Xu Xu ở trong kinh thành không biết chiến sự biên quan, mỗi ngày nàng đều bề bộn công việc.
Sau hai ngày phu nhân Kỷ thị của Thuận Quốc Công nhờ người làm mai cho nàng, Phùng Vũ kia cũng không xuất hiện nữa.
Xu Xu cho hai gã sai vặt đi thăm do tình hình của Trần gia.
Lúc này Xu Xu mới vừa ăn trưa xong, trở về phòng thay một thân áo thoải mái, cũng để cho nha hoàn trải gọn mái tóc đen của nàng.
Hạnh Nhi bên ngoài liền tiến vào thông bẩm, nói là Quan Ngôn, Quan Hạ cầu kiến.
Trước kia mái tóc Hạnh Nhi thưa thớt khô vàng hiện tại cũng đã mọc lên không ít, cũng đen bóng hơn, cho nên nha đầu kia đặc biệt sùng bái Xu Xu.
Ngày thường bọn nha hoàn Thấm Hoa viện có mệt mỏi gì cũng không mời lang trung, đều là Tam cô nương bắt mạch bốc thuốc cho các nàng, còn tự mình tìm thuốc cho các nàng uống, cho nên bọn nha hoàn Thấm Hoa viện cũng vô cùng trung thành với Xu Xu.
Xu Xu sửa sang lại dung nhan trước gương đồng rồi mới để cho hai gã sai vặt qua bẩm báo.
Xu Xu đi đến, Quan Ngôn Quan Hạ hành lễ với cô nương, "Nô tài bái kiến Tam cô nương."
"Các ngươi ngồi đi." Xu Xu ngồi xuống ghế thái sư, rồi cho hai gã sai vặt ngồi, "Các ngươi tra ra cái gì rồi ?"
Hai người ngồi trên ghế nhỏ, Quan Ngôn mặt tròn tròn lập tức cung kính nói: "Thưa Tam cô nương, bọn nô tài đã thăm dò qua, người Trần gia đã rời kinh thành." Hắn ta không đợi Xu Xu hỏi đã nói tất cả chuyện điều tra chuyện được."Người Trần gia đã rời đi vào trung tuần tháng tư, đã rời đi được nửa tháng rồi ạ, lúc đó Nhị cô nương đã tới Trần gia một chuyến, có thuê một xe ngựa để đi tới đó, nô tài cũng hỏi qua có những ai ở trong xe, người ta nói là chỉ có hai huynh đệ Trần gia và muội muội bảy tuổi."
Quan Hạ bổ sung nói: "Tôn thị không theo bọn họ rời đi kinh thành, nhưng viện mà Nhị cô nương cho Trần gia đã không thuê nữa, hàng xóm gần đó còn nói từ tháng tư đã không thấy bóng dáng Tôn thị đâu, hai huynh đệ Trần gia thậm chí còn để hàng xóm chăm sóc Trần Bảo Nhi nửa tháng, sau đó mấy người trong xóm không chịu được nữa thì bọn họ mới quay lại đón Trần Bảo Nhi, hơn nữa những nhà gần đó nói lúc bọn họ nói chuyện phiếm với Tôn thị, Tôn thị còn vui vẻ nói với bọn họ sau này sẽ định cư ở kinh thành. . . . . ."
Bọn họ cũng không biết vì sao người Trần gia rời đi vì mà không có mẫu thân Tôn thị, thậm chí từ tháng tư Tôn thị đã biến mất vô tung vô ảnh*.
(*) không hình không dạng
Hai người làm việc rất chắc chắn, Xu Xu lệnh cho bọn họ điều tra hành tung của người Trần gia, bọn họ tìm hiểu rất kỹ về chuyện này, nửa điểm cũng không dám quên.
Xu Xu biết hai người làm việc không tồi, cẩn thận, điều tra chuyện này tận tâm tận lực.
Xu Xu nghe hai người họ nói về Trần gia thì nhíu mi, tháng tư đã không thấy tung tích của Tông thị, trung tuần tháng tư hai huynh đệ Trần gia và Trần Bảo Nhi vội vàng rời khỏi kinh thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôn thị đi đâu? Xu Xu biết chuyện này khẳng định là có liên quan đến Tống Ngưng Quân, tính tình Tống Ngưng Quân ác độc, không phải là Tôn thị đã. . . . . .
