Vẫn là giao diện thuộc tính đơn sơ ngắn gọn như trước, cũng chỉ có vọn vẹn một năng lực cơ sở của chủng tộc Khô Lâu...
Nhưng mà...
So với hồi trước thì tiểu Khô Lâu đã có những biến hóa thật lớn.
Đầu tiên là chiến lực: từ 1.1 yếu đến có thể xem là cặn bã tăng vọt lên tới 2.8, đây là một bước phát triển vượt bậc.
Phải biết chiến lực 1.1 tương đương với sức chiến đấu tiêu chuẩn của nhân loại bình thường, nhưng 2.8 thì đã có thể tuỳ tiện săn giết dã thú như mãnh hổ! Chênh lệch như thế này thì không cần nói cũng biết.
Lại nói tiếp, ở một vị diện dành cho sinh vật vong linh như Hỗn Độn Tử Linh giới này, tuy tiểu Khô Lâu không có tu luyện chút nào, nhưng vẫn tăng cấp độ từ cấp 1 hạ vị đến cấp 1 trung vị, đây cũng là một tiến bộ nho nhỏ.
Tư chất bị đánh giá là kém cỏi tăng lên đến hạ hạ đẳng, hơn nữa cấp 1 trung vị nhưng bộc phát ra sức chiến đấu đã rất gần cấp 3, có thể xem ưu tú xuất sắc. Nhưng mà dưới sự đánh giá ngặt nghèo của hệ thống, đành phải coi như kém.
Tô Bình cười khổ, nghĩ đến yêu cầu của nhiệm vụ, cậu cảm thấy ngán ngẩm.
Nhưng mà, nghĩ đến việc bọn họ được truyền tống đến vị diện Hỗn Độn Tử Linh Giới thế này, cho dù đã chết lặp đi lặp lại vô số lần, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ mới ở chỗ này hai ba tiếng đồng hồ mà thôi. Trong một thời gian ngắn như vậy mà đã tăng lên vượt mức, như thế này đã ra rất tốt.
Ô!
Bỗng nhiên, Lôi Quang Thử từ đằng xa chạy trở về, nó truyền đến tín hiệu cảnh giác và khẩn trương.
Tô Bình lấy lại tinh thần, ánh mắt ngưng trọng, cậu đã trông thấy phía sau Lôi Quang Thử có một bộ hài cốt do một đám xương to lớn ghép vào nhau mà thành đang bò lê bò lết đuổi theo...
Bộ xương này dài gần năm mét, giống dã thú nhưng lại không ổn định. Bản thân nó là do đủ loại xương cốt hợp lại, tứ chi rất linh hoạt mà phóng theo Lôi Quang Thử.
Nhìn thấy quái vật như vậy nhưng Tô Bình không hề khẩn trương mà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thi triển kỹ năng “Sát ý” ngay.
- Lên!
Lôi Quang Thử vừa trốn về ngay lập tức hai mắt đỏ bừng lên, nhe răng trợn mắt, dừng phắt lại. Toàn thân nó phóng điện lập lòe, lao ngược về phía bộ xương to lớn.
Tô Bình quay đầu lại nhìn tiểu Khô Lâu dưới chân, nó vẫn đứng yên ngơ ngác. Nhưng khác hẳn với vẻ ngốc nghếch trong dĩ vãng, hình như nó đang thoải mái hưởng thụ, chìm đắm trong biển cả sung sướng. Một làn sương mù màu xám xen lẫn với vài tia huyết sắc lưu động quanh thân, tất cả xương cốt ở bên trong thân thể nó được năng lượng màu xám và huyết khí tưới tắm, càng lúc càng cứng cáp hơn.
Tô Bình cảm thấy như nó đang tiêu hóa viên bảo thạch huyết hồng. Tô Bình thoáng nghĩ, không có phái nó ra xuất chiến mà để cho Lôi Quang Thử chiến đấu một mình.
Rõ ràng là bộ Khô Lâu to lớn này có sức chiến đấu vượt qua Khô Lâu hình người lúc trước. Tốc độ của Lôi Quang Thử nhanh như vậy mà không kịp phản ứng. Rất may mắn là nó nắm giữ một trong thập đại bí kỹ “Lôi Thiểm", năng lực này khiến cho nó có thể vượt cấp cận chiến với đối thủ. Vả lại phối hợp với khả năng hồi sinh vô hạn của Tô Bình, nó mài mòn suy yếu đối thủ từng li từng tí một, đánh một trận tiêu hao chiến dài thườn thượt.
