"Nô tỳ cũng không biết Thanh Hao tỷ tỷ đi đâu, vừa rồi khi nô tỳ đánh thức cô nương cũng không nhìn thấy nàng ta." Trân Châu dứt lời nhịn không được mà lẩm bẩm một câu, "Nhiều lần khi nô tỳ gác đêm cũng không thấy bóng dáng của nàng ta." Cũng may buổi tối thường ngày cô nương rất ít khi gọi các nàng, nếu không lại giống như hiện tại không có ai hầu hạ cô nương.
Xu Xu hơi hơi nhíu mày, "Nói không chừng phải đi nhà xí, ngươi lấy giúp ta chút nước ấm lại đây đi."
Trân Châu vui vẻ đáp ứng, chạy tới gian bếp nhỏ lấy ấm đồng tới, lại rót cho Xu Xu một chén nước ấm.
Chờ Xu Xu uống xong, nàng ta lại tới gian cách đó lấy cái bô mang vào, chờ chủ tử sử dụng xong lại bê ra ngoài rửa
Xu Xu lại ngủ.
Việc còn lại của Trân Châu là rửa sạch cái bô.
Để tránh đặt ở trong phòng có mùi, quấy nhiễu chủ tử không ngủ được.
Làm xong mọi việc đã hết gần nửa canh giờ, Thanh Hao còn chưa quay về, Trân Châu khó chịu, may mà tính tình chủ nhân tốt, Thanh Hao thân là đại nha hoàn mà lại chậm trễ như vậy.
Buổi tối gác đêm còn không biết đã chạy đi chơi ở đâu, không phải là trở về phòng ngủ rồi chứ?
Đang nghĩ tới đó, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng.
Trân Châu lúc này cũng đã sắp tắt đèn đi ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân rồi lại có tiếng ngồi xuống rất mạnh, đến khi Thanh Hao tiến vào, thấy một bóng người đen tuyền ngồi trên tháp dọa nàng ta giật mình.
Sau đó chỉ thấy bóng đen kia động đậy, Trân Châu nhỏ giọng nói: "Thanh Hao tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, chúng ta đều là nha hoàn của cô nương, bây giờ còn là giờ gác đêm, tỷ chạy đi chơi nhàn hạ đến giờ mới quay về sao?"
Bóng người đen tuyền đúng là Trân Châu, Thanh Hao vỗ vỗ ngực, thấp giọng quát lớn, "Ngươi không nghỉ ngơi, ngồi đây giả thần giả quỷ làm gì!"
Trân Châu hừ một tiếng, rất không bằng lòng, nhỏ giọng nói thầm, "Ai cho tỷ giờ gác đêm lại chạy ra ngoài, vừa rồi cô nương muốn uống trà muốn dùng bô đều là một mình ta làm."
Thanh Hao sờ soạng qua, cởi giày ngồi lên tháp, nghe nói vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, thấp giọng hỏi Trân Châu, "Vừa rồi cô nương có hỏi ta đi đâu không?"
"Đương nhiên có hỏi qua một tiếng." Trân Châu nói: "Thanh Hao tỷ tỷ, tỷ thân là đại nha hoàn, cô nương nhà ta tính tình mềm mỏng thì tỷ lại không tập trung như vậy, huống chi tỷ có việc đi ra ngoài cũng phải nói với ta một tiếng, ta gọi thêm một tiểu nha hoàn lại đây, nhỡ đến lúc cô nương có việc thì còn dùng."
Trong lòng Thanh Hao hơi lo lắng, sợ Tam cô nương chỉ trích, nhưng nghĩ đến tính tình Tam cô nương mềm yếu, chắc sẽ không sao đâu.
Lại thấy tiểu nha hoàn bên cạnh cứ lảm nhảm, Thanh Hao không kiên nhẫn nói: "Được rồi, mau nghỉ ngơi đi, Sáng ngày mai còn phải dậy sớm hầu hạ cô nương."
Trân Châu hừ nói: "Tỷ biết vậy mà buổi tối còn chạy ra ngoài."
"Ngươi được rồi!" Thanh Hao thấp giọng quát lớn, "Ta đi nơi nào, cũng không tới phiên ngươi nói huyên thuyên."
