Sư tử còn gọi là con nghê, thời kì hai ba ngàn năm trước nó được coi là thần thú, sư tử màu trắng thì lại càng quý hiếm.
Cũng có không ít loài thú khác được gọi là thần thú, thời viễn cổ người nào có thể thuần phục thần thú đều được mọi người coi như thần linh .
Mãi cho tới bây giờ, tuy rằng thần thú thần linh dần dần tiêu tán nhưng vẫn có chút ảnh hưởng.
Người ta giàu có mỹ y ngọc thực*, trong lòng thanh thản nhàn rỗi nên dần nghĩ tới mấy chuyện vui chơi, nuôi mấy con thú để cho chúng nó thần phục mình hoặc là lấy chúng để kiếm lời.
*Mỹ y ngọc thực : ý chỉ cuộc sống giàu sang, dư dả, ăn ngon mặt đẹp.
Cũng không khác gì mấy trăm năm trước thường xuyên có mấy người giàu muốn nuôi dưỡng thú .
Trước kia như vậy, hiện tại cũng giống thế.
Nhưng cho dù là mấy ngàn năm trước hay là bây giờ, người có thể khiến cho mãnh thú thần phục cũng vẫn rất ít.
Mấy ngàn năm trước, thần thú màu trắng đã hiếm thấy, hiện tại cũng vậy, mấy con thú màu trắng sẽ được yêu thích hơn một chút.
Ngoại trừ con hổ trắng của Thục Vương, đây là lần thứ hai trong kinh thành nhìn thấy mãnh thú màu trắng, chính là con sư tử trắng này.
Đây cũng là lý do Phùng Vũ mua nó, từ nhỏ nó đã vô cùng quý giá, giá cả vô cùng cao, Phùng Vũ là người may mắn lần đầu tiên đã bắt được nó, hấu hết thế tử của mấy thế gia trong kinh thành đều cung kính coi mấy người thuần phục được mãnh thú là nhân trung long phượng*.
(*) Rồng trong vạn người
Phùng Vũ cũng vì vậy mà mua sư tử trắng này, ban đầu hắn ta tính toán sẽ thuần phục sư tử trắng này.
Làm sao nghĩ đến nó còn nhỏ mới được hai tháng mà dã tính rất lớn, vô cùng hung tàn, hắn ta không thể thuần phục, sư tử cũng không để cho ai tới gần nó.
Nuôi nửa năm, mỗi lần hắn ta tới gần chuồng thì sư tử liền gầm nhẹ đứng lên nhe ra bộ răng sắc nhọn, hắn ta đâu dám động đậy, nghĩ rằng nếu không thuần phục được thì sẽ đưa nó đi đấu thú .
Làm sao biết được sư tử trắng này bên ngoài thì hung hãn những không bằng những mãnh thú khác.
Bị cắn một cái thì chết khiếp, yết hầu chảy máu ồ ạt, mang nó về phủ Thuận Quốc Công cũng tốn không ít tiền cho nên Phùng Vũ sai người vứt con sư tử trắng ở bãi rác bẩn thỉu.
Sau khi Xu Xu mang trở về thì đã thuần phục được nó, đương nhiên bây giờ chỉ có bọn nha hoàn Thấm Hoa viện biết là sư tử trắng rất thân cận cô nương.
Con sư tử lông trắng như sữa, lớp lông rất dày lại còn trắng nõn mềm mại, khi chân nó cọ cọ vào tay Xu Xu, Xu Xu cười không ngừng.
Xu Xu ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên cái đầu lớn đầy lông xù của sư tử trắng xoa xoa, sư tử trắng bị Xu Xu xoa đến mặt mày vặn vẹo, nó còn vui vẻ cọ cọ vào Xu Xu.
Bình thường Xu Xu cũng thích xoa đầu báo xa-li như vậy, xoa như vậy cảm giác rất thích.
