Lời này bỗng khiến tim Thôi thị rét lạnh, ngay cả phụ mẫu thân sinh đều có thể không cần, Tống Ngưng Quân đã biết được phụ mẫu thân sinh mình ở thôn Thủy Hương, nhưng chưa từng phái người đi thăm viếng người nhà, đơn giản là muốn vứt bỏ quan hệ với phụ mẫu thân sinh nghèo khổ. Bà với nàng ta chỉ là công ơn nuôi dưỡng, nói gì mà chỉ có bà mới đúng là người thân, chỉ là không vứt bỏ được vinh hoa phú quý của Phủ Định Quốc Công thì đúng hơn.
Trong lòng Thôi thị rét lạnh, không biết một Tống Ngưng Quân dịu dàng hiếu thuận lại tốt bụng trước đây sao có thể biến thành bộ dạng này?
Thôi thị kiềm nén sự khó chịu từ đáy lòng xuống nói: “Mối hôn sự này ta và phụ thân con đã xem qua, ông ấy cũng đồng ý, phụ mẫu sẽ không hại con, ngày mai sẽ cử người đến nhà trai cầu hôn."
Tống Ngưng Quân hoàn toàn tan vỡ, nàng ta xụi lơ trên mặt đất khóc ròng nói: "Mẫu thân, suy cho cùng đều là người bất công, đúng là con không phải huyết mạch thân sinh của người, nhưng mọi thứ không phải lỗi của con, con cũng không làm chuyện gì sai tổn thương đến Tam muội muội, nếu là Tam muội thì người có định một hôn sự như vậy cho muội ấy không?"
"Sao con lại có suy nghĩ như vậy? Con cho rằng Xu Xu cũng giống như con, chỉ muốn gả cho nhà danh gia vọng tộc giàu sang phú quý sao?" Thôi thị khó thở: "Xu Xu chưa bao giờ muốn gả cho gia đình giàu có, chí hướng của nó không nằm ở việc này, nó chỉ muốn học y thuật giỏi để làm nghề y cứu người thôi!"
Thôi thị tức giận đến mức ngực phập phồng, nói tiếp: "Nếu con không đồng ý mối hôn sự này thì liền quay về Trần gia đi!" Bà tuyệt đối không muốn quan tâm thay nàng ta nữa.
Lòng tốt lại bị nàng ta xem như lòng lang dạ thú.
Tống Ngưng Quân ôm chân Thôi thị khóc ròng nói: "Mẫu thân, là con sai rồi, là con quá nóng vội, nhưng con thật sự không muốn gả cho nhà như vậy, cầu xin mẫu thân cho con ở thêm hai năm nữa, con, con chỉ muốn tìm song thân khoẻ mạnh..."
Giọng Thôi thị lạnh lùng nói: "Tốt lắm, đúng lúc ta còn có một vị nữa, song thân khoẻ mạnh, cũng là thiếu niên đỗ cử nhân..."
Tống Ngưng Quân cứng đờ, nức nức nở nở nói không nên lời.
Thôi thị tức không chịu được, dưỡng nữ này đâu có muốn tìm một nhà song thân khoẻ mạnh, nàng ta chê tìm một gia đình thấp kém hơn nên tìm lý do từ chối mà thôi.
Bà nói: "Nếu không đồng ý thì chọn người đầu tiên đi, cứ quyết định như vậy, ngày mai ta sẽ phái người đến cầu hôn."
Dứt lời lại nói: "Thời gian không còn sớm nữa, con cũng trở về ngủ nghỉ đi cho khỏe."
Tống Ngưng Quân hồn xiêu phách lạc quay về Quân Thúy Viện, nàng ta liền lao lên giường nằm khóc.
"Cô nương, cô làm sao vậy?" Xuân Đào đau lòng hỏi.
Tống Ngưng Quân đối xử với nha hoàn không tệ, hơn nữa Xuân Đào mới bảy tám tuổi đã bị mua về ở với nàng ta, hai người có thể xem như là lớn lên cùng nhau.
