Lôi Quang Thử vừa sống lại nên có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, nó hơi chút do dự, hay là nghe lệnh xông về cự trùng?
Hai lần con mồi đến miệng rồi lại tự dưng biến mất, cự trùng đã bị chọc giận, ngay khi Lôi Quang Thử vọt tới, nó đột nhiên phun ra ra một ngụm chất nhầy màu trắng, chất nhầy nhanh chóng khuếch trương ra giống mạng nhện, lập tức liền bao lấy Lôi Quang Thử.
Sau khi bắt được con mồi, cự trùng nhanh chóng ưỡn ẹo thân thể nhào tới, dùng cái lưỡi bén nhọn xé nát.
- Phục sinh!
- Tiếp tục công kích!
Tô Bình phục sinh Lôi Quang Thử, để nó xuất kích lần nữa.
Lôi Quang Thử lần lượt phục sinh, một lần lại một lần bị cự trùng bắt giết, đến lần thứ tám, trong quá trình Lôi Quang Thử nhảy vọt lên, đối mặt với chất nhầy hình mạng nhện của cự trùng phun ra, thân thể của nó bỗng nhiên lóe lên, biến mất, trong tích tắc xuất hiện ở một khoảng cách phía sau!
- Lôi thiểm!
Tô Bình thấy trừng mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Là một trong mười tuyệt kỹ chính của sủng vật hệ Lôi “Lôi Thiểm”?
Là do mình hoa mắt?
Đây chỉ là Lôi Quang Thử cấp 1, tại sao lại lĩnh ngộ được bí kỹ Lôi hệ trân quý như thế?
Tô Bình có chút kinh nghi.
Phải biết, cho dù là rất nhiều Tinh Sủng cao đẳng hệ Lôi cấp 8 cấp 9 cũng chưa hẳn có thể nắm giữ bí kỹ đỉnh cấp trân quý như thế!
Mà con Lôi Quang Thử này chỉ có tư chất phổ thông, thậm chí có thể nói là thấp kém, đừng nói là lĩnh ngộ bí kỹ, coi như dạy nó một số sủng kỹ trung đẳng hệ Lôi thì nó cũng chưa hẳn có thể học được!
Ánh mắt Tô Bình nhìn chăm chú, vô cùng cẩn thận.
Sau một lần thuấn di, trong nháy mắt Lôi Quang Thử đã đến gần sát bên cạnh cự trùng, nó tìm được một sơ hở tuyệt hảo của đối phương, lập tức trên người nổi lên ánh chớp nồng đậm, đụng đầu vào chỗ thịt mềm của cự trùng.
Cự trùng lăn ra đất trên đất, chỗ thịt mềm truyền ra mùi khét.
Có điều nó cũng không đánh mất sức chiến đấu, ngược lại nó bị cơn đau nhức kịch liệt kích thích điên cuồng vặn vẹo, rất nhanh lại bò lên, dùng tốc độ nhanh hơn phản công Lôi Quang Thử.
Lôi Quang Thử vừa thả ra điện lực toàn thân, có chút mệt mỏi rã rời, hành động chậm chạp, dưới sự phản công của cự trùng, lập tức bị cuốn lấy thân thể, lại một lần nữa mất mạng.
- Phục sinh.
Tô Bình nói thật nhanh.
Lôi Quang Thử lại đứng trên mặt đất lần nữa, nó không còn mờ mịt như lúc trước nữa, tựa hồ nó đã quen thuộc, sau cơn đau ngắn ngủi là một cảm giác rực rỡ hẳn lên.
Khi thấy cự trùng ở đối diện đã bị thương, Lôi Quang Thử không đợi Tô Bình hạ lệnh liền chủ động vọt tới tiếp tục cuộc chiến còn dang dở.
Công kích, thụ thương, bỏ mình, phục sinh.
Lặp lại đến vài chục lần, đối đầu với con Lôi Quang Thử đánh không chết ở trước mặt, cự trùng rốt cuộc cũng không cam lòng ngã xuống đất, ôm hận mà kết thúc.
Trong quá trình chiến đấu phía sau, Tô Bình cũng không còn nhìn thấy bí kỹ ‘Lôi thiểm’ kia, tựa hồ đây chẳng qua là ảo giác mà thôi.
