Báo xa-li nhìn thấy Thôi thị lại còn kêu meo meo, có thể là biết Thôi thị là mẫu thân của Xu Xu.
Thôi thị nghe thấy tiếng kêu meo, cúi đầu nhìn báo xa-li, cười nói: "Meo Meo ngoan." Có thể thấy được mọi người đều đã xem con mãnh thú hung dữ này thành một con mèo lớn rồi.
Thư phòng Xu Xu đầy mùi thuốc đông y, còn có hai tủ thuốc to, đều do thợ thủ công làm ra, đặt sát hai bên tường, phân loại rõ ràng, có thể chứa được hơn hai trăm loại thảo dược.
Xu Xu còn ngại tủ thuốc không đủ dùng, còn định nối thông căn phòng bên cạnh thư phòng, dùng làm phòng thuốc, xem như phòng dự trữ dược liệu.
Chuyện này nàng cũng đã nói với Thôi thị, Thôi thị cho người đến xem qua, còn vài ngày nữa có thể khởi công.
"Mẫu thân, sao người lại qua đây rồi." Xu Xu bỏ công việc trong tay ra, ngồi xuống với mẫu thân trên chiếc giường dưới song cửa sổ.
Trân châu tiến vào đặt trà hoa quả lên một án kỷ nhỏ giữa giường, rồi mới lui ra.
Thôi thị cười tít mắt nói: "Nương qua đây nói vài lời với con thôi."
"Vừa rồi Kỷ Phu nhân qua đây nói gì với nương sao?" Xu Xu không ngốc, ngược lại nàng rất thông minh.
Thôi thị nắm bàn tay mềm mại trắng nõn của nữ nhi, nói:"Đúng là có một số việc, Kỷ Phu nhân qua đây làm mai giúp ngoại sanh của nàng ta."
"Ngoại sanh Kỷ Phu nhân?" Xu Xu suy nghĩ tình huống trong nhà Nam Dương Hậu, nói: "Thế tử phủ Thuận Quốc Công sao?"
Thôi thị gật gật đầu: "Chính là hắn, Xu Xu đã từng gặp hắn chưa?"
Xu Xu nhớ đến buổi trưa cách đây mấy hôm bị Phùng thế tử ngăn xe ngựa, khẽ nhíu mày nói: "Mấy ngày trước, lúc nữ nhi đi đến Đức Thiện Đường có bị Phùng thế tử ngăn xe ngựa không cho đi, hắn muốn con trả lại sư tử trắng cho hắn, bị con chế giễu cho một trận, sau đó hắn liền bỏ đi." Không ngờ về nhà lại cho người đến cầu hôn nàng? Xu Xu không biết là Phùng thế tử thích nàng, chỉ nghĩ đơn giản là vì vẻ ngoài xinh đẹp của nàng, thấy sắc nảy lòng tham thôi.
"Xu Xu đừng lo lắng, đã bị nương từ chối rồi." Đương nhiên Thôi thị không đồng ý, bà chỉ qua hỏi một chút thôi, bây giờ xem như đã rõ lý do rồi, vậy mà tên Phùng thế tử kia dám chặn đường xe ngựa của Xu Xu.
Thôi thị tức giận, nhưng không bày tỏ ra trước mặt nữ nhi, bà nói: "Buổi tối nương sẽ nói với phụ thân con tìm thêm cho con hai phủ vệ nữa, phải giỏi võ hơn."
Phủ vệ hằng ngày đi theo nữ nhi đều là phủ vệ đang trực trong phủ, cũng không cố định, bà lo lắng Xu Xu bị tên Phùng thế tử kia làm phiền, thà rằng chọn cho Xu Xu hai phủ vệ cố định, quyền cước công phu giỏi hơn chút, nếu Phùng thế tử dám bắt nạt Xu Xu thì trực tiếp đánh ngược lại hắn ta!
