Hẳn là do sợ Xu Xu sẽ từ chối, nên Tần Yến Đường lại nói: “Kỳ thật ta còn muốn làm phiền Tam muội muội giúp đỡ một chút chuyện đây.”
Xu Xu biết huynh ấy là bạn tốt của Nhị ca, thái độ cũng có chút thay đổi, không còn có thành kiến đối với hắn, nhưng nàng chỉ coi hắn là bằng hữu bình thường, cũng khách khí nói lại: “Tần đại ca mời nói.”
"Là như vầy… " Tần Yến Đường từ từ nói: “Tỷ tỷ nhà ta cùng với tỷ phu đã đến kinh thành để thăm hỏi ta, nhưng sáng sớm nay tỷ tỷ bỗng dưng sắc mặt không tốt, ta đang định đi ra ngoài mời thầy thuốc đến xem qua cho tỷ tỷ, biết Tam muội muội y thuật cao minh, cho nên ta muốn mời Tam muội muội đi qua hỗ trợ tỷ tỷ kiểm tra mạch tượng giúp ta một chút.”
"Đây cũng là chuyện lớn, sinh mệnh con người quan trọng hơn, không nên chậm trễ thời khắc quan trọng," Huống chi Xu Xu cũng không có chuyện khác phải bận rộn, nàng liền gật đầu nói: “Được, ta nhất định sẽ giúp Tần tỷ tỷ kiểm tra sức khỏe .”
“Đa tạ Tam muội muội.” Tần Yến Đường vui mừng khôn xiết.
Tần Yến Đường cùng với hai nha hoàn theo sau lưng hướng chỗ ở của hắn đi đến, nhưng Xu Xu nhịn không được mà quay đầu lại nhìn về phía bên trong Phong viện, hướng về phía trên cây dong cành lá rậm rạp kia rồi suy tư nhìn một chút.
Bên trong Phong viện, bên cạnh cây dong đó giống như có người chăm chăm nhìn bọn họ không rời mắt.
Đúng thật là có người, Phong Thu Thủy nửa người đang tựa ở bên trên đầu cành của cây dong cành lá rậm rạp, hắn khoanh tay im lặng đưa mắt nhìn thấy hết mọi chuyện vừa rồi ở ngoài cổng Phong viện, gương mặt có chút giễu cợt, khóe môi cong vênh, âm thanh có vẻ cười nhạo “Phó Liễm Chi, ngươi cũng có ngày hôm nay, người khác mong mà không được, ngươi lại dồn tâm tình vào một cái ngọc bài này cho người ta, chậc chậc, đáng tiếc, ngươi lại không ra tay, không khéo sẽ bị người khác cướp mất thôi.”
Thật sự là đáng tiếc, nếu không phải tiểu mỹ nhân kia bị Phó Liễm Chi nhìn trúng, hắn muốn cướp nàng về nâng niu trong lòng bàn tay, dồn hết tâm tư ra để thương yêu và bảo vệ.
Hắn từ nhỏ đã thích những cô gái xinh đẹp, tiểu mỹ nhân kia là người đẹp nhất từ trước đến giờ mà hắn gặp qua.
Tiểu mỹ nhân có chuyện nhờ, dù là giúp nàng giết người hắn cũng nguyện ý.
Xu Xu theo Tần Yến Đường trở lại chỗ ở của hắn, chính là một chỗ phòng viện nhỏ, người xưa có câu “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ”, bên trong căn phòng cũng được quản lý sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.
Nàng thong thả đi vào trong viện, vừa vào đã nhìn thấy có một người nam tử thân cao lớn, có vẻ chất phác, nam tử đó đang ngồi xổm ở bên cạnh mặt giếng và đang dùng tay nhổ lông gà thoăn thoắt, sau đó quay lại thì trông thấy Tần Yến Đường, hắn cười ngây ngô nói: “Yến Đường đệ, ta muốn nấu chút canh gà cho tỷ tỷ ngươi uống đây.”
Tần Yến Đường gật gật đầu “Đa tạ tỷ phu, tỷ tỷ hẳn là phải bồi bổ rất nhiều, ta đã tìm người tới kiểm tra sức khỏe tỷ tỷ một lượt rồi đây.”
Dứt lời, hắn dẫn Xu Xu vội đi vào trong phòng, lúc này đầu Tần Bình đang tựa ở trên giường, nằm bên trên chiếc gối mềm màu xanh nhạt, khuôn mặt có chút xanh xao, khóe môi hơi giương nhẹ, môi cũng có chút trắng tái.