Cậu có chút thất vọng cùng tiếc nuối, nhưng vừa nghĩ tới nếu như một màn kia là thật, như vậy con Lôi Quang Thử này có thể thi triển ra lần thứ nhất, tương lai tất nhiên sẽ thi triển ra lần thứ hai!
Giải quyết cự trùng, Tô Bình cũng có thể thở phào rồi, chí ít chính mình không cần bị cự trùng ăn hết, trải nghiệm cảm giác tử vong buồn nôn kia.
- Xem ra, nơi này mặc dù nguy hiểm, nhưng hiệu quả rèn luyện xác thực rất mạnh.
Tô Bình nhìn Lôi Quang Thử mệt mỏi ghé vào bên cạnh thi thể của cự trùng, vật nhỏ này sau khi được phục sinh thì tốc độ xuất thủ rõ ràng nhanh hơn, công kích cũng càng thêm xảo trá linh hoạt, còn lợi dụng động tác giả đánh lén đối phương một lần.
Trận chiến đấu này mặc dù có rất nhiều lần chết đi sống lại, nhưng trên thực tế chỉ có thời gian chừng mười phút đồng hồ, trong thời gian ngắn như vậy mà có tiến bộ lớn như thế đã xem như rất khó mà tin được.
Có lẽ, ba ngày sau có thể khiến cho thực lực của nó bạo tăng!
Tô Bình bỗng nhiên có chút chờ mong, cảm thấy nhiệm vụ này cũng không phải là không có chút hi vọng hoàn thành.
- Đi thôi, nhóc con.
Tô Bình sờ lên cái đầu nhỏ của Lôi Quang Thử, đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Mệt mỏi!
Lôi Quang Thử truyền tới một suy nghĩ bất đắc dĩ.
Tô Bình sững sờ.
Nghĩ đến quá trình nó khổ chiến để đánh giết cự trùng, trong lòng cậu cũng hiểu được.
- Vậy trước tiên hãy khôi phục thể lực đã.
Tô Bình nở nụ cười hòa ái.
Lôi Quang Thử đang dựa vào thi thể cự trùng, hữu khí vô lực giương mắt liếc qua, thấy được khuôn mặt tươi cười kia đang dần tiến đến, bỗng nhiên nó có loại cảm giác kỳ quái.
Không đợi nó làm ra phản ứng, một trận bén nhọn đau đớn truyền đến.
- Phục sinh.
Tô Bình nhìn qua Lôi Quang Thử vừa được ngưng tụ ra trên mặt đất, cười mỉm mà nói:
- Thể lực khôi phục rồi?
Lúc trước Lôi Quang Thử lần lượt được phục sinh, Tô Bình đã chú ý tới sau mỗi lần nó phục sinh, thì đều khôi phục đến trạng thái tốt nhất, không còn dáng vẻ mệt mỏi tiêu hao do chiến đấu nữa.
Cho nên, đây là biện pháp khôi phục trạng thái nhanh nhất.
Lông tơ cả người Lôi Quang Thử lóe sáng, nụ cười của tên nhân loại này thời khắc này đã in thật sâu khắc vào trong đầu của nó.
- Tê!
Lôi Quang Thử nhe răng trợn mắt, tựa hồ đang cảnh cáo Tô Bình không được làm như vậy nữa.
Tô Bình kéo lợi trảo của con cự trùng ra, cái lợi trảo này quả nhiên rất sắc bén, hơi dùng sức liền có thể đâm xuyên qua Lôi Quang Thử, cũng được xem như một kiện thần binh lợi khí rồi.
- Ngoan, đi thôi.
Tô Bình sờ lên cái đầu nhỏ của nó.
Lôi Quang Thử cắn răng vang lên tiếng kẽo kẹt, nếu không phải có khế ước hạn chế, nó sẽ không kiềm chế được xúc động muốn cắn chết chủ nhân này.
...
...
Ba ngày sau.
Trên một ngọn núi lớn cao vạn trượng trong Lôi Đình Vân Hải.
Mây mù quấn quanh sườn núi, núi đá cứng cáp, hùng kỳ tráng lệ, là một bức tranh phong cảnh Man Hoang yên tĩnh tuyệt mỹ.
