Xu Xu vẫn cam đoan với Thôi thị: "Mẫu thân, con muốn theo thần y gia gia học y, bài vở Trình tiên sinh dạy con cũng sẽ không để chậm trễ, mỗi ngày đều sẽ nghiêm túc hoàn thành hết bài vở, mẫu thân, người cho phép Xu Xu học đi."
Hai tháng nay Xu Xu vất vả học tập, xem sách thuốc, Thôi thị và Tống Kim Lương đều biết rõ, dù cho Trình tiên sinh đã bắt đầu dạy cho nhóm nữ hài trong phủ học tập, nàng vẫn không chịu bỏ việc học y, mỗi ngày hoàn thành bài tập xong lại tiếp tục xem sách thuốc, buổi tối đến tận giờ hợi mới đi ngủ.
Bà cũng đã thương lượng chuyện này với phu quân, nhưng phu quân vẫn còn rất lưỡng lự, không quá đồng ý việc Xu Xu đi theo con đường học y, nguyên văn lời Tống Kim Lương là: "Không phải ta cảm thấy học y không tốt, nữ hài học chút y thuật cũng tốt, sau này tự chăm sóc sức khỏe bản thân cũng được, ta cũng hiểu Xu Xu muốn bái Phục thần y làm thầy, Phục thần y nếu nhận đồ đệ, thì nhất định sẽ truyền thừa lại y bát, nhưng Xu Xu là cô nương Phủ Định Quốc Công, chúng ta thiên vị nàng, mười sáu mười bảy tuổi nàng sẽ phải thành thân, đến lúc đó làm đồ đệ được Phục thần y truyền thừa, có người đến xin chẩn bệnh, nàng trị hay không trị? Nếu giúp người ta khám và chữa bệnh thì e là phu gia sẽ không thoải mái..."
Thực tế triều Đại Ngu, nữ tử xuất đầu lộ diện cũng không phải vấn đề, trong gia đình thường dân, nữ tử vì kế sinh nhai mà ra ngoài làm ăn đều rất bình thường.
Trên đường cái, ít nhiều nữ tử lộ diện, đều phải cảm kích Thái tổ hoàng đế đời đầu tiên của triều Đại Vũ, đó đã là chuyện bốn trăm năm về trước, khi đó nữ tử chỉ có thể tam tòng tứ đức, không ra cổng trước không bước cổng sau, nếu nam nhân trong nhà chết cũng phải ôm trinh tiết thờ nửa đời còn lại, nếu dám tái giá thì sẽ phải đến Trầm Đường.
Thái tổ hoàng đế mở rộng đất đai đồng thời còn chú ý đến vấn đề dân sinh, khuyến khích nữ tử vong phu tái giá.
Phu thê tình cảm bất hòa, cũng có thể hòa ly rồi tái giá, nữ tử cũng có thể lộ diện vì kế sinh nhai, thậm chí còn có cả một vị nữ quan đầu tiên, vị nữ quan kia cuối cùng trở thành nữ tử được Thái tổ hoàng đế yêu thương nhất, trở thành Thái tổ nguyên hậu của triều Đại Vũ.
Trải qua bốn trăm năm, hiện tại triều Đại Ngu đối với nữ tử đã vô cùng rộng lượng, hòa ly tái giá, xuất đầu lộ diện, nữ tử học hành buôn bán đều là chuyện bình thường.
Chỉ là ngược lại không có một nữ quan nào nữa.
Bởi vậy Xu Xu mới dám đề xuất học y, đối với nàng mà nói, cho dù sau này lập gia đình vẫn có thể chẩn bệnh cho người khác.
Nhưng, dù sao cũng là danh gia vọng tộc, thành thân cũng phải tương phu giáo tử (giúp chồng, dạy con), không thể so sánh với gia đình thường dân.
Thôi thị do dự, nói: "Nương thì đồng ý, chỉ là chỗ phụ thân con..."