Bành!
Dưới sự hồi sinh liên tục hơn trăm lần, đột nhiên Lôi Quang Thử bắn ra một đạo lôi quang giống như tia sét. Dưới khoảng cách xa nhau mấy mét thì tia chớp đã bổ vào trên thân đối phương.
Tô Bình sững sờ, cậu chưa từng nhìn thấy nó sử dụng chiêu thức công kích này qua.
Vội dùng Giám Định Thuật, Tô Bình phát hiện cột năng lực của Lôi Quang Thử có thêm một thứ, tên là “Phi Lôi Tiễn” (mũi tên điện).
“Bình thường thì năng lực trung cấp hệ Lôi này do đám sủng thú phi hành nắm giữ, vậy mà bị con chuột nhỏ này học được rồi...
Sau khi hiểu rõ, Tô Bình không nhịn được cười một tiếng, mặc dù là năng lực này chỉ ở bậc trung thôi nhưng lợi ở chỗ có thể công kích từ xa, cũng xem như là rất tốt rồi.
Bởi vậy có thể thấy rằng, đứa nhỏ này bị ép phải liên tục dùng “Lôi Thiểm” cận thân đổi mệnh, thật sự là bị ép đến đường cùng mới sinh ra cái công kích tầm xa như vậy.
Dưới tình huống nắm giữ “Phi Lôi Tiễn”, chiến lực của Lôi Quang Thử cũng lên tới 4.3, đã ngang bằng với không ít chiến sủng cấp 4 rồi.
Chừng một giờ sau, rốt cuộc thì bộ Khô Lâu kia ngã xuống đất, hắc ám trọc khí trên thân thể nó đã tán loạn đi hết.
Đã không có năng lượng để phục hồi xương gãy...nó chỉ có thể mặc cho Lôi Quang Thử phá hư toàn bộ thân thể...
Sau khi bộ Khô Lâu ngã gục xuống đất, tiểu Khô Lâu từ từ đi đến, lại lục lọi tìm kiếm trong đám xương cốt này. Nhưng lần này thì nó không có lựa chọn xương cốt để thay thế cho bản thân mà từ bên trong đống xương cốt moi ra một cây xương cốt khá sắc bén, rồi nắm chặt xách trở về.
Tô Bình nhìn thấy bộ dạng của nó, chắc là nó xem cây xương cốt sắc bén như một thanh cốt đao, vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
- Không biết thứ này có tác dụng gì với nó, hình như việc tiêu hóa sẽ cần không ít thời gian.
Tô Bình nhìn chăn chú viên bảo thạch huyết hồng trong hộp sọ tiểu Khô Lâu, thầm hiếu kỳ. Năng lượng ẩn chứa bên trong viên bảo thạch này bị tiểu Khô Lâu hấp thu liên tục, có vẻ như đã rút nhỏ đi một chút.
Tô Bình không thèm nghỉ ngơi chút nào, điều khiển Lôi Quang Thử đi tìm kiếm xung quanh, dẫn dụ con mồi về.
Lôi Quang Thử không tình không nguyện lê thân mà đi...cũng không lâu lắm nó kinh hãi vội vội vàng vàng phóng ngược trở về. Nó nhanh chóng dụ được hai bộ Khô Lâu hình dáng quái dị về đây. Một con giống như dã thú, một con khác thì có hình nhân loại nhưng thể tích to lớn hơn nhiều, cao đến bốn năm mét. Thân thể nó vụng về chậm chạp lại còn nắm chặt miếng xương cốt to lớn trong tay xem một như tấm chắn.
Loại Khô Lâu này cũng đã có linh trí đơn giản, biết tư duy một chút. Có lẽ bên trong hộp sọ còn lưu lại một phần ý thức lúc còn sống, cho nên chúng mới biết được cách sử dụng trang bị.
Ngay lập tức Tô Bình cho Lôi Quang Thử và tiểu Khô Lâu cùng xuất chiến.
Tiểu Khô Lâu quơ quơ thanh cốt đao nhỏ rồi phóng về phía kẻ địch.
