Mã thái y ở Thái Y Viện trong cung, tuổi khoảng năm mươi, chuyên trị các căn bệnh nan y, được gọi đến phủ Quốc Công liền bắt mạch cho lão phu nhân, ông ấy nhìn sắc mặt lão phu nhân đỏ bất thường, không thở, bắt không được mạch tượng, liền dùng kim bạc đâm vào ngón tay, kim bạc lập tức biến thành màu đen, vết máu đỏ thẫm từ móng tay nhỏ ra.
Ông ấy liền biết lão phu nhân bị trúng độc, cho nên lão Quốc Công gia mới báo quan.
Chỉ là phủ Quốc Công lớn như vậy, sao lão phu nhân có thể trúng độc được?
Ông ấy hỏi qua đồ ăn thức uống của lão phu nhân, Lưu ma ma kể ra, sau đó còn nói mỗi ngày lão phu nhân đều uống thuốc dưỡng sinh do Tam cô nương tặng.
Lúc này, ông ấy vẫn chưa kịp kiểm tra thuốc dưỡng sinh còn lại thì Phục thần y và Tam cô nương trong phủ đã trở lại, ai ngờ lại bắt được mạch tượng của lão phu nhân.
Triệu chứng trúng độc kỳ lạ như vậy, ông ấy chưa từng thấy qua, mạch tượng nửa khắc đồng hồ mới đập lên, vậy cũng không khác người chết là bao nhiêu.
Lại thấy Tam Cô Nương còn muốn dùng kim bạc đâm vào huyệt Bách Hội, cơ thể người có bảy trăm hai mươi huyệt vị, trong đó có ba mươi sáu tử huyệt, tuyệt đối không thể tùy tiện hạ châm.
Xu Xu nhìn về phía sư phụ, Phục thần y mở miệng thay cho đồ nhi: "Có vài tử huyệt là Bất Phá Bất Lập*, nếu như muốn cứu lão Quốc Công phu nhân thì phải thử một lần, nếu như lão phu nhân vẫn chưa tỉnh lại không thể nuốt thuốc xuống được thì chỉ còn con đường chết, hơn nữa dựa theo lời Xu Xu nói thì mạch tượng của lão phu nhân đã sắp tiêu tan, không thể chậm trễ nữa."
(*): Không phá thì không làm mới được.
Tống Xương Đức đột nhiên mở miệng nói: "Xu Xu, con hạ châm đi, tổ phụ tin tưởng là được rồi."
Xu Xu gật đầu, ngón tay cầm một cây kim bạc đâm vào huyệt Bách Hội, sau đó là huyệt Thần Đình, huyệt Thái Dương, huyệt Nhĩ Môn, huyệt Nhân Trung.
Ba mươi tử huyệt, nàng dùng kim bạc đâm vào mười tám tử huyệt, phân bố trên phần đầu và vùng gần tim.
Đâm xong 18 huyệt vị, đầu Xu Xu đã đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tay cũng run rẩy.
Một lát sau, lão phu nhân trên giường bỗng phát ra tiếng rên nho nhỏ ưm, vẻ mặt đau đớn.
Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Tống Ngưng Quân, mặt nàng ta không hề thay đổi.
Xu Xu nhanh chóng nhổ kim bạc trên người Thịnh thị ra, sau đó đỡ Thịnh thị ngồi nửa người dậy, Thịnh thị vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng có chút phản ứng, Xu Xu ở bên cạnh bà ấy nói khẽ: "Tổ mẫu, uống thuốc xong rồi người sẽ có thể tỉnh lại, nhất định không thể kháng cự, uống thuốc vào sẽ không việc gì nữa cả."
Nàng nghiền nát thuốc chậm rãi đút vào miệng tổ mẫu, lại dùng nước ấm đút vào theo.
Quả nhiên Thịnh thị vẫn có chút phản ứng, bà ấy từ từ nuốt thuốc vào bụng.
Cứ như vậy, Xu Xu chậm rãi giúp Thịnh thị uống vào hết một viên thuốc nhân sâm, viên nhân sâm này là do nàng dùng nhân sâm mấy chục năm nấu chung với một lượng cam lộ tinh khiết tạo thành, có thể giải được rất nhiều loại độc.
Từ từ để cho Thịnh thị nằm ngửa xuống, Xu Xu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lưu ma ma, rồi lại nhìn Tống Ngưng Quân, nói: "Tổ mẫu đã không còn nguy hiểm nữa, có thể ngày mai sẽ tỉnh lại, ngày mai uống thêm một viên thuốc nữa, sẽ thanh lọc hết lượng độc tồn dư trong cơ thể, từ từ điều dưỡng cơ thể thì sẽ không việc gì nữa, hiện giờ tổ mẫu vẫn đang hôn mê, chúng ta cũng nên giải quyết sự việc đi, đương nhiên là tổ mẫu đã bị ai đó hạ độc, chuyện này Mã thái y có thể làm chứng, vậy rốt cuộc là ai đã hạ độc với tổ mẫu?"