Bà sủng ái nữ nhi vô điều kiện, đừng nói học y, Xu Xu muốn làm gì, bà đều thỏa mãn hết.
Phục thần y cười nói: "Điều kiện này vẫn còn hiệu lực, nếu phụ thân Tiểu Xu Xu đồng ý thì ngày mai có thể đến tìm ta, lão phu sẽ ở lại trong kinh thành một thời gian, huống chi lão phu cũng chỉ muốn truyền thừa y thuật này lại, không cần Tiểu Xu Xu phải ngồi thiền chẩn bệnh cho người khác." Ông ấy chỉ muốn y thuật này không bị cắt đứt ở chỗ ông, nếu tiểu Xu Xu học được thì sau này muốn thu nhận đồ đệ tiếp tục truyền thừa cũng được.
Đôi mắt Thôi thị sáng lên, nếu như không cần chẩn bệnh thì để cho Xu Xu bái sư tất nhiên là được.
Chắc chắn phu quân sẽ đồng ý.
... ...
Phục thần y ở lại nhà chi thứ hai dùng bữa.
Tống Ngọc Đình, Tống Ngưng Quân cũng đều qua đây.
Lúc dùng bữa không đề cập đến chuyện Xu Xu bái sư nữa, dùng xong bữa trưa, Phục thần y đi khỏi, Xu Xu đích thân tiễn người đến tận cửa bên.
Lúc dùng bữa tối, Xu Xu nhiều lần nhìn về phía phụ thân.
Tống Kim Lương nhai xong thức ăn trong miệng, cười hỏi: "Xu Xu nhìn phụ thân nhiều như vậy làm gì?"
Giọng Xu Xu nhẹ nhàng vang lên: "Phụ thân, một lát nữa Xu Xu có việc muốn xin người."
Tống Kim lương biết hôm nay Phục thần y đã đến, đoán được việc nữ nhi muốn xin.
Ông ấm giọng nói: "Được, một lát nữa phụ thân sẽ chờ Xu Xu trong thư phòng."
Xong bữa tối, Xu Xu liền theo Tống Kim Lương qua thư phòng, Xu Xu nói rõ ý đồ đến, bày tỏ muốn bái Phục thần y làm thầy.
Tống Kim Lương bảo Xu Xu ngồi xuống ghế dài, ông cũng ngồi xuống bên cạnh, ấm giọng nói: "Xu Xu, phụ thân hỏi con ba vấn đề, con cẩn thận trả lời, phụ thân sẽ cân nhắc xem có cho con bái Phục thần y làm thầy hay không."
Xu Xu nghiêm mặt nói: "Xin phụ thân cứ hỏi."
"Vấn đề thứ nhất, con có thực sự nghĩ rõ ràng, mặc kệ gặp phải khó khăn gì chăng nữa đều muốn bái Phục thần y làm thầy để học y hay không?"
Xu Xu ngồi nghiêm chỉnh, đáp: "Đúng thưa phụ thân, mặc kệ gặp phải khó khăn gì đi nữa, nếu người và mẫu thân đều không đồng ý thì con cũng sẽ tự học y thuật."
"Vấn đề thứ hai, con có từng nghĩ đến sau này con gả đến phu gia, ví dụ có người đến nhà xin con chẩn bệnh, con không thể nào mặc kệ sự bất mãn của phu gia đi giúp người ta chẩn bệnh được. Con phải biết rằng, nhà chúng ta là Phủ Định Quốc Công, phu lang sau này thành gia thất với con nhất định cũng là danh gia vọng tộc nhân trung long phượng*, đa số sẽ không cho phép nhi tức trong nhà xuất đầu lộ diện chẩn bệnh cho người ta."
Người tài năng nổi bật, giống như phượng trong ngàn người
Xu Xu càng thêm kiên định nói: "Phụ thân, vì sao nhất định phải thành gia thất với danh gia vọng tộc, con muốn thành gia thất với một gia đình bình thường, hoặc là sau này không xuất giá cũng không sao cả."