Tống Ngưng Quân nức nở nói: "Mẫu, mẫu thân định kết thông gia với một cử nhân song thân đều đã không còn, trong nhà chỉ có lão tổ mẫu cho ta."
Người này vừa nghe đã thấy là người không tốt đẹp gì rồi, ít nhất cũng không phải gia đình giàu sang quyền thế, Xuân Đào kinh ngạc không thôi, nói: "Sao phu nhân có thể làm như vậy chứ, hơi quá đáng rồi, cô nương Phủ Định Quốc Công sao có thể kết duyên với nhà như vậy được? Cô nương, lão phu nhân cũng biết chứ? Nếu lão phu nhân biết hôm nay phu nhân khinh rẻ cô nương, chắc chắn sẽ không đồng ý, thật là, đều là nữ nhi thân sinh của phu nhân, sao phu nhân có thể thiên vị thành như vậy chứ."
Nghe thấy từ nữ nhi thân sinh, tim Tống Ngưng Quân run lên.
Đúng, còn có tổ phụ tổ mẫu, họ thương yêu mình nhất, chắc chắn sẽ không để mẫu thân gả nàng ta cho nhà như vậy.
Sáng mai nàng ta sẽ đi tìm tổ phụ tổ mẫu.
... ...
Đêm nay hai vị cô nương chi thứ hai đều vì chuyện hôn nhân mà khắc khoải không thôi.
Một vị lo lắng gả vào hoàng gia, một vị thì chê xui gia thấp kém.
Phó Liễm Chi dùng xong bữa tối trong vương phủ liền vào cung một chuyến.
Hắn là Hoàng trưởng tử, có thể tự do ra vào hoàng cung, bất cứ lúc nào đều được.
Sắc trời tối dần, trong cung tường đỏ ngói xanh, tường đỏ cao lớn ngăn cách tiếng xôn xao náo nhiệt bên ngoài, ngẩng đầu chỉ có bầu trời âm u.
Khó trách Tam cô nương Tống gia không thích hoàng gia, ngay cả hắn cũng căm thù đến tận xương tuỷ đối với nơi này.
Phó Liễm Chi đến Trường Nhạc Điện nơi Vua Thuận Hòa ở, hoàng đế vẫn đang phê duyệt tấu chương, nghe nói trưởng tử qua đây liền cho người mời vào đại điện, còn nghĩ có phải trưởng tử đến vì Tam Cô Nương Tống gia không?
Chẳng lẽ là muốn ông ban hôn sao?
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Phó Liễm Chi đi đến trước án thư hành lễ.
Vua Thuận Hòa cười nói: "Liễm Chi ngồi đi, sao hôm nay con lại rảnh rỗi tiến cung thăm phụ hoàng vậy?"
Phó Liễm Chi lấy một hộp gấm từ phía sau cầm ra, đặt lên trên án thư của Vua Thuận Hòa, Vua Thuận Hòa hòa nhã hỏi: "Đây là thứ gì?"
"Đây là thuốc Tam cô nương Tống gia tặng."
Xu Xu tặng hắn sáu bình, ba bình cho sư phụ, còn thừa ba bình hắn cũng chưa dùng, giữ lại đưa qua cho phụ hoàng.
Vua Thuận Hòa nhìn hắn một cái, hỏi: "Đúng là Tam cô nương Tống gia tặng cho con sao?"
Phó Liễm Chi gật đầu, Vua Thuận Hòa hỏi hắn: "Con không giữ lại cho mình dùng à?"
Phó Liễm Chi nhìn phụ hoàng một cái, không nói gì, Vua Thuận Hòa đã hiểu, tính cách trưởng tử quái gở và lạnh lùng, nhưng hắn vô cùng hiếu thuận với người thân.
Chỉ là mấy bình thuốc dưỡng sinh, nhưng có thể nhớ đến ông cũng xem như rất có thành ý rồi.