"Mẫu thân, đừng lo lắng." Xu Xu cũng không quá sợ Phùng thế tử, ngày đó giằng co, cảm thấy hắn ta cũng không phải loại công tử quần là áo lượt chơi bời trác táng có ý đồ xấu xa.
Nhưng mà cẩn thận vẫn hơn, thanh danh của cô nương gia là quan trọng nhất, nàng cảm thấy có lẽ Phùng thế tử không có ý xấu, nhưng mẫu thân hắn ta chắc chắn không dễ ở chung.
Đợi Thôi thị đi rồi, Xu Xu phối thuốc xong, liền đi đọc sách luyện chữ một lát, sau đó nàng lại gọi Quan Ngôn Quan Hạ đến, sai họ đi tìm hiểu tình huống người Trần gia.
Nói đến người Trần gia, hình như Tống Ngưng Quân cũng đã không ra khỏi phủ được một khoảng thời gian rồi.
Không biết người Trần gia còn ở kinh thành hay không.
... ... ...
Trong kinh thành một mảnh phồn hoa, có người vui có người buồn, cho dù có chút chuyện phiền lòng, nhưng đều có thể có cuộc sống an ổn, ăn no mặc ấm.
Ở nơi biên ải xa xôi, các tướng sĩ đang ra sức liều mình chống lại sự tấn công của Hồ Quân, những tướng sĩ trong thành Bình Cao đã yên ổn sống qua ngày được hai năm, không ai ngờ sau hai năm Hồ Quân lại kết liên minh đột nhiên đánh lén, lừa gạt chủ tướng ra khỏi thành mưu hại, chưa rõ tung tích, sau đó đóng giả một đội binh lính của tướng quân kia qua đêm bên ngoài, để binh lính trong thành mở cửa thành, làm cho các tướng sĩ giữ cửa thành đều bị đánh lén.
Dù tướng sĩ trong thành phản ứng rất nhanh, cuối cùng đóng được cửa thành lại, nhưng vẫn không tránh khỏi một trận tổn thất nặng nề.
Tướng sĩ trong thành thiệt hại gần một nửa, cửa thành cũng đóng chặt không dám mở ra, lương thực trong thành cũng có hạn, họ bị mắc kẹt bên trong thành cùng với dân chúng.
Hơn nữa vì sự do dự của phó tướng, sợ việc này bị Thánh Thượng biết được sẽ trách hỏi nên gạt đi không báo, thậm chí còn muốn đối đầu với Hồ Quân, ra khỏi thành chống cự hai lần, đều thất bại mà về, bị kẹt trong thành hơn một tháng mới sai người lén ra khỏi thành mật báo về.
Hiện tại cách thời điểm lúc Hồ Quân đánh lén đã hai tháng rưỡi, ngoài thành có Hồ Quân bao vây thủ sẵn, nếu như không có viện quân đến thì dù tướng hay dân chúng đều sẽ bị chết đói ở bên trong thành Bình Cao.
Lương thực còn lại của dân chúng trong thành cũng sắp cạn kiệt, trong thành cả tướng sĩ lẫn dân chúng đều tràn đầy tuyệt vọng.
Vào canh ba nửa đêm cùng ngày, ngoài thành vang lên tiếng hổ gầm, sau đó là tiếng trống và tiếng hô xông lên đinh tai nhức óc, cùng với tiếng hỗn loạn của quân địch vì bị đánh lén.
Tướng sĩ trong thành đi lên tường thành, thấy bên ngoài cả một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Vô số sĩ binh mặc áo giáp sắt chém giết với Hồ Quân, lẫn trong số đó còn có thể thấy một con hổ trắng oai phong dũng mãnh đang cắm móng vuốt vào giữa hai đội quân giao chiến, móng vuốt của nó có thể xách một kẻ địch lên.
Đó là hổ trắng theo bên người Thục vương, các tướng sĩ biên ải đều nhận ra con hổ trắng này, thậm chí rất nhiều lần còn cùng nó sóng vai giết địch.
