỷ liền không có nửa câu oán trách cùng hận ý như vậy.