Không phải mình ngủ một mình sao, là ai đang nói chuyện?
Trong lòng nghi ngờ, Tô Bình nhanh chóng mở to mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn kém chút cậu bị dọa hồn phi phách tán!
Ở bên cạnh gối đầu của cậu là một gương mặt quỷ thất khiếu chảy máu, khóe miệng nặn ra nụ cười vặn vẹo, hiện lên hàm răng trắng um tùm.
"Bà mẹ nó!"
Tô Bình run rẩy trở tay quất một bạt tai.
Bàn tay trực tiếp xuyên qua gương mặt quỷ rồi đập vào cái gối đầu mềm mại, hoàn toàn vô ích!
Mặt quỷ khẽ nhếch miệng lên để lộ ra cái lưỡi đỏ thắm.
Tô Bình hoảng sợ xoay người, không ngừng liên tục bỏ chạy, nhưng vì tâm trí hoảng loạn nên cậu không chú ý phía dưới, bàn tay chống hụt trực tiếp té lăn quay ở dưới giường, mặt đâm thẳng xuống đất.
Đau!
Tô Bình cảm thấy cái mũi mình gần như sắp gãy, đau rát đến tột độ.
Có điều vừa nghĩ tới nữ quỷ đáng sợ ở trên giường, Tô Bình cảm giác toàn thân đều lạnh ngắt.
"Hự...haha"
Giọng điệu như là đang kìm nén, nhưng không thể nhịn được nữa, và bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận cười.
Tô Bình bị dọa đến run một cái, quỷ đang cười?
- Ha ha ha...Tô Bình anh muốn chọc em cười đến chết sao, dạng này mà cũng bị dọa, anh cũng quá nhát gan đi!
Tiếng cười phát ra từ một góc trong căn phòng.
Tô Bình kinh ngạc.
Cậu quay lại nhìn xung quanh.
Chỉ thấy đứng ở cuối giường là một cô gái thanh tú động lòng người, mặc bộ đồ ngủ phim hoạt hình màu da cam, mắt ngọc mày ngài, xem như là một tiểu mĩ nữ, nhưng giờ phút này lại cười đến run rẩy cả người, hoàn toàn mất đi hình tượng.
Tình huống gì đây?
Tô Bình có chút ngây ra, lúc này, cậu chợt nhận ra cảnh vật xung quanh có chút khác biệt.
Rõ ràng nhất chính là tấm posster có hình quái vật khổng lồ trên tường, đây hẳn là poster của một bộ phim nào đó.
Rất hiển nhiên, đây chắc chắn không phải căn phòng của cậu!
Tô Bình không bao giờ có thói quen dán ảnh tường trong phòng.
Nữ quỷ đâu?
Tô Bình nghĩ đến mình vừa quên đi nữ quỷ đáng sợ, lập tức giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Nhưng cậu lại phát hiện ra trên giường trống rỗng, nữ quỷ thì không thấy đâu!
Biến mất rồi?
Tô Bình giật mình, thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, từ trong chăn xuất hiện một bóng đen, là một con mèo đen.
Nói là nó "nhảy ra" thì chẳng bằng nói là lăn ra cho rồi, cơ thể nó quả thực quá mập, giống như quả cầu tròn.
- Tuyết Cầu, tới đây.
Cô gái kêu lên.
Con mèo đen như nghe thấy, hai đôi chân ngắn nhỏ ra sức đập, cuối cùng cũng lật ngược được cơ thể lại, nó phấn chấn lắc thân thể vài lần, liếc nhìn Tô Bình trên mặt đất đang lộ vẻ sợ hãi và rồi con mèo nện bước chân ưu nhã, thanh lịch, chậm rãi hướng về phía cô gái.
Có lẽ chỉ là ảo giác, Tô Bình cảm thấy mình bị một con mèo nhìn đểu, coi thường.
Lúc này, Tô Bình bỗng nhiên nhận thấy trên đỉnh đầu của con mèo có hai cái sừng màu đen sắc nhọn, và ở trên trán nó ẩn hiện mấy sợi lông màu đỏ sậm, giống như một mạch lửa kín.