Nàng xoa nhẹ một hồi lâu mới dừng tay, vỗ về đầu sư tử trắng rồi nhỏ giọng nói chuyện với nó, "Nếu thả ngươi đi ra ngoài như vậy, người ngoài thấy như vậy cũng sẽ bị dọa, ngươi không được cắn người, có hiểu không?"
Sư tử trắng nhẹ nhàng liếm tay Xu Xu rồi lại ‘meo’ với Xu Xu.
Xu Xu dại ra, sư tử cũng kêu ‘meo’ sao? Báo xa-li cũng kêu ‘meo’, nàng biết tiếng sư tử kêu phải là ‘ngao’ chứ?
Sao lại ‘meo’ với nàng? Chẳng lẽ ngày thường thấy báo xa-li kêu vậy với nàng nên nó bắt chước sao?
Xu Xu bất đắc dĩ, xoa xoa đầu nó rồi mới đứng lên xoay người mở cửa nhĩ phòng ta.
Sư tử trắng nhắm mắt đi theo, Xu Xu nhấc chân bước ra khỏi cửa đi đến dưới mái hiên, sư tử trắng cũng đi theo nàng.
Thôi thị và bọn nha hoàn đứng ở đình viện chính, còn có Kỷ thị và ma ma nha hoàn phủ vệ cũng nhìn thấy sư tử đi theo Xu Xu.
Hung mãnh cường tráng, uy phong lẫm liệt, sau nửa tháng được Xu Xu nuôi dưỡng thì thương thế của sư tử trắng đã lành hẳn, mỗi ngày nó đều ăn rất nhiều, còn khỏe hơn cả lúc mới nhặt được về.
Trong lòng Kỷ thị khẩn trương, nắm chặt khăn tay không dám nhiều lời.
Thôi thị cũng có chút sợ, bà cũng đã quen với báo xa-li, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy sư tử trắng trong viện nữ nhi.
Rốt cuộc chúng không giống nhau, lại chưa từng tiếp xúc, nhìn thấy sư tử trắng uy phong lẫm liệt lại xinh đẹp như vậy, dù bà có thích nhưng cũng sợ hãi.
Xu Xu đứng ở mái hiên, nhìn Kỷ thị nói: "Phu nhân, sư tử trắng của ngài đây, ngài mang đi đi."
Ánh mắt sư tử trắng theo tầm nhìn của Xu Xu dừng trên người Kỷ thị, Kỷ thị là mẫu thân của Phùng Vũ, Phùng Vũ nuôi sư tử trắng nửa năm, Kỷ thị lại hay đến viện của Phùng Vũ nên sư tử trắng nhận ra bà ta, cũng nhận ra nô bộc phía sau bà ta.
Trong nháy mắt, sư tử phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc làm cho Kỷ thị rợn tóc gáy.
Nó uy phong hung mãnh, tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vợt tới trước mặt Kỷ thị.
Sư tử hổ báo mãnh thú khi đi săn đều cắn con mồi như vậy, một chiêu là mất mạng.
Lúc sư tử tới gần trước mặt bà ta, bà ta còn chưa phản ứng lại, đến khi nô bộc phía sau bà ta ngã xuống rồi thì bà ta mới tỉnh táo lại.
Bà ta sợ tới mức kinh thanh thét chói tai. . . . . .
Xu Xu thấy sư tử trắng xông qua đó như vậy thì hô lên: "Tiểu Bạch, không thể!"
Nhưng sư tử trắng không nghe nàng, đến lúc nó bổ nhào vào Kỷ thị thì Xu Xu lớn tiếng khiển trách nói: "Tiểu Bạch! Không thể!"
Hàm răng bén nhọn của sư tử trắng đã đến gần sườn Kỷ thị, nó ngừng lại.
Trong lòng Kỷ thị còn hoảng sợ, căn bản không chú ý đến tiếng quát của Xu Xu, bà ta chỉ cảm thấy mùi trong miệng sư tử trắng, còn cả cảm giác khi răng nanh bén nhọn chạm tới cổ mình.