Xu Xu vội vàng tiến lên giúp đỡ Tần Bình bắt mạch, sau một lúc, nàng phán đoán ra, hẳn là bởi vì nàng ấy bị nhiễm phong hàn nên ảnh hưởng đến phổi và dẫn đến ho khan đau đầu, xem qua cũng dễ giải quyết. Bắt mạch xong thì nàng kê một phương thuốc cho Tần Bình, sau đó chỉ cần để Tần Yến Đường đi lấy thuốc về sắc rồi uống theo là được.
Tần Yến Đường để tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt, hắn đưa Xu Xu đi ra ngoài “Ta đưa Tam muội muội trở lại đầu ngõ, vừa vặn đi Dược đường bốc thuốc cho tỷ tỷ”
“Cũng tốt”, Xu Xu cũng không ngại từ chối, liền gật đầu đồng ý
Hai người chậm rãi yên lặng đi ở trong con ngõ nhỏ, đằng sau có nha hoàn cùng với phủ vệ đi theo. Không khí có chút trầm mặc.
Đi một lát, Tần Yến Đường bắt chuyện với Xu Xu, "Mấy ngày nữa chính là sơ cửu của tết Trùng Cửu*, hôm đó vừa vặn cũng rảnh, Tam muội muội hôm đó có thể đi ra ngoài thành thăm thú mùa thu, hoặc là lên núi tận hưởng không khí trong lành, thưởng ngoạn hoa cúc chẳng hạn.”
(*) Tết Trùng Cửu (重九), cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo m lịch hàng năm
Trùng Cửu là ngày mùa thu hoạch tế tổ, tất cả các nhà các hộ đều sẽ đi ngoài thành cắm thù du lên cao để cầu phúc, tế bái tổ tiên, du lịch mùa thu để thưởng ngoạn hoa cúc.
Đây là ngày lễ lớn, quan nha ngày hôm đó đều được rảnh một ngày, ngay cả y quán cũng không ngoại lệ. Cùng đóng cửa để đi tận hưởng với mọi người
Ngày này người nhà họ Tống không có nhốt mình ở trong nhà, đều đi ra ngoài dạo chơi, Xu Xu nhân tiện nói: “Tết Trùng Cửu, ta sẽ cùng với người nhà cùng nhau ra ngoài.”
Tần Yến Đường gật gật đầu, trong lòng có chủ ý.
Hắn đưa Xu Xu đến bên ngoài con ngõ nhỏ, nhìn Xu Xu ngồi lên xe ngựa rồi mới an tâm đi đến Dược đường lấy thuốc, sau đó vội vàng trở về, sai nha hoàn sắc thuốc cho tỷ tỷ rồi tự thân vào nhà chăm sóc cho tỷ tỷ uống thuốc.
Tần Bình uống hết thuốc, ôn nhu nói: “Cô nương vừa rồi hẳn là Yến Đường đệ đệ thích rồi phải không?”
Tần Yến Đường không giấu diếm trưởng tỷ của mình, hắn đỏ mặt gật đầu xác nhận.
“Nhìn cô nương ấy cũng rất đẹp, dáng điệu thục nữ, phẩm hạnh cũng đoan chính," Tần Bình ôn nhu nói, "Yến Đường đệ nếu thật sự thích cô nương ấy, không bằng để tỷ tỷ cho người mang lễ tới cửa đi cầu thân nàng ấy cho đệ đệ”
“Chuyện này không cần tỷ tỷ lo lắng, nàng ấy là thiên kim của phủ Định Quốc Công, rất được người nhà yêu thuơng, việc hôn nhân của nàng ấy nếu không phải nàng gật đầu đồng ý thì sẽ không được.” Cho nên Tần Yến Đường rất rõ ràng, hắn rất thích Xu Xu, cũng phải chờ Xu Xu tình nguyện thích hắn mới được, hoặc là có đầy đủ thứ gì đó có thể đả động khiến cho Xu Xu tình nguyện thích hắn, mặc kệ kết quả như thế nào, hắn đều nghĩ nhất định phải thử một lần.
Tần Bình có chút ngơ ngẩn, thở dài nói: “Gia thế tốt như vậy sao, nhưng mà Yến Đường đệ của chúng ta cũng không thua kém, tuổi trẻ như vậy đã trở thành tân khoa Trạng Nguyên rồi, lại giữ mình đến giờ vẫn trong sạch, tỷ tỷ cảm thấy đệ sẽ cho vị cô nương này một cuộc sống gia đình hạnh phúc, Yến Đường đệ phải tranh thủ cơ hội thật tốt nha”. Đệ đệ của nàng bị thân phụ thân mẫu trong nhà làm trễ nải hôn sự, nhớ tới phụ thân cùng với vị di nương trong nhà kia, trong lòng Tần Bình cũng nhịn không được mà khó chịu ra mặt.