Khi nhìn thấy tiểu Khô Lâu, hai con Khô Lâu quái dị bị hấp dẫn, chúng nó cùng một lúc bỏ qua công kích của Lôi Quang Thử mà trực tiếp quay lưng vọt tới tiểu Khô Lâu.
Tiểu Khô Lâu quơ thanh cốt đao nhỏ bé, phóng người lên chém vào Khô Lâu hình thú đang bò đến, nhưng không thể chặt đứt nhánh xương cốt nào. Ngược lại nó bị khung xương quét trúng, thân thể bay ra ngoài, cũng may thân thể nó cứng hơn lúc rất nhiều, không bị vỡ tan ra thành từng mảnh.
Tô Bình lại dùng Giám Định Thuật, nhìn thấy Khô Lâu hình thú vậy mà có chiến lực 5.2, vượt xa tiểu Khô Lâu và Lôi Quang Thử.
Khô Lâu hình thú vọt tới trước tiểu Khô Lâu, nó há miệng ra muốn cắn xuống, muốn một ngụm nhai rồm rộp rồi nuốt hết.
Nhưng Khô Lâu hình người theo sát phía sau lại dùng tấm chắn đập bay Khô Lâu hình thú, cứu tiểu Khô Lâu ra ngoài. Sau đó, Khô Lâu hình người bước tới một bước, cầm thân thể sắp sửa vỡ ra từng mảnh của tiểu Khô Lâu ném vào trong miệng, toàn thân nó nổi lên hắc ám trọc khí cuồn cuộn như là muốn đồng hóa tiểu Khô Lâu....
Rôm rốp!!!
Thân thể tiểu Khô Lâu vỡ vụn, viên bảo thạch huyết hồng trong hộp sọ của nó cũng rơi ra, lăn lông lốc vào trong đầu Khô Lâu hình người.
Cùng lúc đó, Tô Bình được hệ thống nhắc nhở hồi sinh...
Tô Bình ngẩn ra, không nghĩ tới là tiểu Khô Lâu chết đi thì viên bảo thạch huyết hồng sẽ rơi ra ngoài, điều này chứng tỏ nó chưa có hấp thụ hoàn toàn?
Không suy nghĩ nhiều được nữa, Tô Bình nhanh chóng hồi sinh cho tiểu Khô Lâu, để nó phối hợp với Lôi Quang Thử công kích Khô Lâu hình người.
Thực tế thì ngoại trừ tiểu Khô Lâu và Lôi Quang Thử, Khô Lâu hình thú bị cái thuẫn (tấm chắn) đập cho một nhát cũng quay lại nhào vào đánh Khô Lâu hình người, tranh giành viên bảo thạch huyết hồng.
- Sử dụng Lôi Thiểm, trực tiếp chui trong đầu nó mang viên bảo thạch ra!
Tô Bình truyền đạt ý mình cho Lôi Quang Thử.
Lôi Quang Thử tiếp thu được ý niệm, thân chuột liên tục chớp động, trực tiếp xuất hiện bên trong cái đầu lâu to lớn của Khô Lâu hình người, mồm cắn chặt viên bảo thạch. Sau đó trên thân nó có điện quang lóe lên, rời khỏi chỗ đó, lại liên tục chớp lên hai lần đã xuất hiện ở trước mặt Tô Bình.
Tô Bình đón lấy viên bảo thạch huyết hồng trong mồm nó, sau đó tức khắc thu vào không gian chứa vật.
Mặc dù thứ này đối với tiểu Khô Lâu rất hữu dụng, nhưng với thể chất bây giờ của nó thì muốn hấp thu vật này chắc chắn không phải một giờ ba khắc. Nếu không may bọn họ mất mạng, hoặc thứ này bị những nhân vật cường đại khác nhìn trúng, vậy có ý nghĩa là một đi không trở lại rồi...
- Chỉ có thể chờ lúc trở về có thời gian sẽ cho nó hấp thu từ từ, thuận tiện để cho hệ thống xem xét đây là thứ quái gì.
Tô Bình tự nhủ trong lòng, cậu ngẩng đầu nhìn lại, không có viên bảo thạch huyết hồng, hai bộ Khô Lâu đang hỗn chiến cũng ngưng lại, ánh mắt của bọn nó tập trung vào Tô Bình cùng Lôi Quang Thử, lập tức mang vẻ hung ác lao tới.
- Giết!
Tô Bình ra lệnh cho Lôi Quang Thử và tiểu Khô Lâu phản công...