Kỷ thị ngay cả một tiếng kêu sợ hãi cũng không thể thốt ra , hai mắt bà ta mờ đi, hoàn toàn bị dọa tới xỉu.
Ma ma bên cạnh Kỷ thị cũng kêu gào liên tục, hai nha hoàn và phủ vệ đã sớm sợ tới mức xoay người chạy ra cửa thuỳ hoa.
Sư tử trắng chậm rãi ngậm miệng lại, quay đầu lại nhìn Xu Xu, đôi mắt màu lam cực kỳ tinh thuần.
Xu Xu nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng cũng bị dọa.
Thôi thị cũng sợ rồi, mặt mũi trắng bệch, bà theo Xu Xu chạy tới xem Kỷ thị.
Trên cổ Kỷ thị không sao cả, không chảy máu, chỉ là bị dọa ngất, ngoài búi tóc trên đầu bị lệch đi, thì không có trở ngại gì khác.
Nhưng phu nhân Thuận Quốc Công bị dọa ngất xỉu đi, chuyện này thật khiến người khác khó xử.
Thôi thị gọi ma ma bên người đi mời lang trung, rồi lại gọi nha hoàn Thấm Hoa viện đỡ Kỷ thị tới phòng sưởi ấm.
Đến khi Kỷ thị được nâng vào, hai ma ma bên người bà ta bị dọa không nhẹ, nơm nớp lo sợ canh giữ bên cạnh Kỷ thị.
Nha hoàn và phủ vệ vừa rồi chạy trốn lại quay lại chờ ở cửa thùy hoa.
Thôi thị và Xu Xu tới trước phòng sưởi, đứng ở ngoài mái hiên chờ lang trung ra về, Thôi thị cúi đầu thở dài, "Con vật nhỏ này thật lỗ mãng, may mà nó không gây ra chuyện gì." Kỳ thật nàng cũng lạ, nhẽ ra Xu Xu nên ngăn không cho Kỷ thị tới Thấm Hoa viện.
Xu Xu nói nhỏ: "Mẫu thân đừng lo lắng, không có việc gì, sau này con không dám để cho Tiểu Bạch chạy trong phủ nữa ."
Xu Xu dứt lời, nhìn quanh đình viện, không thấy hình bóng sư tử trắng đâu, nàng hỏi Trân Châu: "Sư tử trắng đâu rồi ?"
Trân Châu nhanh chân bước tới, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nhìn thấy sư tử trắng đi theo ‘Meo Meo’ ra ngoài vườn rồi."
Xu Xu thở nhẹ.
Bọn nha hoàn trong Thấm Hoa viện thích gọi báo xa-li là ‘Meo Meo’. ‘Meo Meo’
Không đợi tới lúc lang trung tới đây, ước chừng nửa khắc sau tiếng khóc của Kỷ thị đã vang lên ở bên trong..
Hai mẹ con nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, hai người đi vào trong phòng sưởi.
Kỷ thị đang khóc, khóc đến thương tâm, búi tóc tán loạn, bà ta thấy Thôi thị và Xu Xu tiến vào, trừng mắt nhìn hai người một cái.
Thôi thị đi đến tháp quý phi tháp, thấp giọng giải thích với Kỷ thị, "Phùng phu nhân, thật sự xin lỗi, không nghĩ tới là ngươi sẽ bị kinh hách như vậy, đều là do con vật là Xu Xu nuôi, nó phục tùng nàng nên không công kích nàng, nó cũng chưa từng công kích nha hoàn và người trong viện của Xu Xu, không hiểu sao lại. . . . . . Nhưng cho dù như thế nào, thì cũng dọa ngươi rồi, chắc chắn là ta sẽ trách phạt đứa nhỏ này, ta đã mời làng trung, để cho lang trung xem giúp phu nhân một lát."
Xu Xu cũng cúi đầu nhận sai, "Phu nhân, là lỗi của Xu Xu, xin phu nhân trách phạt."