Vết máu đỏ thẫm của lão phu nhân vẫn còn vương trên mặt đất, trúng độc là chuyện tất cả mọi người đều biết.
Vậy rốt cuộc là ai hạ độc? Vì sao lại muốn hạ độc?
... ...
Bên trong Quan Bình Viện.
Trân Châu Linh Lung nghe theo lời Tam cô nương, lập tức chạy qua, sắc mặt hai nha hoàn rất nghiêm túc, vừa rồi cô nương nói cho các nàng biết, tổ mẫu gặp chuyện không may là do Tống Ngưng Quân hạ độc, sai các nàng đến Quan Bình viện hỏi bọn nha hoàn ở đó một chút, đe dọa hoặc là cám dỗ lợi ích cũng được, hiện tại Tống Ngưng Quân đã thất thế, người hầu sẽ luôn có tâm tư khác.
Hai người đến Quan Bình viện, Xuân Đào đã chặn hai người lại, cau mày hỏi: "Các ngươi đến đây làm gì."
Trân Châu nhìn Xuân Đào nói: "Lão phu nhân xảy ra chuyện, có liên quan đến Nhị cô nương, gần đây Nhị cô nương có mang dược liệu gì về phối không? Nếu các ngươi có bằng chứng gì có thể mang ra làm chứng thì Tam cô nương có thể giúp các ngươi xóa bỏ nô tịch, giúp các ngươi có cuộc sống ổn định sau này..."
Sắc mặt Xuân Đào trắng xanh pha lẫn, nàng ta suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến sau này đi theo Nhị cô nương làm của hồi môn cũng chỉ là đến nơi nghèo nàn hầu hạ, hơn nữa suy cho cùng Nhị cô nương chỉ là con của một nông hộ, đi theo nàng ta, mãi mãi sẽ không ngẩng đầu lên được.
Nếu có được sự giúp đỡ của Tam cô nương, xóa bỏ nô tịch cầm tiền sống yên ổn qua ngày cũng tốt.
Xuân Đào do dự một lúc lâu, liền ngẩng đầu nói với Trân Châu và Linh Lung: "Tam cô nương nói thật chứ?"
Linh Lung nói: "Tất nhiên là thật, ngươi phải biết rằng Tam cô nương mới là chủ tử của phủ Quốc Công, còn về Nhị cô nương..."
Chỉ là đồ giả mạo, nên lựa chọn thế nào, tin chắc rằng nha hoàn Quan Bình viện đều biết.
Xuân Đào kiên định nói: "Được, ta, ta biết một chuyện của Nhị cô nương, Nhị cô nương dựa theo bài thuốc mua về không ít dược liệu, lượng thuốc còn thừa là do ta đi vứt giúp..."
... ...
Xương Hồng viện, một đám người chen chúc, nhóm chủ tử mỗi phòng đều đã ở đây.
Trong phủ xảy ra chuyện chủ mẫu bị hạ độc, đều có liên quan đến mọi người, ba phòng phủ Quốc Công cũng xem được như hòa thuận, gia hòa vạn sự hưng**, chưa từng có mâu thuẫn gì lớn, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, mũi nhọn đều chỉ về phía Tam cô nương, mỗi ngày lão phu nhân đều đang uống thuốc Tam cô nương tặng.
(**): Gia đình hòa thuận thì mọi việc đều sẽ hanh thông, thuận lợi và tốt đẹp.
Nhưng thuốc này mọi người đều đang dùng, hiệu quả rất tốt, họ đều có thể nhận ra được.
Hơn nữa, mọi người đều tin tưởng vào tính tình của Xu Xu, vậy thì ai hạ độc chứ?
Ánh mắt mọi người đều bất giác rơi vào Tống Ngưng Quân.
Xu Xu mở miệng hỏi Lưu ma ma: "Lưu ma ma, bà có đảm bảo đồ ăn thức uống của tổ mẫu mấy ngày nay không có vấn đề gì hay không?"
Lưu ma ma gật đầu, nói: "Lão nô có thể đảm bảo, đồ ăn thức uống không có vấn đề gì, bởi vì đồ ăn dọn đi lão nô cũng có ăn."
"Nếu đồ ăn thức uống không có vấn đề thì còn lại chỉ có viên thuốc dưỡng sinh của ta tặng tổ mẫu thôi, Lưu ma ma suy nghĩ một chút xem, ngày thường nơi để bình thuốc kia có ai khác biết được hay không?"