Loại chuyện này Xu Xu cảm thấy Tống Ngưng Quân làm được, đời trước phủ Quốc Công có ân dưỡng dục Tống Ngưng Quân nhưng cũng bị nàng ta làm cho lụi bại, càng không cần nói đến ân dưỡng dục đó với Tống Ngưng Quân, thậm chí người Trần gia còn làm cho nàng ta xấu mặt, thêm chuyện người Trần gia tính toán định cư ở kinh thành, với tính cách của người Trần gia như vậy nếu ở lại kinh thành sẽ giống như là hút máu Tống Ngưng Quân.
Hiện tại tình cảnh của Tống Ngưng Quân cũng không tốt đẹp gì, đương nhiên nàng ta không muốn người Trần gia bám lấy, chắc chắn nàng ta sẽ tìm cách để người Trần gia rời khỏi kinh thành.
Làm sao người Trần gia có thể đồng ý rời khỏi kinh thành?
Trừ phi, Tôn thị chết, Tống Ngưng Quân đe dọa người Trần gia là phủ Quốc Công ra tay, nếu bọn họ tiếp tục ở lại kinh thành thì phủ Quốc Công sẽ không tha cho bọn họ.
Người Trần gia vì sợ hãi nên bọn họ mới rời khỏi kinh thành.
Xu Xu rất hiểu biết tính cách của mấy người Trần gia này .
Cũng rất hiểu tính tình của Tống Ngưng Quân.
Nàng ta ác độc, vì đạt được được mục đích mà không sợ gì, cho dù chỉ có mưu kế hiểm độc mới giúp được nàng ta thì nàng ta cũng sẽ làm.
Cho nên Tôn thị thật sự đã chết? Bị Tống Ngưng Quân giết chết ? Nhưng phố xá sầm uất lại có tai nạn chết người, thi thể xử lý không tốt, căn bản không thể ra khỏi thành, càng không thể chôn lấp tùy ý, viện nhỏ như vậy, nếu đào hầm thì hàng xóm sẽ biết được, vậy nếu Tôn thị thật sự gặp bất trắc, thi thể bà ta ở đâu rồi?
Xu Xu bỗng nhiên nhớ tới mùi thối trên người Tống Ngưng Quân vài ngày trước.
Nàng nhớ rõ lúc lần đầu nàng ngửi thấy mùi thối trên người Tống Ngưng Quân, vừa lúc là đầu tháng tư, chính là lúc Tôn thị biến mất.
Sau đó đến trung tuần tháng tư, Tống Ngưng Quân đến cửa Nhị phòng quỳ xin mẫu thân tha thứ, lúc ấy mùi thối trên người nàng ta đã bớt đi rất nhiều.
Đã nhiều ngày ở Thanh Nghiên Các nàng cũng mơ hồ ngửi thấy một chút, nhưng đã nhạt hơn nhiều so với trước, cũng nhanh chóng tiêu tán.
Vậy rốt cuộc mùi thối kia là sao?
Xu Xu nhíu mày ngồi ở ghế thái sư, nàng không nói lời nào, hai cái gã sai vặt cũng không dám nhiều lời, đều cúi đầu.
Xu Xu lại nghĩ tới lúc nói chuyện phiếm với Chu lão gia tử, Chu lão gia tử sinh ra từ võ lâm, đó là thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới của Xu Xu.
Chu lão gia tử nói mấy câu với nàng, vài thập niên trước, võ lâm có một ma đầu độc ác, làm nhiều chuyện xấu, biết dùng độc, còn có thể luyện chế nước làm tan biến tử thi, sau khi ma đầu này giết người thì sẽ dùng nước đó, nước đó có thể hòa tan hoàn toàn thân thể người, nhưng mùi thối rất rõ ràng, ma đầu kia thường xuyên sử dụng nước làm tan thi thể nên trên người luôn có một mùi thối không thể tiêu tan.
Ma đầu này đã sớm bị Chu lão gia tử chém chết.
Cho nên Tống Ngưng Quân có thể có quan hệ gì với ma đầu này không? Trên người nàng ta cũng có mùi thối giống ma đầu kia sao?
