Cô gái mỉm cười vui vẻ đi đến một bên phòng khách, xách một cái rương kim loại ra, dùng tay ngoắc Xích Chu Điểu lại nói:
- Tiểu Hỏa tới đây nhanh lên, những thứ này đều là dành cho nhóc đây.
Cô mở cái rương ra, bên trong có mười mấy loại thức ăn cho thú sủng, đủ loại hoa quả cỏ cây, còn có hũ sâu bọ được đóng kín, tất cả đều là những mỹ thực mà loài chim rất yêu thích.
Phạm Thượng Đức nhìn xem, quay người lại nói với Xích Chu Điểu:
- Đứa nhỏ, đến xem thử đi, có người mang thức ăn ngon đến cho nhóc.
Là một con sủng thú trung cấp, dĩ nhiên Xích Chu Điểu có linh tính, lúc này nó làm ra vẻ ta đây không có hứng thú cho lắm. Đợi đến khi Phạm Thượng Đức mở miệng nói, nó có chút không tình nguyện đi tới, nhìn thoáng qua rồi quay đầu sang một bên. Trong ánh mắt nó chứa đầy vẻ biếng nhác, nằm rạp lên mặt đất...không hề có một chút hứng thú nào.
Này...
Cô gái thấy thế thì kinh ngạc, không nghĩ tới Xích Chu Điểu không nể mặt mình như vậy, nhiều mỹ thực như vậy mà không cám dỗ được nó?
Cậu thanh niên ở bên cạnh cũng sửng sốt, thần tình rất là xấu hổ.
Phạm Thượng Đức thì không có một tí kinh ngạc. Trong rương có không ít mỹ thực cho thú sủng, nhưng lúc trước lão đều cho Xích Chu Điểu nếm thử qua hết rồi, nhưng tất cả đều không có chút hiệu quả nào hết.
- Ông, con chim này không có mắc bệnh gì đó chứ?
Cô gái liếc nhìn Xích Chu Điểu đang uể oải nằm rạp trên mặt đất , không nhịn được thốt ra hỏi.
Lông mày của Phạm Thượng Đức chụm lại, thực ra thì trước đó lão cũng cho là như vậy. Nhưng mà lão lại tận mắt nhìn thấy bộ dạng nó vui mừng đập cánh ăn uống ở cửa hàng thú sủng, sau lúc đó thì lão cảm thấy có lẽ vấn đề nằm ở thức ăn.
- Gần đây khẩu vị của nó không được tốt lắm. Đồ ăn bình thường không thể nuốt nổi, chắc qua một thời gian ngắn nữa sẽ tốt hơn.
Phạm Thượng Đức từ tốn nói như vậy, cùng lúc chậm rãi đi đến một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ánh mắt cậu thanh niên nhấp nháy, thừa cơ nói:
- Đã như vậy, hay là ông đưa nó lên thành khu với tụi cháu đi, ở nơi đó có bệnh viện Tinh Sủng tốt nhất, nhất định là có thể tìm ra vấn đề của nó. Lỡ như phát sinh hậu hoạn gì cũng có thể giải quyết kịp thời, như vậy thuận tiện hơn nhiều.
Phạm Thượng Đức lạnh nhạt nói:
- Ông đã nói từ trước, ông cứ ở yên chỗ này thôi, sẽ không đi bất kì chỗ nào.
Sắc mặt cậu thanh niên biến hóa, khẽ trầm mặc, không nói thêm một lời nào.
- Ông, dù ông không muốn đi cũng phải suy nghĩ cho tiểu hỏa, nó cứ tuyệt thực như thế nữa sẽ không cầm cự được mấy ngày đâu. Ông không thể mở to mắt mà nhìn nó chết đói mà.
Cô gái lập tức mở đường cong cứu quốc, uyển chuyển thay đổi một góc độ khác để khuyên nhủ.
Nghe cô gái nói đến như vậy, lông mày Phạm Thượng Đức chợt nhíu lại, nhưng có mấy phần đắc ý trong đó:
- Nó cũng không có tuyệt thực, hôm nay ông đã dẫn nó đi mua được thức ăn ngon rồi. Chỉ là nó không chịu ăn các thức ăn thường do tụi cháu mang đến mà thôi, không phải là nó sẽ không ăn những món khác.
Cậu thanh niên xong im lặng không biết nói gì, cậu mang thức ăn thường đến? Phải biết mỗi một loại thức ăn cho thú sủng ở trong này đều rất quý báu!
- Ông mua thức ăn cho nó?
Cô gái kinh ngạc, sắc mặt rất là cổ quái hỏi:
- Nó chịu ăn sủng thực khác?
- Đương nhiên.
Phạm Thượng Đức cười nói.
- Không thể nào.
Vẻ mặt Phạm Tiểu Ngư vô cùng hoài nghi, cô cảm thấy ông mình cố ý tìm cớ mà thôi. Dù sao qua nhiều năm như vậy, vì không muốn cùng lên thành khu ở cùng bọn họ, không biết ông đã dùng bao nhiêu lý do kỳ quái.
Phạm Ngọc Kinh cũng lộ vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Phạm Thượng Đức nhíu mày, đưa tay lấy một cái bình nhỏ trong túi, vặn nắp đổ ra một hạt.
- Lại đây.
Phạm Thượng Đức kêu Xích Chu Điểu lại.