Lưu ma ma ngẩn ra: "Lão nô đặt thuốc Tam cô nương cho trong một cái hộp gỗ, để ngay trong phòng của lão phu nhân, có mấy đại nha hoàn biết, còn có..." Ánh mắt bà ta nhìn về phía Tống Ngưng Quân: "Còn có Nhị cô nương cũng biết được, Nhị cô nương từng được lão phu nhân nuôi dưỡng vài năm, trước đây lúc lão phu nhân sinh bệnh Nhị cô nương luôn giúp đỡ lấy thuốc trong hộp ra..."
Xu Xu hỏi lại: "Trước khi giấc ngủ của tổ mẫu khác thường, có ai từng vào phòng của tổ mẫu? Người này có lúc nào ở lại một mình trong phòng của tổ mẫu hay không?"
Đột nhiên, Lưu ma ma nhớ đến nửa tháng trước, Nhị cô nương nói đã lâu rồi không dùng cơm trưa với lão phu nhân, cho nên muốn cùng dùng bữa với lão phu nhân, lúc ấy lão phu nhân đến Phật đường đọc kinh, bà ta cũng đi vào phòng bếp dặn dò kẻ dưới làm đồ ăn, chỉ có một mình Nhị cô nương ở trong phòng, Lưu ma ma đột nhiên im bặt, khiếp sợ nhìn về phía Tống Ngưng Quân.
Lão phu nhân đối xử tốt với Nhị cô nương như vậy, bây giờ cả phủ Quốc Công chỉ có mình lão phu nhân lão Quốc Công gia mới là chỗ dựa vững chắc cho Nhị cô nương, cũng chỉ còn hai vị này là thật tâm đối xử với Tống Ngưng Quân.
Vậy thì sao nàng ta có thể ra tay với lão phu nhân?
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người, nếu Tống Ngưng Quân thật sự oán hận thì cũng nên oán hận chi thứ hai, sao lại là lão phu nhân được.
Lưu ma ma kể lại chuyện nửa tháng trước.
Mọi người im lặng, lão Quốc Công gia sai người hầu bên người vào trong phòng bưng hộp gỗ ra.
Tống Ngưng Quân cũng rất bình tĩnh, lúc trước thuốc trong bình còn khoảng nửa tháng, nàng ta bỏ đúng lượng dùng nửa tháng, vừa đủ để tổ mẫu gặp chuyện không may, thuốc trong bình cũng không còn thừa, họ sẽ không tra ra được, sự việc không liên quan gì đến nàng ta.
Lưu ma ma mở bình thuốc uống gần sắp hết ra, bên trong chỉ còn một viên thuốc nâu nâu bằng ngón tay cái.
Sắc mặt Tống Ngưng Quân khẽ biến, sao có thể còn lại một viên?
Lưu ma ma nói: "Đêm hôm qua lão phu nhân ngủ rất sớm, lão nô vẫn chưa kịp đút thuốc cho lão phu nhân uống thì lão phu nhân đã ngủ mất, không ngờ đến hôm nay gọi thế nào cũng không tỉnh lại..."
Đây là đợt trị liệu bằng thuốc dưỡng sinh đầu tiên.
Tổng cộng ba tháng, hiện tại cũng chỉ mới dùng hết một bình, còn lại hai bình, Xu Xu sai Lưu ma ma mang hai chai khác còn đầy thuốc ra, rồi lấy ra một viên thuốc trong đó.
Màu sắc và kích thước hai viên thuốc cũng gần như nhau, Xu Xu cầm lấy cẩn thận ngửi ngửi mùi, mùi vị khác nhau, nàng đưa cho sư phụ và Mã thái y, nói: "Sư phụ và Mã thái y có thể nhìn xem hai viên thuốc này có khác nhau không, trong đó có một viên lấy ra từ bình còn đầy là con phối, còn viên kia thì không phải, hẳn là đã bị ai đó tráo đổi rồi."
Phục thần y và Mã thái y cầm lấy viên thuốc ngửi ngửi, người bình thường không ngửi ra được sự khác nhau của hai loại thuốc, nhưng họ thì có thể.
Trong đó một viên thuốc có mùi nhân sâm thuần khiết, còn viên kia có hơi gắt mũi, ông có thể đoán được dược liệu trong đó có phục linh, sài hồ, thủ ô đằng, hạt mã tiền, thiên nam tinh, vv…, giống hệt như dược liệu trên tờ giấy mà Xu Xu chất vấn Tống Ngưng Quân, sự thật đã rất rõ ràng bày ngay trước mắt.
Tống Xương Đức vô cùng đau đớn hỏi Tống Ngưng Quân: "Phủ Quốc Công đối xử với ngươi cũng xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, tổ mẫu ngươi lại càng che chở cho ngươi, sao ngươi lại còn đầu độc tổ mẫu!"