Rất nhanh, Tô Yến Dĩnh mang theo Lôi Quang Thử đi tới khu vực Tinh Sủng thi đấu.
Mặc dù không mặc đồng phục học viện, nhưng hiển nhiên gác cổng nhận biết Tô Yến Dĩnh, không đợi cô đưa ra thẻ học viên đã trực tiếp cho cô đi qua.
- Diễm Hỏa Trảm!
- Là Xích Diễm Khuyển dùng Diễm Hỏa Trảm!
- Thật là đáng tiếc, không ngờ Diễm Hỏa Trảm thất bại, bị Viêm Ma Thú tránh thoát được, chờ đã, không đúng! Diễm Hỏa Trảm đang lượn vòng, trời ơi nó giết trở lại rồi!
Vừa tiến vào hội trường tranh tài, Tô Yến Dĩnh liền nghe được tiếng la hét kích động chói tai tràn ngập trong hội trường của trọng tài.
Cùng lúc đó, trên khán đài cổ động viên hai bên kinh hô cổ động vang dội.
Thần sắc Tô Yến Dĩnh vẫn như thường, cảnh tượng như vậy đối với cô mà nói là vô cùng quen thuộc.
Cô đưa ánh mắt nhìn bốn phía, rất nhanh liền thấy được chỗ lớp học của mình.
Ban hai năm ba.
Cô nhanh chóng chạy đi qua, mới đi được nửa đường, đột nhiên mới nhớ đến sủng thú Lôi Quang Thử của mình còn ở đằng sau.
Đứa nhỏ này...cô chưa từng dẫn nó tới tham gia qua cuộc tranh tài nào long trọng thế này, một cuộc thi vạn người hô hào cổ động, không biết có hù nó sợ không?
Tô Yến Dĩnh vội vàng quay đầu, lại trông thấy Lôi Quang Thử vẫn đứng bên chân của cô, lúc cô dừng lại, nó cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt nhỏ híp lại tràn đầy mê hoặc.
Thì ra nó không bị ảnh hưởng, trong lòng Tô Yến Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, sủng thú cũng không phải là dã thú đơn thuần, mà nó có tư duy cùng linh tính, nếu là sủng thú bình thường có tính cách nhát gan, vừa gặp phải trường hợp như vậy hơn phân nửa đã sợ đến dừng bước không dám tiến thêm.
Bởi vì thời gian cấp bách, cô mang Lôi Quang Thử nhanh chóng trở về, cũng không rảnh cùng nó diễn luyện, càng không thời gian cho nó thích ứng.
Bây giờ thấy lá gan nó lớn như vậy, không sợ hãi chút nào, Tô Yến Dĩnh vô cùng vui vẻ.
- Dĩnh Dĩnh, bạn chạy đi đâu vậy, mình tìm ngươi khắp nơi đều không thấy, làm mình sợ muốn chết!
Tô Yến Dĩnh vừa trở lại lớp, bạn tốt Lam Nhạc Nhạc nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy chạy đến.
- Mình đi nhận lại Tinh Sủng.
Tô Yến Dĩnh vừa nói, vừa đi theo Lam Nhạc Nhạc quay trở lại phía sau lớp học, cô nhìn lướt qua trên đài hỏi:
- Bây giờ là trận thứ mấy rồi?
- Trận thứ tư, đợi lát nữa Giang Băng ra sân rồi đến bạn đấy.
Lam Nhạc Nhạc đến phía sau cô bĩu môi nói, đối phương cùng Tô Yến Dĩnh là hai người được chú ý trong lớp học, lâu dần vì hoàn cảnh thúc đẩy, âm thầm cạnh tranh với nhau.
Mà Lam Nhạc Nhạc là bạn tốt của Tô Yến Dĩnh đương nhiên sẽ không có hảo cảm với đối phương.
- Được rồi.
Tô Yến Dĩnh gật đầu, cũng không để ý, ánh mắt vẫn nhìn trên đấu trường.
Lúc này, Lam Nhạc Nhạc nhìn Lôi Quang Thử bên chân Tô Yến Dĩnh ăn vỏ trái cây nhặt dưới mặt đất, không khỏi kinh ngạc nói:
- Đây chính Lôi Quang Thử bạn đưa đi gửi trước đó hả, hình như nó đói bụng lắm hay sao mà cái gì cũng ăn thế?