Trân Châu thở phì phì nằm xuống, đưa lưng về phía Thanh Hao mà ngủ.
Tia nắng ban mai hơi hé ra, Xu Xu rời giường, hai nha hoàn vào nhà hầu hạ, Xu Xu cũng không hỏi Thanh Hao chuyện đêm hôm qua.
Thanh Hao lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, ngày thường cô nương rất ít khi quở trách các nàng.
Xem ra là sẽ không hỏi chuyện đêm qua, quả thật là cái một người tính tình mềm mỏng.
Nhưng thật ra đến khi Thanh Hao ra ngoài đổ nước, Xu Xu hỏi Trân Châu một câu, "Hôm qua Thanh Hao về khi nào?"
Trân Châu thở phì phì nói: "Nửa canh giờ đó ạ." Nàng cũng không nói chuyện đêm qua nàng cãi nhau với Thanh Hao cho Tam cô nương nghe.
Xu Xu gật đầu, cũng không nhiều lời.
Khi ăn sáng, vẫn là Trân Châu và Thanh Hao hầu hạ , đợi đến khi ăn sáng xong, hai nha hoàn lại trở về phòng nghỉ ngơi, đến phiên mấy nha hoàn khác hầu hạ.
Hôm nay Tống Kim Lương hưu mộc, đã ở trong nhà dùng bữa, Tống Ngọc Duyên cũng ngồi xe lăn tới chính viện ăn.
Nhị phòng chỉ có Tống Ngọc Cẩn tới trường học, còn lại ba người con đều ở nhà.
Dùng xong bữa sáng, nô bộc tới dọn dẹp bàn ăn, nha hoàn bưng khăn lại, Xu Xu lau xong tay mới nhẹ giọng nói với Thôi thị, "Mẫu thân, con muốn đề bạt Trân Châu thành nha hoàn nhất đẳng, lĩnh bổng lộc của nha hoàn nhất đẳng được không?"
Trong lòng Tống Ngưng Quân lộp bộp một tiếng, trên mặt không biểu hiện, ôn thanh khuyên nhủ: "Muội muội, trong phủ nha hoàn bên người chủ tử đều có số lượng nhất định, đồng lứa như chúng ta, bên người chỉ có thể có hai đại nha hoàn, bốn nha hoàn nhị đẳng. . . . . ."
Thôi thị đặt khăn lau tay vào trong thau đồng, liếc qua Thanh Hao sắc mặt xanh trắng một cái, cười hỏi Xu Xu, "Sao đột nhiên lại muốn như vậy?"
Xu Xu làm nũng, "Chỉ là con cảm thấy Trân Châu khéo léo hầu hạ rất thoải mái, đêm hôm qua nữ nhi ban khát nước, gọi một tiếng Trân Châu liền tới."
Thanh Hao mặt trắng bệch nói: "Nô... là đêm hôm qua nô tỳ có chút đau bụng, lạ đúng lúc thấy cô nương ngủ say rồi, lúc này mới tới cung phòng, lại sợ làm phiền bên tai chủ tử, nên lúc đó mới không báo cho Tam cô nương. . . . . ."
Tống Ngưng Quân nắm chặt tay, trong lòng căng thẳng không dám thở mạnh.
Xu Xu hừ nói: "Cũng không phải một lần hai lần, ban đêm khi cần ngươi thì ngươi luôn giở thủ đoạn này nọ."
Thôi thị tức giận, Tống Kim Lương cũng trầm mặt.
Thôi thị quay đầu hỏi Trân Châu, "Đêm qua Thanh Hao đi cung phòng bao lâu?"
"Thưa phu nhân, đêm qua Thanh Hao tỷ tỷ rời đi gần một nửa canh giờ." Trân Châu không phải người chủ động nói bậy, nhưng chủ tử hỏi, nàng ta cũng không cần giấu hộ Thanh Hao, nàng ta là nô tỳ của Tam cô nương, chỉ nghĩ cho Tam cô nương.
"Gần nửa canh giờ. . . . . ." Thôi thị cười lạnh, "Xu Xu viện cách vách chính là cung phòng, không biết ngươi đau bụng còn có thể đến nửa canh giờ, hay là ta mời lang trung đến xem bệnh cho ngươi, rốt cuộc là đau bụng hay là nguyên nhân khác!"