Trong khoảnh khắc, các tướng sĩ trong thành vì muốn giữ vững chủ định và ổn định lòng quân, có người hô lớn: "Là Thục vương điện hạ! Thục vương điện hạ dẫn viện quân đến cứu chúng ta rồi !"
Phó tướng Trần Vĩnh Châu lấy ống nhòm đứng trên thành quan sát, quả nhiên là Thục vương dẫn binh đến đánh lén Hồ Quân ngoài thành.
Trần Vĩnh Châu lập tức truyền đạt quân lệnh: "Mở cửa thành! Ra khỏi thành hợp với viện quân Thục vương đánh bại Hồ Quân."
Tống Ngọc Bách một đường theo Thục vương và các phó tướng đến Lương Châu Duyệt Châu trước, sau đó bàn bạc với Thái Thú của hai châu, rồi mượn binh Lương Châu Duyệt Châu đến thành Bình Cao.
Sau đó hắn được chỉ định làm một binh lính.
Một đoàn kỵ binh đi đến một sườn núi địa thế hiểm trở ở gần thành Bình Cao, trong lúc đó, Thục vương và các vị phúc tướng bàn bạc, đã sớm cử lính trinh sát đi tìm hiểu tình hình của quân địch.
Vào canh ba nửa đêm, phát động đánh lén.
Đây là trận đánh đầu tiên của Tống Ngọc Bách, hắn nhiệt huyết sôi trào, sóng lòng sôi sục, cầm đao kiếm chém giết kẻ địch.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người, cũng không thấy khiếp đảm và sợ hãi, quân địch bị giết chính là kẻ thù đã xâm lấn Đại Ngu, làm bị thương dân chúng Đại Ngu nên cảm xúc hắn sớm đã tăng vọt lên.
Chỉ là trên chiến trường đao kiếm không có mắt, lưng bụng đều bị thương.
Mãi đến khi một thanh giáo dài đâm về phía hắn, hắn không tránh được, lúc này mới cảm thấy có chút sợ hãi.
Bỗng thanh kiếm lóe lên trước mắt, giáo dài bị chặt đứt dưới lưỡi kiếm, Tống Ngọc Bách quay đầu lại nhìn, chính là Thục vương cưỡi ngựa, từ trên cao nhìn xuống vung kiếm dài cứu hắn một mạng.
Lúc này, Tống Ngọc Bách mới cảm nhận được một tia sợ hãi, phía sau lưng tầng tầng rét lạnh.
Hắn mở miệng nói: "Đa tạ điện hạ."
"Cẩn thận chút." Thục vương lạnh lùng nói, ghìm chặt dây cương xoay người, ngựa lại cất vó chạy vào trung tâm quân địch.
Tống Ngọc Bách nhặt được mạng nhỏ về, cũng không quan tâm gì khác, xách theo đao dài tiếp tục đánh địch.
Trận đánh kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau, cuối cùng quân địch sợ hãi, lại thêm tướng lĩnh bị Thục vương chém dưới ngựa, vài tên phó tướng chỉ có thể dẫn binh rút lui.
Giặc cùng đường chớ đuổi, mà lần này viện quân chỉ có kỵ binh với hơn một vạn người.
Không dễ để tiếp tục đuổi theo, Thục vương hạ lệnh về thành chấn chỉnh quân.
Tất cả tướng sĩ chậm rãi vào trong thành.
Vì Trần Vĩnh Châu kéo dài thời gian làm lỡ việc nên bị Thục vương hạ lệnh bắt giam.
Sau đó thu dọn chiến trường, lại cử người đi đón xe lương thảo ở phía sau, đợi đến lúc trời đêm buông xuống, cuối cùng cũng có thể dừng lại.
Dân chúng trong thành lấy lương thực gia cầm rượu nước còn thừa ra tiếp đãi các tướng sĩ.
Quân y cũng đang trị liệu cho các tướng sĩ bị thương, có vài tướng sĩ bị thương rất nặng, Tống Ngọc Bách đã giao thuốc cầm máu và nhân sâm mà Xu Xu cho hắn cho quân y từ sớm, hắn chỉ giữ lại một lọ thuốc cầm máu và ba viên thuốc nhân sâm.