Nghe Lam Nhạc Nhạc hỏi, Tô Yến Dĩnh cũng quay đầu nhìn nó, trông thấy tay nhỏ của Lôi Quang Thử đang cầm vỏ trái cây vui vẻ ăn, sắc mặt biến hóa.
- Đừng ăn, quá bẩn!
Tô Yến Dĩnh lập tức nói, đồng thời thông qua lực lượng khế ước truyền ý của mình.
Vì là người có bệnh thích sạch sẽ, cô không thể chịu đựng được sủng thú của mình lại nhặt rác trên đất mà ăn.
Đồng thời, cô nghĩ tới cửa hàng sủng thú kia.
Hắc thương chết tiệt!
Sau khi tranh tài kết thúc, nhất định phải đi đến hiệp hội Tinh Sủng khiếu nại cửa hàng này mới được!
Cảm ứng được mệnh lệnh của Tô Yến Dĩnh, Lôi Quang Thử ngừng lại, ánh mắt nó đầy vô tội.
- Bạn dẫn nó trở về là chuẩn bị để nó ra sân sao?
Lam Nhạc Nhạc nhìn Lôi Quang Thử một chút, nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nhìn Tô Yến Dĩnh.
- Đương nhiên.
Thần sắc Tô Yến Dĩnh vẫn như thường.
Mắt đẹp Lam Nhạc Nhạc mở to, nói:
- Bạn điên rồi, đây chính giải thi đấu sủng thú hàng năm, ra sân thấp nhất cũng là sủng thú cấp 2, bạn để Lôi Quang Thử ra sân chẳng khác nào để nó đi chết.
- Học viện có quy định tranh tài không thể xuất hiện thương vong, khi gặp nguy hiểm thì trọng tài cũng sẽ ngăn lại kịp thời.
Tô Yến Dĩnh nói.
- Dù không chết nhưng bạn phái Lôi Quang Thử ra sân cũng vô dụng thôi, nó chỉ là sủng thú cấp 1 trung vị, bất cứ con sủng thú nào trên sân cũng đều có thể đánh bại nó.
Lam Nhạc Nhạc tỏ vẻ khó hiểu nói.
- Mình biết.
Ánh mắt Tô Yến Dĩnh vẫn kiên định.
- Nhưng bạn đừng quên mình nắm giữ bí kỹ Chiến Sủng Sư, tăng phúc lực lượng cấp 3! Đẳng cấp của nó càng thấp, hiệu quả tăng phúc càng mạnh, chắn chắn có thể để nó phát huy thực lực đến cấp 2 trung vị, phối hợp với chiến thuật chỉ huy của mình cũng đủ để cho nó cùng sủng thú khác đánh một trận!
Lam Nhạc Nhạc thật sự rất hiểu rõ người bạn thân này, nhưng cô lại có chút thắc mắc:
- Không phải bạn nói trong nhà mời đến cao đẳng Trị Liệu Sư, giúp bạn khôi phục thực lực của Bách Xỉ Ác Hổ Thú, sao không cho nó ra sân?
- Trận đấu trước đó, những người khác đều nghĩ là nó bị thương, hiện tại nó là át chủ bài của mình, không thể tùy tiện để lộ.
Tô Yến Dĩnh trầm giọng nói.
Lam Nhạc Nhạc giật mình, thở dài:
- Lần này, vận khí của bạn cũng thật không may, vừa lên đã gặp mấy mặt hàng khó dây dưa rồi, nếu không cũng không chật vật như vậy.
Tô Yến Dĩnh có chút trầm mặc, không nói gì.
Lúc này, trong hội trường, cuộc chiến đấu đã kết thúc, người điều khiển Xích Diễm Khuyển đã chiến thắng, hai bên lần lượt đi xuống.
Mà cùng lúc đó, thiếu nữ tên “Giang Băng" ngồi ở phía trước mà Lam Nhạc Nhạc vừa nhắc khi nãy đã chậm rãi đứng dậy, nhất thời liền hấp dẫn ánh mắt nóng bỏng của nam sinh toàn lớp, cùng ánh mắt tức giận của những người còn lại.
- Vận khí của con bé này thật tốt, gặp phải đối thủ đều là gà mờ.