Trên đầu cậu chậm rãi hiện lên một vài thứ...
Vù vù!
Đột nhiên, thời không dường như cùng một lúc chấn động.
Trước mắt Tô Bình trở nên mơ hồ, cậu chỉ cảm thấy trong đầu hiện ra vô số thông tin, chúng nó giống như một dòng lũ lớn từ bốn phía ập vào mặt.
Tô Bình? Tô Lăng Nguyệt?
Tinh Sủng?
Một thế giới khác?
Các thông tin hỗn tạp to lớn nườm nượp theo sát nhau tới, Tô Bình cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cơn đau không thể chịu đựng, cậu nghiến chặt hàm răng mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được không lên tiếng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hỗn loạn trong đầu từ từ bình thường trở lại, từng đoạn kí ức dần dần xuất hiện theo một cách có thứ tự.
Vậy mà xuyên việt...
Tô Bình có chút ngạc nhiên, khó trách vì sao cậu lại xuất hiện trong căn phòng lạ lẫm này, gặp được vị cô gái xa lạ cùng với con mèo kì lạ kia.
Thế nhưng, không phải mình đang thư giãn ngủ ở nhà thôi sao, thế mà cũng có thể xuyên việt?
Tô Bình cười khổ trong lòng, cậu bắt đầu sắp xếp lại các kí ức trong đầu.
- Đây là một thế giới tương tự địa cầu, nhưng nơi này sớm đã phát triển vượt xa địa cầu, bước vào thời đại các vì sao, nhưng không dựa trên sự phát triển của khoa học kĩ thuật, mà dựa vào những tinh sủng kì lạ.
- Tinh sủng có chủng loại rất phong phú, có mối liên hệ chặt chẽ với xã hội loài người. Có những công cụ sủng phụ trách về cơ sở hạ tầng, giao thông, sinh hoạt hàng ngày...thậm chí là về phương diện nghiên cứu khoa học! Mà việc khai hoang, chiến tranh giữa các hành tinh với nhau thì do chiến sủng phụ trách, thậm chí là địa vị chiến tranh của nhiều cường quốc cũng đều quyết định từ việc Chiến Sủng mạnh hay yếu.
- Tinh sủng...
Tô Bình dần dần đắm chìm bên trong những ký ức này, hiểu rõ càng nhiều thì càng chấn động, cậu cũng đã biết được chuyện gì xảy ra với nữ quỷ nhìn thấy lúc trước.
- Chiến sủng hệ Ác Ma, Huyễn Diễm thú, năng lực chính là tạo ra huyễn cảnh cùng với khống chế nguyên tố hỏa diễm...
Huyễn Diễm thú chính là con mèo kì lạ kia, chiến sủng hệ Ác Ma hung hãn, hơn nữa còn là tinh sủng có lĩnh vực tinh thần cùng nguyên tố kép, thuộc về chủng loại "hiếm có", giá cả cực kì đắt đỏ!
Một con tinh sủng hiếm có như thế lại được em gái Tô Lăng Nguyệt dùng để dọa cậu sợ hãi mỗi ngày...
Sau khi xem xong kí ức của chủ nhân thể xác này, Tô Bình có chút dở khóc dở cười, hai anh em này thật đúng là một đôi oan gia.Từ nhỏ đã nhìn nhau không vừa mắt, khi còn bé, Tô Bình hay thích đùa dai, bắt nạt chọc ghẹo em gái, nhưng không nghĩ tới sau khi lớn lên lại chuyển sang một hướng khác, đến lượt chính mình cả ngày phải lo lắng đề phòng em gái.
Sự thay đổi này xảy ra là bởi vì năm mười hai tuổi bọn họ đi học ở hai trường học khác nhau.
Một người là trường học chuyên ngành phổ thông.
Một người là học viện Tinh Sủng Chiến Sư.