Thôi thị có chút tức giận quá mức, phẩm hạnh của nha hoàn chăm sóc nữ nhi phải đoan chính.
Thanh Hao nói là đêm qua đau bụng nên tới cung phòng, nhưng đi cung phòng đến nửa canh giờ!
Lừa dối ai đây!
Huống chi còn là nửa đêm biến mất không thấy.
Thanh Hao đã sắp mười lăm tuổi, ai biết nàng ta nửa đêm chạy đi gặp ai, nếu là nô bộc hay là thị vệ trong phủ thì sao.
Quả thực là sốt ruột.
Không thể có một nha hoàn như vậy chăm sóc bên cạnh nữ nhi được.
Chuyện Thanh Hao nửa đêm ra khỏi Thấm Hoa viện cũng phải điều tra rõ ràng, ai biết nàng ta đi đâu, vạn nhất xảy ra chuyện xấu gì, quả thực là nhục thanh danh của Xu Xu.
Thanh Hoa phù phù một tiếng quỳ xuống, nửa ngày không dám hé răng.
Nàng ta ngay cả Tống Ngưng Quân cũng không dám nhìn, nàng ta ban đầu là nha hoàn nhị đẳng bên Tống Ngưng Quân, lúc trước Tam cô nương hồi phủ, Nhị cô nương nói với phu nhân, để cho các nàng sang bên Tam cô nương làm nha hoàn nhất đẳng, phu nhân nghe Nhị cô nương nói các nàng chịu khó lại làm tốt bổn phận nên đồng ý .
Khi hai nàng tới viện của Tam cô nương, Nhị cô nương nói với các nàng, "Sau này các ngươi qua hầu hạ muội muội ta, nàng ta ở nông thôn dưỡng bệnh mà lớn lên, ngày thường có thể thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn là cô nương phủ Quốc Công, quy củ cũng phải dạy từ từ, nếu nàng ta có chuyện gì, các ngươi đều phải lại đây nói với ta một tiếng, nếu có thói quen nào không tốt, ta cũng có thể sớm giúp muội muội sửa lại, để tránh khi ra khỏi nhà lại làm người khác chê cười."
Không chỉ có như thế, mỗi tháng Nhị cô nương còn cho các nàng không ít tiền thưởng.
Hai người nghĩ, Nhị cô nương cũng là quan tâm Tam cô nương, huống chi chỉ là nói lại những chuyện hàng ngày của Tam cô nương cho Nhị cô nương nghe, không phải chuyện gì xấu. Nhiều nhất cũng chỉ có chuyện Nhị cô nương từng nói có bình ngọc trắng mai dương chi ở phòng Nhị cô nương để cho các nàng tìm giúp..
Các nàng cũng chỉ ôm tâm tính như vậy, vẫn nói chuyện của Tam cô nương cho Nhị cô nương nghe.
Tống Kim Lương vỗ nhẹ lưng của Thôi thị, giúp bà thuận khí sau đó mới nói: "Để ta ra lệnh cho người điều tra."
Không nói đến rốt cuộc đêm hôm khuya khoắt Thanh Hao đi đâu, chỉ là đang lúc gác đêm mà rời đi nửa canh giờ cũng là lỗi lầm lớn.
"Nô, nô tỳ. . . . . ." Thanh Hao nói không ra lời, chân tay run rẩy.
Tim Tống Ngưng Quân cũng đập như bị gõ, nàng ta nên làm cái gì bây giờ?
Nàng ta nghĩ Xu Xu tính tình mềm mỏng, nghĩ chuyện của Thanh Hao sẽ không bị phát hiện.
Nghĩ cho dù Thanh Hao có chút chậm trễ, Xu Xu cũng sẽ không nhiều lời, đột nhiên sao nàng lại đối xử với Thanh Hao như thế?
Là phát hiện ra cái gì sao?
Nếu để cho phụ thân điều tra, khẳng định sẽ tra ra là nàng ta gọi Thanh Hao qua chỗ mình.
Chi bằng tự mình thừa nhận !