"Thuốc này trẫm nhận." Vua Thuận Hòa mở hộp gấm ra, bên trong là ba bình sứ trắng vô cùng bình thường, ông nói: "Thật sự thích Tam cô nương Tống gia sao? Hay là trẫm giúp con ban hôn?" Không dễ dàng gì mới có thể lọt vào mắt Liễm Chi, sức khỏe kém chút cũng không sao, chỉ cần là người ôn hòa lương thiện cần kiệm là được rồi.
"Đa tạ phụ hoàng, nhưng không cần đâu, nhi thần tự có tính toán." Phó Liễm Chi nghĩ đến gì đó, rũ mắt xuống.
Ai, đứa nhỏ này, Vua Thuận Hòa cũng rất lo lắng.
"Thôi, nếu con không chấp nhận ban hôn thì trẫm giúp con chú ý đến Tam Cô Nương Tống gia là được, nếu như có người ở bên cạnh trẫm cầu hôn Tam Cô Nương Tống gia thì trẫm sẽ không đồng ý."
Ý trong lời Vua Thuận Hòa nói rất rõ ràng, hoàng nhi không nguyện ban hôn, vẫn sẽ có người khác nghĩ đến Tam cô nương Tống gia, hoàng nhi nên thận trọng chút.
Phó Liễm Chi nhíu mày, sau một lúc lâu nói: "Nhi thần tự có tính toán, đa tạ phụ hoàng thành toàn, phụ hoàng nghỉ ngơi sớm đi, nhi thần cáo lui."
"Con cũng về đi." Vua Thuận Hòa khoát tay, tính tình hoàng nhi của ông vốn đã kỳ lạ, lúc nào cũng như vậy.
Sau khi Phó Liễm Chi lui, Vua Thuận Hòa nhìn ba bình sứ trắng trong hộp gấm.
Lấy một bình ra, mở nút gỗ, trong bình thuốc tản ra một mùi thuốc nhàn nhạt, bên trong là viên thuốc rất nhỏ.
Vua Thuận Hòa sai thái giám tổng quản Trần Vượng Đức rót cho cốc nước ấm, Trần Vượng Đức hơi khom lưng, cẩn thận hỏi: "Hoàng thượng, có để thái y qua đây kiểm tra thành phần thực sự của thuốc này trước hay không ạ?" Dù sao cũng là thứ đế vương uống vào miệng, cho dù Đại hoàng tử tặng, nhưng cũng không phải do Đại hoàng tử phối thuốc, cẩn thận vẫn hơn.
"Không cần." Vua Thuận Hòa đổ ra một viên thuốc uống cùng với nước ấm, người hoàng nhi có thể tin tưởng thì ông cũng có thể tin tưởng.
Viên thuốc theo nước ấm vào đến dạ dày, Vua Thuận Hòa phát hiện có một cảm giác ấm áp từ dạ dày di chuyển đến từng bộ phận trong cơ thể, ông không thể nói rõ cảm giác này, tóm lại là vô cùng thoải mái.
Vua Thuận Hòa có chút kinh ngạc, ông cho rằng thuốc tiểu cô nương phối, nhiều lắm chỉ là bồi bổ dạ dày, bây giờ xem ra không đơn giản.
Vua Thuận Hòa cũng không quá để ý, chỉ cho rằng hiệu quả thuốc Tam cô nương Tống gia phối cũng không tồi.
Ông phất tay cho Trần Vượng Đức lui ra, tiếp tục phê duyệt tấu chương, chưa tới nửa khắc đồng hồ, ông đã có chút mệt mỏi, đây là chuyện rất hiếm gặp.
Ông làm vua mười lăm năm, luôn vì nước vì dân, gánh nặng đường xa, trọng trách trên vai người thường không thể tưởng tượng được, cũng vì vậy, giấc ngủ của ông không được tốt lắm, đêm ngủ không ngon, bình thường buổi tối thường phê duyệt tấu chương, đợi đến lúc thật sự buồn ngủ mới dừng, cũng bị cảnh trong mơ quấn lấy thân, rất khó có giấc ngủ ngon.