Tại trong cái thế giới này, tinh sủng thống trị, không phải ai cũng có thể trở thành Chiến Sư. Phải có thiên phú Nguyên Hạch thì mới có thể cùng Tinh Sủng ký khế ước.
Hiển nhiên "Tô Bình" này không có thiên phú như vậy, mà thiên phú của mỗi người thì được quyết từ khi sinh ra, có nghĩa là cậu vừa ra đời đã được định sẵn nhất định là một người bình thường.
Chỉ là thời ấu thơ hai anh em đều không có khái niệm như vậy, cho nên dù cho Tô Lăng Nguyệt có thiên phú về Tinh Sủng lại luôn bị người không có thiên phú như Tô Bình bắt nạt.
Cho đến khi bọn họ ý thức được sự khác biệt, những ngày thảm họa của Tô Bình bắt đầu.
Vị đứa em gái này cũng không phải một người dễ chọc, mối thù khi còn bé bị bắt nạt đều nhớ rõ từng cái một, nhiều năm như vậy, đã đòi lại gấp bội lần.
Cho đến bây giờ, hai anh em đã hoàn toàn kéo giãn khoảng cách. Một người là thiếu nữ thiên tài được nhận vào trường Tinh Sủng danh giá, tiền đồ vô lượng. Một người thì ngay cả trường đại học phổ thông cũng không thể thi đậu, chỉ có thể nghỉ học sớm để trong nhà thu xếp làm ăn.
- Này, anh còn ngây ra đó làm gì, sẽ không phải là ngã đến ngốc rồi chứ?
Tô Lăng Nguyệt nhìn thấy Tô Bình ngây ngốc ngồi dưới đất một lúc, thì cảm thấy có chút khác thường, nghĩ đến vừa rồi cậu té ngã mặt chạm xuống đất thì không khỏi nhíu mày.
Cô cũng không phải lo lắng cho sự an nguy của Tô Bình, mà là sợ cha mẹ khiển trách mình.
- Hả?
Tô Bình lấy lại tinh thần, nhìn thoáng cô gái hai tay khoanh trước ngực kiêu căng ngạo mạn đắc ý, có chút bất đắc dĩ, nói:
- Về sau, đừng có đùa giỡn như vậy.
Giờ đây cơ thể này đã được cậu tiếp quản, cậu cũng không muốn tiếp tục sống trong sự trả thù của đứa em gái quái đản này.
Tô Lăng Nguyệt sững sờ một lúc, có chút kinh ngạc.
Mọi khi ở trong tình huống này, đối phương không phải sẽ ngay lập tức nhảy cẫng lên như những người đàn bà đanh đá chỉ trích xối xả mình, tức giận chửi ầm lên sao?
Hôm nay tại sao lại bình tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ…
Anh ta nghĩ rằng chỉ cần nén giận liền có thể khiến cho bản cô nương mềm lòng sao?
Hừ!
- Không bị ngốc là được rồi, nhưng mà chỉ số thông minh của anh thấp đến đáng thương, có lẽ nếu bị đụng hỏng đầu thì mới có thể trở nên thông minh được.
- Chớ mà lằng nhằng, mau xuống ăn cơm, đừng có để mẹ kêu em lên gọi anh lần nữa.
Ồ!
Cửa phòng được trở tay đóng lại.
Tô Bình khẽ cười khổ, bình thường không phải mỗi đứa em gái đều sẽ ngoan ngoãn, dễ thương, đáng yêu sao? Thế mà tại sao khi đến lượt hắn thì biến thành em gái có khuynh hướng bạo lực.
Bạch!
Cánh cửa đột ngột mở ra.
Tô Bình giật mình, hóa ra là Tô Lăng Nguyệt vừa đi lại trở về, khuôn mặt âm trầm:
- Ngoài ra, không được mách mẹ, nếu không…
Cô thực hiện một động tác đưa tay lên cắt ngang cổ.
Ầm!
Cũng không chờ Tô Bình trả lời, cửa phòng tội nghiệp lại một lần nữa gánh chịu sự công kích mạnh bạo.