Tống Ngưng Quân cắn răng một cái, phù phù một tiếng quỳ gối bên cạnh Thôi thị, quỳ trước mặt Thôi thị khóc ròng: "Mẫu thân, đều là Quân nhi không tốt, là Quân nhi đêm qua gọi Thanh Hao qua viện, con là muốn hỏi một chút chuyện gần đây của muội muội, con cũng chỉ là lo lắng cho muội muội, lại cảm thấy mấy ngày này muội muội cách xa con, con, vậy nên con mới gọi Thanh Hao tới hỏi."
Nàng ta ngửa đầu nhìn Thôi thị, khóc đến lê hoa mang vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy nước mắt.
Thôi thị mắt lạnh nhìn nàng ta, "Ngươi nói ngươi là lo lắng Xu Xu, cho nên đêm hôm khuya khoắt gọi Thanh Hao qua hỏi? Ngươi cũng biết hành động của ngươi như vậy là sai sao? Ta còn nhớ rõ Thanh Hao Thanh trúc cũng là do ngươi đưa tới bên Xu Xu, hành động này của ngươi ở trong mắt người ngoài chính là xếp người vào trong viện của Xu Xu, là cơ sở ngầm của ngươi! Đây là chuyện ai cũng kiêng kị, ban đầu ta nghĩ ngươi hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương huynh đệ tỷ muội, mới tin lời ngươi nói, để cho các nàng qua hầu hạ Xu Xu."
Nghĩ đến lời Xu Xu từng nói, Tống Ngưng Quân từng xúi giục Xu Xu đừng nói những chuyện ác phạm tội mà vợ chồng Trần gia đã làm báo cho bọn họ.
Nha đầu này, căn bản là nhìn thấy tính tình Xu Xu mềm mỏng, cố ý lừa Xu Xu! Lo sợ người Tống gia biết trước kia Xu Xu đã chịu bao nhiêu đau khổ, đau lòng Xu Xu, oán hận nàng ta.
Nha đầu này, biết được bản thân không phải cốt nhục phủ Quốc Công, rốt cuộc là có tâm cơ.
Ban đầu Thôi thị nghĩ chuyện đó không phải là do Tống Ngưng Quân cố tình.
Hiện tại xem ra, chỉ sợ chính là cố ý lừa Xu Xu.
Trong lòng Thôi thị đau như bị đâm.
Nữ nhi bà nuôi dưỡng mười ba năm, cho dù không phải thân sinh, cảm tình cũng là thật, nghĩ đến nữ nhi thông minh hiếu thuận đã bắt đầu nổi lên dã tâm!
Thậm chí vì ở lại phủ Quốc Công, vì sủng ái từ phủ Quốc Công, hoàn toàn không coi nữ nhi thân sinh của bà từng đau khổ thế nào.
Thầm nghĩ làm sao để dối lừa chuyện Trần gia ngược đãi Xu Xu.
Tống Kim Lương cũng nhịn không được nhíu mày.
Thôi thị nói: "Chu ma ma, ngươi vào đây."
Chu ma ma là ma ma bên người Thôi thị, phụ trách mọi chuyện to nhỏ bên trong viện.
Tóc Chu ma ma đã có chút hoa râm, khuôn mặt hiền lành.
Thôi thị nói: "Chu ma ma, giúp ta tra xem, đêm qua Thanh Hao rời khỏi Thấm Hoa viện đã đi đâu!"
Có lẽ là Thanh Hoa tới viện của Tống Ngưng Quân, nhưng nhỡ đâu nàng ta làm chuyện bẩn thỉu, chẳng phải là làm hỏng thanh danh của Xu Xu sao.
Chuyện này nhất định phải điều tra rõ.
Chuyện canh ba Thanh Hao qua viện của Tống Ngưng Quân thật sự không thể giấu diếm.
Dù sao canh ba trong phủ còn có thị vệ đi lại tuần tra, cũng có mấy nô bộc ngủ muộn, chắc chắn có người nhìn thấy.
Tống Ngưng Quân còn nhào vào trên đùi Thôi thị khóc.
Biểu cảm của Xu Xu rất thản nhiên.
Nàng mới hồi phủ ba tháng, cho dù biết rất nhiều chuyện về Tống Ngưng Quân nhưng cũng không thể lập tức trả đũa.
Nàng ở trong phủ, cho dù người Tống gia là người nhà của nàng.