Ngay cả thái y cũng không có cách nào cải thiện tình trạng này.
Nhưng lúc uống thuốc của Tam cô nương Tống gia tặng chưa đầy nửa canh giờ đã mệt mỏi bủa vây, thật sự không chịu được nên đành bảo thái giám chuẩn bị nước tắm rửa xong sẽ nằm ngủ.
Vua Thuận Hòa vừa nằm trên giường đã trực tiếp ngủ say, cho đến bây giờ Trần Vượng Đức cũng chưa từng thấy hoàng thượng đi vào giấc ngủ nhanh như vậy, hắn hoảng sợ, nhẹ nhàng gọi hai tiếng hoàng thượng, không có lấy một chút động tĩnh nào, Trần Vượng Đức hồi hộp, tay chân luống cuống sai tiểu thái giám gọi Viện Sử của Thái Y Viện.
Viện Sử của Thái Y Viện nhanh chóng đi đến, Trần Vượng Đức không dám làm ầm lên, lập tức kể lại tình huống của Vua Thuận Hòa với Viện Sử.
Viện Sử cũng quá sợ hãi, lập tức tiến đến trước long sàng, nhẹ nhàng gọi hai tiếng Hoàng thượng, thuận hòa đế không có động tĩnh gì, Viện Sử bất chấp mọi thứ, lập tức bắt mạch cho hoàng thượng.
Lại phát hiện mạch đập của hoàng thượng rất bình ổn, chỉ là ngủ thiếp đi sao?
Viện Sử kinh ngạc, Trần Vượng Đức nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng làm sao vậy?"
Viện Sử cũng nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng chỉ ngủ thiếp đi thôi."
"Vậy sao không có chút động tĩnh nào?" Trần Vượng Đức nói: "Hoàng thượng mới vừa uống xong thuốc Tống gia Tam Cô nương phối, sau đó nói buồn ngủ, vừa nằm lên long sàng liền mê man, làm lão nô thật sự hoảng sợ."
Viện Sử phát hiện Hoàng đế chỉ ngủ quá say mà thôi.
Hắn qua kiểm tra viên thuốc trong bình sứ trắng, không có Hoàng đế, chắc chắn hắn không dám nếm thuốc, chỉ đặt dưỡi mũi ngửi ngửi.
Bên trong có vài vị dược liệu hắn có thể đoán được, đứng là dược liệu bổ thân, nhưng không được nếm nên hắn không thể khẳng định toa thuốc và dược hiệu cụ thể.
Đúng là Vua Thuận Hòa chỉ ngủ quá say, đến giờ vào triều, Trần Vượng Đức cẩn thận gọi người dậy.
Lần này gọi vài tiếng, Vua Thuận Hòa đã có thể tỉnh dậy, ông đứng dậy, cảm thấy tinh thần tỉnh táo, chưa bao giờ có tinh thần tốt như vậy, cứ như trở lại trạng thái thời còn trẻ tuổi.
Vua Thuận Hòa thấy Viện Sử của Thái Y Viện cũng ở đây, lên tiếng hỏi, Trần Vượng Đức cung kính kể lại chuyện hôm qua cho Vua Thuận Hòa nghe.
Vua Thuận Hòa biết mình ngủ quá sâu, cũng không trách hai người, để Viện Sử lui ra, Trần Vượng Đức hầu hạ Vua Thuận Hòa mặc long bào.
Trần Vượng Đức tán thưởng nói: "Thuốc của Tam cô nương Tống gia quả nhiên thần kỳ."
"Tam cô nương Tống gia thực sự rất giỏi, tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh này." Vua Thuận Hòa cười to, tâm tình thoải mái, là ông đã coi thường Tam cô nương Tống gia.
... ...
Sáng sớm hôm sau, Xu Xu và Tống Ngưng Quân qua viện tổ phụ tổ mẫu thỉnh an, Xu Xu thấy hai mắt Tống Ngưng Quân sưng đỏ, uể oải không chút tinh thần, sợ là hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó.