Kỷ thị nắm khăn tay giọng căm hận nói: "Hai mẹ con các người là một giuộc, đều muốn làm cho người ta hận mà!"
Một người câu dẫn nam nhân bà ta thích, một người câu dẫn đứa con bà ta yêu nhất.
Không có ai là tốt, còn cầu thân, cầu cái rắm! Cả đời này bà ta không muốn nhìn thấy mặt hai mẹ con này nữa.
Bà ta nói xong Thôi thị, lại mắng hai ma ma, "Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau đỡ ta rời đi!"
Đây là phủ Định Quốc Công, bà ta không bao giờ ... bước vào đây nửa bước nữa, còn sư tử trắng kia, phải đánh chết mới tốt!
Hai ma ma tiến lên nâng chủ tử nhà mình, Kỷ thị chân tay mềm nhũn được hai ma ma đỡ rời khỏi phòng sưởi, lúc này bọn nha hoàn canh giữ ở cửa thuỳ hoa mới vội vàng tới hỗ trợ.
Thôi thị còn đi theo phía sau, "Phu nhân chờ lang trung tới rồi hẵng đi." Bà cũng thật sự lo lắng Kỷ thị bị dọa chết khiếp rồi.
Kỷ thị quay đầu lại, cả giận: "Ngươi cách ta xa chút, hai mẹ con các ngươi đều cách xa ta ra."
Dứt lời, bà ta được nha hoàn giúp đỡ vội vàng rời đi.
Thôi thị là chủ nhà chỉ có thể đi theo đợi người xuất phủ, dọc đường đi Kỷ thị vẫn liên tục mắng chửi.
Vừa rồi Kỷ thị kinh hách không ít, bộ dáng bây giờ vô cùng chật vật.
Thôi thị cũng không quản, kệ cho bà ta mắng, tiễn bà ta đến khi bà ta lên xe ngựa xuất phủ.
Đợi đến khi Kỷ thị rời đi, Thôi thị trở về phòng để cho ma ma chuẩn bị hạ lễ, rồi lại qua Thấm Hoa viện gọi Xu Xu, để nàng thay xiêm y ra ngoài còn phải tới phủ Thuận Quốc công nhận lỗi.
Dù thế nào chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, ít nhất mặt ngoài phải làm cho tốt, phải đánh tiếng ra bên ngoài một chút, để người khác biết được là Kỷ thị vô lý tới đây trước.
Xu Xu cũng hiểu được đạo lý này.
Nàng phân phó nha hoàn Thấm Hoa viện trông coi sư tử trắng, lúc này mới quay về phòng thay xiêm y rồi theo Thôi thị qua phủ Thuận Quốc Công nhận lỗi.
Nhận thì nhận, nhưng lúc này đi qua đó chắc chắn Kỷ thị không thích , không bao giờ ... hy vọng nàng làm con dâu phủ Thuận Quốc Công nữa.
Kỷ thị trở lại phủ Thuận Quốc Công, tức giận đến phát khóc.
Thuận Quốc Công đã ở nhà, thấy Kỷ thị khóc trở về, vạt á dơ bẩn, búi tóc tán loạn nên cũng có chút đau lòng, dù sao lại là thê tử yêu thương hơn mười năm.
Bên người ông ta ngay cả một thông phòng cũng không có, cho dù mỗi ngày đều giáo huấn nhi tử, nén giận thê tử cưng chiều nhi tử, nhưng vẫn là thê tử mà ông ta thật sự yêu thương.
Phùng Mậu buông sách trong tay xuống, đỡ người ngồi xuống ghế, lo lắng hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Đến bây giờ chân Kỷ thị vẫn còn mềm, bà ta nhào vào người Quốc Công gia khóc ròng nói: "Xin lão gia làm chủ cho ta, Nhị phu nhân phủ Định Quốc Công và Tống Tam cô nương khi dễ ta."