Ở trên một khối đá lớn không đáng chú ý, mấy sinh mệnh nhỏ bé như sâu kiến đang tiến hành một trận sinh tử chiến kịch liệt!
- Nhanh, dùng Lôi Ảnh Tàn Ảnh phân tán lực chú ý của nó.
- Quấn quanh nó.
- Dùng Lôi đoạn công kích bên lưng nó.
Tô Bình đứng một bên cự thạch dùng ý niệm câu thông chỉ huy.
Phía trước, một lớn một nhỏ hai bóng hình hỗn chiến kịch liệt.
Lớn là quái vật hình dáng con gián, thân thể mau lẹ, toàn thân đều là giáp xác nham thạch màu đá vôi, dưới bụng nó mọc đầy lợi trảo bén nhọn, đây là một loại Tinh Sủng cự thạch thuộc hệ Địa cực kỳ hiếm thấy ở Lôi Đình Vân Hải, cũng là khắc tinh của Tinh Sủng hệ Lôi.
Nhỏ thì so với con mèo nhà cũng không chênh lệch nhiều, lông tóc màu tím nhạt, toàn thân quanh quẩn lấy lôi điện, lông tóc dựng đứng như kim châm bén nhọn, đúng là Lôi Quang Thử.
Tư!
Ánh chớp phun trào, Lôi Quang Thử bỗng nhiên chạy tới phía trước Thạch Chương Quái.
Thạch Chương Quái theo bản năng đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, một tia tử quang nhàn nhạt lập lòe, sau đó xuất hiện ở sau lưng Thạch Chương Quái.
Thạch Chương Quái rất nhanh phát giác không thích hợp, Lôi Quang Thử đang chạy phía trước toàn thân phát ra điện quang lờ mờ, thân thể càng lúc càng mờ nhạt, tận đến khi biến thành hư ảnh mờ nhạt.
Là tàn ảnh!
Thạch Chương Quái đột nhiên phát giác được nguy hiểm, nhanh chóng quay đầu, nhưng vào lúc này, một tia tử quang chói mắt xuất hiện trong tầm mắt của nó.
Lôi Quang Thử bật lên thật cao, ánh chớp toàn thân nó nồng đậm đến cực điểm dần dần tụ lại trên đỉnh đầu, sau đó thành một lưỡi đao được áp súc cực độ.
Phốc!
Lưỡi đao chém xuống, chỗ thịt mềm bên cạnh sườn (phần eo) của Thạch Chương Quái không thể nào ngăn cản được lực lượng đó, thân thể bị chia ra làm hai!
Máu tươi màu lục trong phun ra tung toé, bắn lên tảng đá.
- Hoàn mỹ.
Tô Bình vỗ tay phát ra tiếng.
Chỉ dùng một cái mạng đã có thể đánh chết được con Tinh Sủng cấp 1 hệ Địa có thực lực cao hơn bản thân, rõ ràng chứng tỏ thực lực của con Lôi Quang Thử đã tăng mạnh, cách biệt như ngày với đêm so với ba ngày trước.
Sự thật cũng đúng như thế.
Ngay vừa rồi, trong đầu cậu đã thu được hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
- Không nghĩ tới, ngắn ngủi ba ngày lại có thể làm được...
Tô Bình âm thầm cảm thán, đây quả thực không thể tưởng tượng được.
Có điều để có được thu hoạch khổng lồ như vậy, cậu cùng Lôi Quang Thử đã phải bỏ ra rất rất nhiều, đủ loại kiểu chết đã được thử qua hơn trăm lần, Lôi Quang Thử còn nhiều hơn, chừng hơn ngàn lần.
“Nhiệm vụ hoàn thành, vị diện bồi dưỡng đóng lại...”
“Kí chủ sắp rời khỏi Lôi Đỉnh Vân Hải giới...”
“Kí chủ giải trừ khế ước tạm thời cùng sủng thú...”
- Chuẩn bị trở về...
Một giây sau, ánh mắt đen kịt.
Khi ánh sáng lần nữa xuất hiện lại, cảnh tượng quen thuộc trong cửa hàng sủng thú hiện ra trong tầm mắt, hết thảy tựa như một giấc mộng.