Xu Xu càng nhăn mặt, tất cả đều là suy đoán của nàng, nàng không có chứng cớ gì chứng minh Tôn thị bị Tống Ngưng Quân sát hại rồi hóa thi.
Xu Xu ngẩng đầu, phân phó: "Các ngươi giúp ta hỏi mấy nhà gần viện mà Trần gia thuê đã thuê một chút, mấy ngày lúc Tôn thị biến mất có thấy có mùi thối không."
Nếu thật sự giống như suy đoán của nàng, Tống Ngưng Quân có liên quan đến ma đầu võ lâm kia, nàng ta luyện chế nước hóa tan thi thể thì ngày sát hại Tôn thị sẽ có mùi thối tỏa ra.
Hai gã sai vặt không dám nhiều lời, đáp ‘vâng’ rồi lui ra.
Trong lòng Xu Xu luôn để ý chuyện này.
Nàng cảm giác rất rõ rằng Tống Ngưng Quân còn ác độc hơn đời trước, đời trước nàng theo Tống Ngưng Quân hai mươi năm, căn bản không thấy Tống Ngưng Quân dùng nước hóa tan thi thể.
Nhưng đời này Tống Ngưng Quân cũng không thuận buồm xuôi gió như đời trước, chó cùng rứt giậu** dùng chút thủ pháp ác độc hơn cũng không kỳ quái.
(**) Đến bước đường cùng nên làm liều
Có lẽ Tống Ngưng Quân có liên quan đến ma đầu võ lâm đã chết đó, Xu Xu không thể khẳng định, chỉ có thể đợi cho tới giờ thân tới Đức Thiện Đường rồi lại tới phía Nam phủ Thục Vương tìm Chu lão gia tử.
Mấy ngày nay Xu Xu bận, đã nửa tháng không gặp Chu lão gia tử, Chu Tử Ông nhìn thấy Xu Xu thật cao hứng, chòm râu hoa râm của ông cũng rung rinh, "Xu Xu sao lại có thời gian rảnh tới đây vậy ?"
Ông ấy biết mấy ngày nay Xu Xu bận rộn phối dược, ông ấy không nghĩ Xu Xu sẽ đến tìm lão nhân này.
Xu Xu ôn nhu nói: "Con tới đây gặp Chu gia gia, hơn nữa còn có chút chuyện muốn hỏi Chu gia gia."
"Có chuyện gì Xu Xu cứ nói đi."
Nô tài bên người Chu Tử Ông, Tiểu Sơn bưng nước trà lại đây, Xu Xu cầm chén trà nóng từ từ nói với Chu lão gia tử: "Chu gia gia, năm vị ma đầu trong võ lâm chuyên dùng độc đó, ngài nói hắn ta luôn sử dụng nước làm tan thi thể nên trên người luôn có mùi thối, vậy mùi thối kia là mùi như thế nào vậy ạ?"
"Như thế nào, Xu Xu hỏi cái này để làm gì?" Chu Tử Ông hỏi lại, nhưng vẫn đáp lại nghi hoặc của Xu Xu, "Mùi đó giống như mùi tôm cá đã chết được vài ngày, còn có mùi thối giống như mùi thối của loại thuốc lạ, đại khái là một loại mùi hỗn hợp các loại."
Xu Xu mân môi trầm mặc, thật đúng có chút tương tự với mùi trên người Tống Ngưng Quân, nhưng bọn nha hoàn lại không ngửi thấy mùi trên người nàng ta.
"Chu gia gia, đây là mùi tanh tưởi mà người nào sử dụng nước hóa tan thi thể quanh năm suốt tháng sao? Vậy nếu chỉ dùng một lần thì trên người hung thủ sẽ có mùi như thế nào?"
Chu Tử Ông vuốt râu suy nghĩ nói, "Có lẽ cũng có chút mùi, nhưng đại đa số mọi người sẽ không ngửi thấy, nếu người có khứu giác đặc biệt linh mẫn thì sẽ ngửi thấy một chút, Xu Xu gặp người nào phiền toái sao?"