Xu Xu thỉnh an xong ra đình viện rèn luyện, Tống Ngưng Quân ở lại bên cạnh tổ mẫu không chịu rời đi.
Thịnh Thị thấy tinh thần cháu gái không tốt, đau lòng hỏi: "Quân nhi làm sao vậy? Đáy mắt xanh xao, đêm hôm qua ngủ không ngon sao?"
Tống Ngưng Quân nghe thấy tổ mẫu quan tâm, nước mắt rơi xuống, cộp một tiếng quỳ gối trước mặt Thịnh thị: "Cầu xin tổ mẫu làm chủ cho Quân nhi."
"Quân nhi mau đứng lên." Thịnh thị kéo Tống Ngưng Quân dậy, nói: "Có gì uất ức cứ nói với tổ mẫu, có ta và tổ phụ sẽ làm chủ cho con."
Tống Ngưng Quân thuận thế ngồi dậy, rúc vào lòng Thịnh Thị khóc thút thít nói: "Tổ mẫu, mẫu thân tìm cho con một mối hôn sự, nhưng Quân nhi không muốn gả, muốn ở lại trong phủ phụng dưỡng người và tổ phụ còn có phụ thân mẫu thân nhiều hơn, con thật sự không muốn lập gia đình."
Thịnh Thị giật mình: "Thì ra Quân nhi đau lòng vì chuyện này, nhưng vào xuân là con đã mười bốn tuổi rồi, dù sao vẫn phải mai mối, việc mẫu thân con tìm hôn sự cho con, ta và tổ phụ con cũng đã xem qua, chàng trai kia là người chăm chỉ biết vươn lên, con gả đi không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, lại còn có của hồi môn các ma ma đem qua, cuộc sống sau này cũng sẽ thoải mái."
Tống Ngưng Quân ngây người, nói như vậy, tổ phụ và tổ mẫu cũng biết mẫu thân tìm hôn sự này cho nàng ta sao?
Nhưng nhà như vậy, sao tổ mẫu tổ phụ có thể đồng ý chứ, nói gì thì nói nàng ta cũng là cô nương của Phủ Định Quốc Công mà.
Thịnh Thị vẫn khuyên giải an ủi Tống Ngưng Quân: "Quân nhi đừng lo lắng, chàng trai mẫu thân chọn cho con thực sự rất tốt, đối xử với người khác cũng rất rộng lượng."
"Nhưng mà…” Tống Ngưng Quân khổ sở nói: "Gia đình như vậy, tổ, tổ mẫu à con..."
Thì ra là như vậy, Thịnh Thị thở dài, đứa nhỏ này vốn không hiểu tấm lòng của bà, việc Thôi thị chọn cho nàng ta mối hôn sự này, bà ấy và Lão Quốc Công đều đã đồng ý, hai người sủng ái Tống Ngưng Quân cũng hi vọng sau này nàng ta sẽ hạnh phúc, cho nên mới chọn người như vậy cho nàng ta, dù sao cũng không phải huyết mạch thân sinh của Phủ Định Quốc Công, nếu gả cho nhà quyền thế, sau này thân phận Quân nhi lộ ra thì e là cuộc sống hằng ngày của nàng ta sẽ rất khổ sở.
"Quân nhi tin tổ mẫu và mẫu thân của con đi, chúng ta sẽ không hại con đâu." Thịnh Thị vỗ vỗ lưng Tống Ngưng Quân an ủi.
Tống Ngưng Quân dựa vào đầu gối Thịnh Thị, bóp chặt lòng bàn tay, Phủ Định Quốc Công này, không có một ai hy vọng nàng ta sống tốt!
Nhà như vậy, sao bà không để cho cô nương khác trong phủ đi!
Nàng ta hận!
Hận thấu xương những kẻ dối trá này.
Tống Ngưng Quân che giấu oán hận trong lòng, yếu ớt ngẩng đầu, nói: "Quân nhi biết rồi, Quân nhi ra ngoài rèn luyện."
"Con ra ngoài đi."