Tống Kim Lương ngẩn ra, ông chậm rãi nói: "Vấn đề thứ ba, học y thuật, con có thể đảm bảo rằng, chỉ dùng để cứu người, không được phép hại người không?"
Xu Xu cười cong cong đôi mắt: "Phụ thân, con có thể cam đoan, học y thuật chỉ dùng để cứu người, sẽ không dùng để hại người." Trải qua hai mươi năm, nàng đã sớm nhìn thấu, nàng là Xu Xu, dù cho có trọng sinh, tính tình nàng vẫn dịu dàng như thế, nàng không thể nào bắt chước được Tống Ngưng Quân, tàn nhẫn ác độc, vì lợi ích bản thân mà giết hại mạng người vô tội, nàng sẽ báo thù theo cách của nàng, chứ không bắt chước Tống Ngưng Quân dùng độc dược, dùng y thuật học được để báo thù.
Giống như thần y mà phụ thân lo lắng, y thuật là thần thánh, là cứu vớt mạng người.
Huống chi nàng có sương ngọt, có thể có được thần vật như vậy, có lẽ vị thần tiên kia cũng sẽ không chấp nhận chọn loại người có phẩm hạnh nhơ nhuốc.
Cho nên sau khi chiếc bình ngọc nhỏ nhận chủ, sương ngọt tùy ý cho nàng sử dụng, không như Tống Ngưng Quân, mỗi ngày chỉ được một giọt, đây cũng là lý do mà Xu Xu suy đoán.
Cũng chính vì như vậy, nàng có cam lộ, cho nên mới muốn học y cứu người, phát huy công dụng lớn nhất của cam lộ, nàng cảm thấy thần vật này, là để tạo phúc cho vạn vật.
Nàng may mắn có được, không thể chỉ dùng cho bản thân mình, nàng sẽ phát huy tác dụng lớn nhất của cam lộ.
Thứ hai là xem như vì bản thân và vì người nhà mình, kiếp trước mọi người trong Tống gia đều bị Tống Ngưng Quân giở trò, chết thì chết, bị thương thì bị thương, học y cũng có thể phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Tống Kim Lương nghe Xu Xu trả lời xong, trầm mặc một lúc lâu rồi mới ôn hòa nói: "Tâm học y của con đã kiên định như vậy thì phụ thân sẽ không ngăn cản, mong rằng sau này con sẽ ghi nhớ ba vấn đề đã trả lời với phụ thân hôm nay, phụ thân cũng hi vọng con có thể học được y bát Phục thần y truyền thừa."
"Phụ thân, người thật sự quá tuyệt vời." Chân mày khóe mắt Xu Xu đều không thể giấu được sự vui mừng.
Thấy Xu Xu như vậy, Tống Kim Lương cảm thấy ông làm như vậy là đúng, đây là nguyện vọng của Xu Xu, chẳng qua sau này tìm một môn hộ thấp chút, cả đời che chở Xu Xu, phu gia cũng không thể nói gì hơn.
"Sớm nghỉ ngơi đi." Tống Kim Lương cười nói.
Xu Xu của ông, thật là một hài tử lương thiện.
Xu Xu trở lại Thấm Hoa Viện cũng vô cùng vui vẻ, ngay cả báo xa-li cũng hiểu tâm trạng tốt của nàng, vòng xung quanh nàng, lại còn đung đưa cái đuôi nhỏ ngắn.
Xu Xu ngồi xổm người xuống xoa đầu nó, nó khò khè khò khè ra sức cọ vào lòng bàn tay Xu Xu.
Xu Xu nhỏ giọng nói: "Tiểu Lỵ, ta có thể theo thần y gia gia học y rồi."
Báo xa-li: "Meo ~" ra sức cọ vào lòng bàn tay chủ nhân.