Nhưng cũng chỉ ở chung có ba tháng, cảm tình của mọi người đối với nàng chỉ thương tiếc, rất dễ tiêu tán.
Nàng thậm chí còn phải cẩn thận hơn Tống Quân Ngưng, nửa điểm sai cũng không thể có.
Đinh điểm nhân mạch tâm phúc ở đây, sao nàng có thể so với Tống Ngưng Quân?
Nàng sẽ từ từ đứng vững ở trong phủ, sẽ bồi dưỡng thân tín tâm phúc của nàng, mới có thể tự báo thù hận đời trước.
Nàng hận Tống Ngưng Quân như vậy, sao có thể bỏ qua cho nàng ta.
Với năng lực của nàng hiện tại, nàng chỉ có thể để cho người Tống gia biết được một chút bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân.
Huống chi trợ thủ lớn nhất ở trong phủ của Tống Ngưng Quân không phải mẫu thân phụ thân, mà là lão Quốc Công gia và lão Quốc Công phu nhân.
Chu ma ma làm việc vô cùng lưu loát, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã hỏi chuyện rõ ràng.
Đầu tiên bà gọi hết thị vệ và nô tài gác đêm ở nhị phòng tới đây.
Vừa hỏi như vậy đã có hai người nói nhìn thấy Thanh Hao qua Quân Thúy viện.
Đối chiếu lại canh giờ, đúng là lúc ấy Thanh Hao rời khỏi Thấm Hoa viện.
Quân Thúy viện chính là viện của Tống Ngưng Quân.
Xem ra Thanh Hao thật sự là qua bên Tống Ngưng Quân .
Sắc mặt Thôi thị khó coi.
Bà nói: "Chu ma ma, gọi cả Thanh Trúc tới đây."
Chu ma ma lên tiếng trả lời vâng, nhanh chóng ra gian ngoài gọi Thanh Trúc đi vào.
Thôi thị nói: "Hai các ngươi ban đầu ở Quân Thúy viện, nhưng hôm nay ta mới biết, các ngươi vẫn nhớ thương chủ tử trước kia, cho dù đã qua Thấm Hoa viện nhưng vẫn chạy qua Quân Thúy viện hầu hạ, nếu như thế, hai người các ngươi tới phòng giặt đồ ở ngoại viện đi, chủ tử trong viện không dung được thuộc hạ như các ngươi."
Sắc mặt Thanh Hao Thanh Trúc đại biến.
Ngoại viện, đó là viện xa nhất, là nơi làm việc vất vả nhất .
Vẫn là người hầu hạ trong phủ, nhưng ngay cả mặt chủ tử cũng không thấy.
Phòng giặt đồ ngoại viện, đó là nơi giặt đồ của mấy nô tài trong phủ.
Mệt chết mệt sống, còn bị người khác khinh thường.
Dù sao hai người cũng không dự đoán được, kết cục của mình sẽ như vậy.
Hai người vội vàng quỳ xuống xin tha thứ, thấy mặt Thôi thị không chút thay đổi, thờ ơ.
Vì thế bắt đầu cầu xin Tống Ngưng Quân, "Nhị cô nương, van xin ngài giúp nô tỳ nói vài lời, lúc trước là ngài nói muốn quan tâm Tam cô nương, nô tỳ mới giúp ngài, van xin ngài giúp nô tỳ cầu tình đi. . . . . ."
Các nàng nghĩ Nhị cô nương cũng là chủ tử chân chính trong phủ, cô nương được phủ Quốc Công yêu thương, làm sao biết được, nàng ta bất cũng chỉ là thiên kim giả vàng thau lẫn lộn!
Dù sao chuyện Tống Ngưng Quân không phải cô nương phủ Quốc Công cũng không phải tất cả hạ nhân đều biết.
"Còn không mau kéo xuống!"
Chu ma ma vội vàng gọi nô bộc lên kéo hai nha hoàn kia xuống.
"Mẫu thân, mẫu thân, con sai lầm rồi, Quân nhi cũng không dám ... nữa." Tống Ngưng Quân cầu xin nhìn Thôi thị, khóc đến mắt đã sưng đỏ.
Thôi thị quyết tâm nói: "Con tới từ đường quỳ đi."