Xu Xu châm chước một phen, nói lại với Chu lão gia tử chuyện này, đương nhiên là ân oán của nàng với Tống Ngưng Quân chưa dứt, chỉ là lo lắng người Trần gia nên đã để mấy nô tài đi theo dõi, không nghĩ tới sẽ phát hiện Tôn thị biến mất không rõ, lại còn ngửi thấy mùi thối trên người Tống Ngưng Quân nên lúc này mới muốn tới hỏi lão nhân gia.
"Theo lý thuyết thì ma đầu kia đã chết mười năm rồi." Chu lão gia tử nghe được thì nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt chòm râu hoa râm của mình, "Thì nước làm tan thi thể kia cũng biến mất, nhưng có thể là hắn có ghi chép lại gì đó mà bị người khác lấy mất, nhưng mà Nhị cô nương trong phủ nhà ngươi là nữ quyến, sao lại ác độc như thế. . . . . ."
Ông ấy cảm thấy một cô nương mười mấy tuổi, nếu thật sự có thể giết người hủy thi diệt tích, còn không để lại dấu vết, quả thực là tâm trí lãnh ngạnh đến đáng sợ .
Nhưng ông ấy cũng tin tưởng Xu X, Tôn thị vô duyên vô cớ mất tích, khẳng định là có chuyện xảy ra.
"Xu Xu tính làm sao bây giờ?" Chu lão gia tử chưa gặp Tống Ngưng Quân, nhưng biết ân oán giữa hai người, vài ngày trước đó trong kinh thành cũng có ồn ào huyên náo.
Xu Xu nhíu mày, "Con không có chứng cớ, hơn nữa chuyện như vậy không thể tưởng tượng nổi, nhất thời con cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."
Chu lão gia tử có tâm muốn giúp Xu Xu, nhưng ông ấy kinh mạch bị hao tổn, đã nhiều năm không lộ diện trong võ lâm, hiện tại cũng không khác gì một lão nhân bình thường, cũng không thể giúp được gì.
Xu Xu trong tình cảnh này đại khái chỉ có thể phái người theo dõi Tống Ngưng Quân, chờ nàng ta để lộ ra một chút, hơn nữa Tống Ngưng Quân sẽ không ngoan ngoãn chờ lập gia đình, khẳng định sẽ tìm người ngăn cản hôn ước.
Xu Xu nói: "Khiến Chu gia gia lo lắng rồi, con để người theo dõi nàng ta là được, nhưng mùi thối kia chỉ có mình con ngửi thấy, hơn nữa càng lúc càng mờ nhạt."
Chuyện này nàng cũng không thể nói với cha mẹ, thật sự không thể tưởng tượng, ma đầu võ lâm, nước làm tan thi thể, thế giới này hoàn toàn khác biệt với người ở quan trường.
Nàng nói ra sẽ không có người nào tin phục, chỉ có Chu gia gia là người trong võ lâm, có lẽ còn có thể nói chuyện với ông ấy một chút.
Xu Xu ăn xong cơm chiều với Chu lão gia tử rồi mới về phủ Quốc Công.
Quan Ngôn Quan Hạ đã trở về, lại tới Thấm Hoa viện phục mệnh Xu Xu.
Hai người nói: "Nô tài đã muốn đi hỏi mấy người gần căn nhà thuê của người Trần gia, hàng xóm cách vách nói ngày ấy là ngày Trạng Nguyên lang dạo phố, bà ta nhớ vô cùng rõ ràng, bà ta cũng đi xem Trạng Nguyên lang dạo phố, lúc trở về thì thấy gần đó có mùi thối, bà ta không để ý lắm, ngày hôm sau Trần Bảo Nhi chạy tới nhà bà ta khóc lóc kể lể nói Tôn thị một đêm không về."
Xu Xu nắm chén trà, càng khẳng định là Tôn thị đã bị Tống Ngưng Quân hại chết, hơn nữa ngày ấy Trạng Nguyên lang dạo phố, tất cả các cô nương trong phủ đều ra ngoài, vậy nên Tống Ngưng Quân càng có thời gian để ra tay với Tôn thị.
Xu Xu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía hai gã sai vặt, nghiêm mặt nói: "Kế tiếp ta còn có một số việc phân phó các ngươi, chỉ dùng các ngươi làm việc này giúp ta, người khác hỏi các ngươi không cần quản, sẽ không ai hỏi nhiều, cũng không thể nhiều lời, càng không thể nói lung tung với bên ngoài, các ngươi có làm được hay không?" Nàng nắm trong tay khế ước bán mình của hai người, nàng cũng tin bọn họ sẽ biết lựa chọn như thế nào.