Trên thực tế, ngay khi lão vừa vặn cái nắp ra, Xích Chu Điểu cũng đã quay phắt lại.
Một hạt bay tới.
Xích Chu Điểu lập tức hả mỏ đớp lấy, ực một cái liền nuốt xuống.
Nhìn thấy một màn này, hai anh em lập tức ngây ra.
Rất nhanh, Phạm Tiểu Ngư lấy lại tinh thần, cô cảm thấy có chút khó tin.
- Nhất định là do đồ ăn bày trên mặt đất không hấp dẫn dục vọng ăn uống của tiểu hỏa, hẳn là phương pháp cho ăn của mình không đúng.
Nói xong, cô lấy vài món hoa quả từ trong rương ra, hô lên:
- Tiểu hỏa, đến đây!
Xích Chu Điểu nhìn sang...
Một món hoa quả đập ngay lên mặt nó.
Phạm Tiểu Ngư: “...”
Nhìn thấy Xích Chu Điểu xù lông lên, cả người Phạm Tiểu Ngư toát ra mồ hôi lạnh, không dám thử nữa.
- Hiện tại thì hai đứa tin chưa.
Phạm Thượng Đức cười ha hả, mặt mũi rất là đắc ý.
Phạm Tiểu Ngư nhìn thấy dáng vẻ của ông nội như vậy, đành phải im lặng, cô biết lần này muốn mượn nhờ tiểu hỏa đã không cách nào thành công rồi.
- Ông nội, đây là loại sủng thực gì, tại sao cháu chưa từng nhìn thấy, ông lấy ở đâu ra vậy?
Phạm Ngọc Kinh nhìn kỹ hạt trái cây trong tay mình, hơi nghi ngờ. Cậu tự nhủ đã từng xuất chiến vô số, cũng coi như là có kiến thức cũng rộng rãi, nhưng lại chưa từng thấy loại hạt này.
Phạm Thượng Đức cười một tiếng:
- Mua ở một cửa hàng sủng thú gần đây thôi, thứ này gọi là Nham Chu Quả gì đó.
- Nham Chu Quả?
Phạm Tiểu Ngư thận trọng tiêu hóa cái tên này, với lượng kiến thức to lớn cô đã học tập được, nhưng lại không thể tìm thấy bất kì tin tức nào liên quan đến nó, đành phải ngạc nhiên nói:
- Cháu chưa từng nghe qua loại trái cây này, thứ này có thể ăn sao? Nhìn thì rõ ràng không được tốt cho lắm.
Phạm Ngọc Kinh đồng ý:
- Không sai, có vài cửa hàng sủng thú vô lương tâm, lấy ít thứ cỏ dại quả dại giả mạo các loại thực vật cho thú sủng ăn. Những chuyện này ở trên nội thành quản lý rất nghiêm khắc, nhưng ở nơi này thì khá buông lỏng. Ông nội, tốt nhất đừng mua những thứ không rõ nguồn gốc cho gây hoạ cho tiểu hỏa.
- Hửm?
Nghe hai người nói như vậy, Phạm Thượng Đức căng thẳng trong lòng.
Xích Chu Điểu là bảo bối của lão, đối với lão thì nó mang một ý nghĩa hết sức quan trọng. Nếu như lỡ xảy ra chuyện gì thì lão không dám tưởng tượng đến nữa.
- Việc này, sẽ không kinh khủng như thế chứ, hơn nữa ông mua ở cửa hàng sủng thú chính quy, ở đó có giấy chứng nhận buôn bán.
Tâm thần của Phạm Thượng Đức không yên, nhưng vẫn cố duy trì vẻ mặt trấn bình tĩnh.
Phạm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cháu nghe nói có một vài hắc điếm biết cách sử dụng các chất hóa học đặc biệt trộn lẫn với thực vật để cho thức ăn sủng thú của mình nhìn hấp dẫn hơn. Khiến cho thú sủng ăn không dừng được, một khi không ăn nữa sẽ nổi điên lên. Nhưng một khi ăn trong thời gian dài, cuối cùng rất có thể là sủng thú sẽ đột tử hoặc là xảy ra chuyện khủng khiếp.
Phạm Thượng Đức giật mình, lão cũng thấy trên TV có những tin tức như thế này, bỗng như trái tim bị siết chặt lại.
- Không sai đâu, cháu mang tới những loại thực vật đều là những món mà loài chim hệ hỏa thích ăn nhất. Nhưng Tiểu hỏa nhìn cũng không thèm nhìn, lại chỉ có hứng thú với thứ này của ông nội, việc này quá đỗi kỳ quái.
Phạm Ngọc Kinh nghe em mình nói như thế, gương mặt chất phác cũng mất đi nụ cười ngờ nghệch, thay vào đó chính là vẻ mặt lạnh lùng.
- Phải rồi ông nội, thứ này mua hết bao nhiêu tiền?
Đột nhiên Phạm Tiểu Ngư hỏi.
Phạm Thượng Đức giật mình, vô ý thức trả lời:
- 1500 tệ...
- Một lọ như vầy một ngàn rưỡi???
Phạm Tiểu Ngư kinh ngạc, nháy mắt gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh như tuyết.
- Nơi này không phải là thành khu, làm gì có sủng thực mắc như thế, chắc chắn là hắc điếm (gian thương)!