Trong lòng Lam Nhạc Nhạc bất bình nói.
Tô Yến Dĩnh nhíu mày, không trả lời.
Vài phút sau, trên sân chiến đấu đã kết thúc, mặt thiếu nữ lạnh lùng như băng, chậm rãi đi xuống đài.
Tô Yến Dĩnh cảm nhận được, khi hạ đài đối phương nhìn cô một cái.
Ý nghĩa của cái nhìn này như muốn nói “Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng”.
Hừ!
Tô Yến Dĩnh siết chặt ngón tay, sắc mặt càng thêm bình tĩnh.
- Đi.
Tô Yến Dĩnh đứng dậy, nói gì đấy với Lam Nhạc Nhạc, cũng nói với Lôi Quang Thử bên người.
Lôi Quang Thử cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân như có chút biến hóa, nó cũng đứng thẳng người lên, trong đôi mắt nhỏ kia hiện lên một vòng sắc bén.
Có điều không ai để ý đến ánh mắt của một Lôi Quang Thử cấp thấp, cũng không có phát giác được bên trong ẩn chứa khí tức nguy hiểm.
Theo lối đi nhỏ, Tô Yến Dĩnh thẳng đường đi tới, bước lên bậc thang vào hội trường.
Lôi Quang Thử thì nhảy nhót đuổi theo.
Trong hội trường lớn này, cô lẳng lặng đứng thẳng, nghênh đón ánh mắt toàn trường.
Mặt của cô gái không chút lo sợ, ánh mắt ngang nhiên mà bình tĩnh.
- Là Tô Yến Dĩnh ban hai năm ba!
Trọng tài lập tức tuyên bố tên Tô Yến Dĩnh, một bên vừa kích thích nói:
- Mọi người bên dưới, chúng ta xem trên màn hình lớn đối thủ của Tô Yến Dĩnh chúng ta rút được là ai nào.
Ánh mắt mọi người trong hội trường chuyển đến màn hình to lớn, trên màn hình một chuỗi ảnh chân dung chớp động, cuối cùng dừng lại.
Hỏng bét!
Lam Nhạc Nhạc nhìn thấy ảnh chân dung kia dừng lại, sắc mặt biến hóa, đó là Trương Hiểu ban bảy năm ba, một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ, là nhân vật số một số hai ban bảy!
Sắc mặt Tô Yến Dĩnh cũng là hơi đổi.
Vận khí của mình thật quá không may, ai không gặp lại gặp một khối xương khó gặm này?
Rất nhanh, đối thủ của cô cũng lên trận.
Một thiếu niên, người cao khoảng một mét bảy mươi lăm, tóc đen rối bời, ánh mắt ngạo nghễ, trong tay mang theo đồng hồ quý báu, có mấy phần khí thế một thiếu gia cuồng dã.
- Ban hai Tô Yến Dĩnh?
Trương Hiểu nhìn thấy đối thủ của mình, nhịn không được cười khẽ.
- Xem ra vận khí của tôi cũng không tệ, nghe nói mấy trận chiến trước của cô, tất cả sủng thú đều bị thương, chậc chậc, hiện tại phải dựa vào con chuột nhỏ này sao?
Sắc mặt Tô Yến Dĩnh âm trầm, trái tim cũng chầm chậm chìm xuống dưới.
- Tranh tài ba trận thắng được hai trận sẽ thắng, hai bên chỉ có thể điều động ba sủng thú tham chiến, không cho cố ý đả thương người, cuộc tranh tài bắt đầu!
Trọng tài bên cạnh hội trường lạnh giọng tuyên bố.
Trương Hiểu cười nhẹ một tiếng, đưa tay ra, thôi động lực lượng khế ước, bỗng nhiên, không gian trước mặt cậu có chút xoay tròn rồi bắt đầu vặn vẹo, ngay sau đó một thú toả ra ngọn lửa màu đen rơi xuống đất.
Lực lượng Phong Bão cấp 2!
Trên người Trương Hiểu tỏa ra bạch quang mông lung, sau đó hóa thành một cơn gió lốc quấn quanh bốn chân của con thú này, đây là năng lực tăng phúc cơ bản nhất một Chiến Sủng Sư cần nắm giữ.