Hai gã sai vặt lập tức nói: "Xin Tam cô nương yên tâm, nô tài trung thành với Tam cô nương, có chuyện gì Tam cô nương cứ phân phó."
Hai người tuy chỉ hơn mười tuổi, nhưng còn nhỏ mà đã thông minh, hiểu được đạo đức con người, việc bọn họ có thể làm chính là trung thành với chủ tử.
Xu Xu thở nhẹ, lần đầu tiên nàng sử dụng nô tài bên người để phân phó những chuyện này, trong lòng cũng không thoải mái.
Nhưng nàng đã quan sát hai nô tài này, bọn họ làm việc cẩn thận, ở Thấm Hoa viện chưa bao giờ huyên thuyên với đám hạ nhân, làm việc coi như chắc chắn.
Xu Xu nói: "Ta để các ngươi theo dõi Nhị cô nương, cho dù là nàng ta hay nha hoàn bên người xuất môn, xuất môn làm chuyện gì, đặt mua cái gì, tiếp xúc người nào, nhất cử nhất động, các ngươi đều phải báo lại cho ta biết."
"Cô nương yên tâm, bọn nô tài chắc chắn cẩn thận báo lại nhất cử nhất động của Nhị cô nương ."
Nếu để bọn họ tra chuyện trong viện của Nhị cô nương thì có lẽ là khó làm, nhưng chuyện bên ngoài phủ thì vẫn có thể làm được.
Về phần vì sao Tam cô nương phân phó như vậy, bọn họ hiểu rằng đó không phải chuyện bọn họ nên hỏi.
Xu Xu biết bọn họ đi điều tra bên người cũng cần có chút bạc mới có thể làm việc, nên đã để cho Trân Châu đưa mỗi người một túi bạc.
Chờ đến lúc hai nô tài đi xuống, Xu Xu nhẹ nhàng thở ra, nàng sờ sờ trán mình, đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
. . . . . . . . . . . .
Xu Xu cũng phiền lòng về chuyện của Tống Ngưng Quân.
Kỷ thị phủ Thuận Quốc Công sau khi về nhà mẹ đẻ tạ ơn đại tẩu Tạ thị còn có chút không tin được, "Bà ta không đồng ý? Vũ nhi nhà ta bộ dạng như vậy, muốn gia thế có gia thế, chỉ xin cưới một khuê nữ lớn lên ở nông thôn mà không được, bà ta còn dám từ chối ."
Tạ thị ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại trào phúng em chồng, trong lòng không biết nhìn người lại không biết tự lượng sức mình.
Cháu ngoại trai như vậy, bộ dạng sáng sủa thì đã sao? Ngoại trừ dựa vào tổ tiên sống phóng túng, hắn ta còn có thể làm cái gì?
Tạ thị thật sự lo lắng tước vị này của phủ Thuận Quốc Công sớm hay muộn cũng mất!
Chờ Tạ thị rời đi, Kỷ thị qua viện của nhi tử, thấy nhi tử đang ghé vào trên tháp, vô tình, bà ta đau lòng, "Sao hôm nay không ra ngoài chơi? Nương nghe nha hoàn nói hôm nay con không nghỉ trưa, sao không ngủ một lát, để tinh thần thoải mái mới tốt."
"Ta không sao, ngài động vào thì thành sao?" Phùng Vũ không kiên nhẫn, kỳ thật đã nhiều ngày rồi hắn ta chưa ra ngoài, một là cảm thấy mất mặt, thứ hai là nghĩ đến thanh danh của Tống Tam cô nương trong kinh thành, hắn ta thật sự một chút cũng không xứng với người ta.
Thấy nhi tử không nghỉ trưa, Kỷ thị đau lòng , mấy ngày nhi tử không ăn cơm, bà ta cũng không muốn ăn.
Nghĩ rằng Thôi thị làm bộ làm tịch muốn để cho bà ta tự mình tới cửa, bà ta vì nhi tử mà chịu ủy khuất một chút cũng không sao.