Đã được sự đồng ý của mẫu thân và phụ thân, ngày tiếp theo Xu Xu sẽ đến chỗ Phục thần y.
Buổi sáng nàng phải qua viện tổ phụ rèn luyện, xong phải học tập cùng Trình tiên sinh, buổi trưa ăn cơm xong lập tức ra khỏi nhà.
Nàng thay một thân cẩm bào lụa hoa trắng trơn, eo buộc ngọc đái, lại còn phối với hà bao cùng màu, hà bao như vậy Xu Xu có rất nhiều, đều là tú nương trong phủ làm, không xem như là vật phẩm bên người, mỗi ngày đeo một cái khác nhau, chỉ vì muốn phối hợp với quần áo, đều là Trân Châu Linh Lung chọn giúp nàng, nàng chỉ mặc vào là được.
Đây cũng là lý do lúc trước nàng tiện tay đưa hà bao cho Tần Yến Đường.
Không phải vật phẩm bên người, nên danh tính cô nương đều sẽ không thêu phía trên, chỉ là một hà bao bình thường.
Mái tóc Xu Xu cũng dùng ngọc quan bó lại.
Xa xa nhìn qua còn tưởng rằng đó là một chàng thiếu niên môi hồng răng trắng.
Xu Xu muốn đi tìm thần y bái sư, sợ sau này mỗi ngày đều phải ra ngoài, làm phụ mẫu tất nhiên lo lắng, liền chấp thuận Xu Xu ra ngoài với cách ăn mặc này, nha hoàn và phủ vệ khác cũng đều phải mang theo.
Xu Xu ngồi xe ngựa ra ngoài, Phục thần y sống trong một con hẻm nhỏ phía Nam có tên là Tảo Tử (Quả táo).
Sở dĩ con hẻm nhỏ tên Tảo Tử, là vì trong viện nhà nào ở hẻm nhỏ này đều có một hai cây Tảo Tử.
Trong kinh thành Phục thần y chỉ có nhà này, nằm ở bên trong hai nhà, ông ấy sống cùng với gia đình Đại đồ đệ, bên cạnh nhà là cái sân nhỏ, thông với nhà khác, là Dược đường đồ đệ của Phục thần y mở, tên là Đức Thiện Đường.
Đại đồ đệ của Phục thần y là một nam tử trung niên rất thật thà phúc hậu, tên là Phục Xuân Vinh, y thuật của hắn tất nhiên là kém Phục thần y.
Hơn nữa là đồ đệ của thần y, nên rất nhiều người đến Đức Thiện Đường chẩn bệnh, nếu hắn trị liệu không được thì sẽ nói đúng sự thật.
Có vài người mắc bệnh nguy kịch, hắn nói không trị liệu được, người nhà liền nóng nảy, chất vấn hắn: "Ngươi không phải đồ đệ của Phục thần y sao? Sao ngay cả loại bệnh này cũng trị không xong, vậy sao có thể xem là đồ đệ của thần y được."
Vào lúc này, Phục Xuân Vinh sẽ không nói gì, mặc kệ người nhà người bệnh phát tiết, phát tiết xong sẽ đưa người bệnh đi khỏi.
Cho nên trên thực tế, nếu Phục thần y không ở nhà thì Đức Thiện Đường cũng không đông người bệnh lắm.
Lúc Xu Xu qua, người bệnh đến Đức Thiện Đường chẩn bệnh không nhiều lắm, tin tức Phục thần y mới hồi kinh vẫn chưa được truyền ra.
Ngồi chẩn bệnh chính là Phục Xuân Vinh, hắn nhìn về phía thiếu nữ môi hồng răng trắng trước mắt, liếc mắt một cái có thể nhận ra là thiếu nữ, nhưng cách ăn mặc lại như thiếu niên.
Phục Xuân Vinh nhớ đêm hôm qua sư phụ trở về đã nói với hắn.