Một lúc lâu sau, Tống Ngưng Quân rời khỏi Xương Hồng Viện, về lại Quân Thúy Viện, nàng ta cho nha hoàn lui, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh từ đáy rương.
Hộp gỗ này vuông vức, bên ngoài không có bất cứ hoa văn khe hở gì, thậm chí không có móc cài hộp, bên trong trống rỗng, chỉ khi lắc lắc mới có thể nghe thấy có gì đó giấu bên trong.
Đây là một hộp gỗ mà năm mười tuổi Tống Ngưng Quân đã nằm mơ thấy, nàng ta mơ thấy trong một góc sáng sủa của Thư Hương Các đặt một hộp gỗ, khi đó nàng ta không biết đây là cái gì, nhưng có thể rơi vào trong giấc mơ đều là thứ rất quan trọng với nàng ta, cho nên lập tức đến Thư Hương Các mua bằng được nó.
Nàng ta mất hơn nửa năm mới mở ra được hộp gỗ này.
Bên trong là một quyển sách quý nằm trơ trọi, cũng không phải sách quý về võ thuật, mà là của một nhân sĩ vô danh để lại.
Bút tích bên trong viết bằng kiểu chữ cuồng thảo, lúc ấy nàng ta có xem qua một chút, bên trong ghi chép lại các chất độc vô hình có thể giết người, cách phối thuốc, không chỉ như vậy mà còn có cả một vài bài thuốc bí truyền khác.
Ban đầu nàng ta ngại những bài thuốc ghi chép lại này quá ác độc, nhưng bây giờ nàng ta lại cảm thấy chỉ còn cái này để phòng thân.
Nội dung trên sách quý này, nàng ta đã sớm ghi nhớ từng chi tiết, Tống Ngưng Quân lấy sách quý trong hộp gỗ ra, ném vào trong lò than, nhìn sách quý bị lò lửa liếm láp rơi xuống biến thành tro tàn.
Thứ như vậy, nếu muốn dùng thì phải tiêu hủy sạch sẽ chứng cứ.
Tống Ngưng Quân nhắm mắt lại.
Thôi thị cũng không quan tâm đến ý kiến của Tống Ngưng Quân, bà sai bà mai đến nhà trai cầu hôn.
Cũng cho biết Tống Ngưng Quân là dưỡng nữ hầu phủ, không phải nữ nhi thân sinh.
Tính tình chàng trai kia ôn hòa, biết được nếu Tống Ngưng Quân là nữ nhi thân sinh của Phủ Định Quốc Công thì cũng không đến lượt hắn cưới làm vợ.
Hắn cũng nghe nói Tống Ngưng Quân nổi tiếng là tài nữ, trong lòng cũng rất yêu thích nên liền đồng ý ngay.
Thôi thị biết được, sai ma ma đến Quân Thúy Viện nói một tiếng.
Tống Ngưng Quân nghe xong, nằm úp sấp trên giường khóc rất lâu.
Khóc đến mức Xuân Đào cũng bắt đầu đau lòng cô nương nhà mình, nhịn không được oán giận Thôi thị ác độc, làm gì có ai lại hủy hoại con mình như thế.
... ...
Chưa đến hai ngày.
Khắp kinh thành đều truyền ra tin tức Nhị phu nhân Phủ Định Quốc Công là người nhẫn tâm, thiên vị Tam cô nương, định hôn sự cho Nhị cô nương lại là một gia đình thấp kém hơn.
Cho dù là chàng trai trúng cử kia thì trong mắt nhóm quý phu nhân trong kinh thành cũng không khác dân nghèo là mấy.
Một cô nương Phủ Định Quốc Công lại đính hôn với nhà như vậy, quả thực là dọa người.
Vì thế đều nói Thôi thị nhẫn tâm, làm gì có ai đối xử với hài tử của mình như vậy.
Cũng có người lưỡng lự, dù sao thì cô nương Phủ Định Quốc Công cũng không nên định ra hôn sự như vậy, có phải còn có nội tình gì hay không?