Quân y cũng bận đến váng đầu, cũng không chú ý nhiều đến thuốc Tống Ngọc Bách đưa cho.
Lại có vài binh lính không cầm được máu, một quân y trong đó đã vô tình lấy bột cầm máu trong một chai thuốc bằng đồng Tống Ngọc Bách đưa cho, rắc lên trên đùi của binh lính bị thủng một lỗ không cầm máu được kia, bột thuốc dần dần ngấm vào trong vết thương, trong nháy mắt vết thương đang rướm máu ngừng chảy hẳn.
Quân y ngây người, cầm lấy bình thuốc nhìn nhìn rồi lại ngửi ngửi.
Phát hiện máu thật sự đã ngừng chảy, hắn hưng phấn đi tìm Viện Sử quân y đại nhân, báo: "Đại nhân, thuốc cầm máu này rất hiệu quả."
Viện sử quân y là một lão già khoảng năm mươi tuổi, vẫn đóng ở biên thành, chữa bệnh cho các tướng sĩ ở biên thành, lúc không hành quân đánh giặc thì chẩn bệnh cho dân chúng trong thành.
Viện sử quân y Vương Ngạn Lâm cầm lấy chai thuốc ngửi ngửi, lại tìm một người bị thương không cầm máu được thử, quả nhiên máu lập tức ngừng chảy ra, ông ấy chấn động nói: "Thuốc cầm máu này ở đâu mà có?"
Đâu chỉ có hiệu quả, quả thực chính là thần dược, ông ấy làm nghề y nhiều năm cũng không thể nào phối ra được thuốc cầm máu như vậy.
Quân y lập tức nói: "Hình như là một binh sĩ tên Tống Ngọc Bách đưa cho, nói là có hai loại, một loại có thể cầm máu, loại kia là nhân sâm có thể giữ được mạng người." Lúc trước hắn vẫn từ chối cho ý kiến, thậm chí là không tin.
Vương Ngạn Lâm nói: "Đưa thuốc nhân sâm qua đây cho ta xem."
Quân y lấy một bình thuốc khác đưa qua, bên trong là từng viên nhân sâm, mở ra có thể ngửi thấy mùi nhân sâm nồng nặc, khiến tinh thần người ta chấn động.
Tay Vương Ngạn Lâm cầm một viên nhân sâm, tìm một binh sĩ gần như cận kề cái chết, bóp nát viên nhân sâm rồi cho hắn uống vào cùng với nước, đây là người bị thương đến động mạch, lúc đưa đến cũng không cầm được máu, dưới tình huống này chỉ có thể chờ chết.
Chờ binh sĩ bị thương uống nhân sâm vào, lại lấy bột cầm máu rắc lên vết thương đang không ngừng chảy máu kia.
Chưa được bao lâu, binh sĩ kia bắt đầu hít thở nhiều hơn.
Hơn nữa, máu cũng ngừng chảy, chỉ cần khâu lại miệng vết thương, nếu người đó có thể cố gắng vượt qua được thì hắn có thể sống sót.
Vương Ngạn Lâm có chút kích động, bột cầm máu và thuốc nhân sâm này đúng là thần dược.
Ông ta biết rõ hai loại thuốc quý hiếm này, cho người thu gom lại cất giữ, những thứ này đều dùng để trị liệu những trường hợp nặng, trị liệu vết thương bình thường thì quá lãng phí.
Đợi đến lúc trăng lên cao, những trường hợp bị thương cơ bản cũng được cứu trị hết,chỉ còn lại một vài vết thương nhỏ, không cần đến Vương Ngạn Lâm.
Trong lòng ông ta vướng mắc chuyện này, muốn tìm binh sĩ tặng thuốc hỏi rõ ràng.
Ông ta đi qua bên phía quân doanh, các tướng sĩ đang vây quanh lửa trại uống nước thay rượu.