Nếu hôm nay có một thiếu nữ xinh đẹp đến tìm ông ấy thì trực tiếp dẫn nàng đến nhà bên này.
Lại còn nói với Phục Xuân Vinh: "Thiếu nữ mặt mũi xinh đẹp ngày mai đến kia là sư muội của ngươi, sau này phải nhớ che chở sư muội, dạy bảo sư muội thật tốt."
Chính là vị trước mắt này sao.
Phục Xuân Vinh ngây ngô nói: "Ngươi chính là sư muội sao? Hôm qua sư phụ về đã nói với ta rồi, ta dẫn ngươi đi tìm sư phụ."
Phục thần y đang điều chế thuốc trong hiệu thuốc, nghe nói Xu Xu qua, cũng rất vui.
Ông ấy dẫn Xu Xu qua chính đường, nhân tiện nói: "Hôm nay ngươi đã có thể qua đây, tức là phụ thân ngươi đã chấp nhận cho người theo học y, hãy đi hành lễ bái sư trước đã."
Đi qua chính đường, Phục thần y gọi tiểu tư bưng một cốc trà nóng đến đưa cho Xu Xu, Xu Xu quỳ gối dập đầu ba cái trước mặt Phục thần y , nhận lấy trà nóng dâng, giòn giã nói: "Sư phụ, người dùng trà."
Phục thần y cười tít mắt nhận lấy trà nóng, khẽ nhấp miệng, rồi đặt cốc trà ở bên cạnh, nói: “Đồ nhi đứng lên đi."
Xu Xu đứng dậy, nhu thuận nói: "Sư phụ, bái sư đơn giản vậy thôi sao? Không cần làm lễ bái sư sao?"
"Không cần, không cần nhiều chuyện phiền phức như vậy, uống chén trà bái sư là được rồi." Phục thần y không cần những quy tắc này: "Con đã bái ta làm thầy, tiếp theo sư phụ sẽ nghiêm khắc dạy bảo con, con đọc những sách thuốc trước đây cũng không sai, trước mắt con đã thuộc lòng được không ít chủng loại dược thảo, nhưng vẫn chưa đủ, thiên hạ rộng lớn, chỉ là thảo dược Trung thôi đã nhiều đến mấy ngàn loại, những loại con đọc thôi đương nhiên chưa đủ, trong thư phòng của ta có thảo dược đã phân loại theo dược tính độc tính, bao gồm có cả sách ta đã sắp xếp xong, con đều có thể lấy xem, đây là cơ sở để học y, con cứ học thuộc những thứ này trước đã rồi nói sau."
"Sư phụ, con đã rõ."
Lời Xu Xu vừa nói ra, bên ngoài có một tiểu tư dẫn một người thanh niên bóng dáng cao lớn thẳng tắp, khoác áo choàng đi về phía bên này.
Cửa nhà chính mở rộng ra, tất nhiên Xu Xu chú ý đến thanh niên kia, chính là Thục Vương điện hạ.
"Thần y, Thục Vương điện hạ đến rồi." Tiểu tư dẫn người vào trong nhà chính.
Thục Vương điện hạ lạnh lùng liếc qua Xu Xu một cái, rồi nhìn về phía thần y, hắn nói: "Phục thần y, đã lâu không gặp."
"Điện hạ, sao người lại đích thân đến đây, lão phu còn định lát nữa sẽ đến vương phủ." Phục thần y đứng dậy nghênh đón.
Thục Vương nói: "Không sao."
Xu Xu lui về sau, nhỏ giọng nói với Phục thần y: "Sư phụ, vậy đồ nhi đi vào thư phòng người trước đã có được không?"
"Đi đi đi đi, bảo Tiểu Lục Tử dẫn con qua đó."
Tiểu Lục Tử là tiểu tư đã dẫn Thục Vương điện hạ vào.
Xu Xu gật đầu, Tiểu Lục Tử liền dẫn Xu Xu đi ra cổng.