“Tỷ tỷ không cần lo lắng, ta sẽ tranh thủ.” Tần Yến Đường cũng rất ôn nhu, mặt có chút tươi cười nói.
Chớp mắt một một cái đã tới ngày Trùng Cửu.
Mùng chín tháng chín hôm đó, phủ Định Quốc Công người người đều muốn ra cửa leo núi, Xu Xu cũng nhanh chóng thay xong y phục rồi đi theo mẫu thân đi ra ngoài.
Thẩm thẩm ở Tam phòng vừa sinh con tròn một tháng, Viên Viên giao cho vú nuôi trong phủ mang theo, thẩm cũng đi theo cùng nhau ra ngoài với mọi người, còn có bá mẫu ở Đại phòng và Đại tỷ Tứ muội.
Còn một tháng nữa Đại tỷ sẽ xuất giá, về sau muốn về nhà cũng không có nhiều thời gian, cho nên tất cả mọi người cực kỳ trân quý những ngày ở chung với Đại tỷ này.
Xu Xu với Đại tỷ còn có ba người muội muội cùng nhau ngồi trên một chiếc xe ngựa.
Từ khi Tống Ngưng Quân gây ra chuyện kinh thiên động địa kia, Xu Xu rõ ràng có thể cảm giác được người của phủ Quốc Công càng thêm che chở nàng, thương tiếc nàng, tựa hồ tất cả mọi người sợ để cho nàng khổ sở.
Nhưng Xu Xu lại cảm thấy người thân trong gia đình ở chung không nên như thế này, cứ như trước kia là được rồi, cũng không nên quá quan tâm mà dẫn đến thiên vị nàng, kỳ thực là trong lòng nàng cảm thấy bất an, nàng mơ hồ sợ hãi bị phủ Quốc Công vứt bỏ, sợ hãi bởi vì một ít chuyện khiến mọi người chán ghét.
Hiện tại người phủ Quốc Công tựa hồ rất lo lắng cho nàng.
Xu Xu kỳ thật chỉ mong việc ân oán của nàng với Tống Ngưng Quân đều dừng ở đây. Lúc Phong Thu Thủy giúp nàng giải quyết hết chuyện với Tống Ngưng Quân, từ đó về sau nàng cũng nên có cuộc sống riêng của mình.
Trên đường đi có rất nhiều người. Nam thanh nữ tú, nam phụ lão ấu, quan môn vọng tộc, giang hồ võ lâm đều xuất hiện đủ cả.
Vừa lúc xe ngựa chạy đến bên ngoài thành đã là một canh giờ sau, khắp nơi đều là người.
Nàng vừa ra khỏi thành xuống xe ngựa liền gặp được Tần Yến Đường, hắn tới chào hỏi vài câu đôi lời cùng với người nhà họ Tống, thỉnh an Thôi thị, rồi sau đó đi theo Tống Ngọc Cẩn nói chuyện.
Đều là người quen biết trong kinh thành, huống chi còn cùng nhau đi, hôm nay lại là Trùng Cửu, nên không cố kỵ như ngày thường để làm gì. Bọn họ vui vẻ hàn huyên to nhỏ một hồi cùng nhau.
Có một tiểu nha hoàn nhanh chân đi ngắt lấy rất nhiều thù du tới, tiến tới phân chia cho các phòng, Xu Xu cũng được chia cho hai gốc, cắm một cành ở giữa búi tóc màu đen tuyền, quả nhỏ màu đỏ xinh xinh, từng chuỗi lung linh trong nắng, cắm ở trên búi tóc Xu Xu trông thật kiều diễm.
Hôm nay ra đi dạo gặp được rất nhiều người quen trong thành, sau đó Xu Xu còn gặp Phương Châu Châu cùng với Khang Bình quận chúa.
Ba người đã có chút thời gian không gặp nhau, từ lúc Tống Ngưng Quân xảy ra chuyện đã qua hơn một tháng, hai người đều rất lo lắng cho Xu Xu.
Nhưng Xu Xu luôn đi sớm về trễ khiến các nàng muốn gặp cũng không gặp được, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Xu Xu vẫn mềm mềm hồng nhuận như vậy, ánh mắt tươi cười phấn khích, hiển nhiên không có ảnh hưởng gì, đều nhẹ nhàng thở ra.
Ba tiểu cô nương đều là đang ở tuổi hồn nhiên ngây thơ, Xu Xu cũng là lần đầu tiên leo núi mùa thu như thế này, nàng hiện tại rất vui vẻ.
Nàng đi theo Châu Châu cùng với Khang Bình quận chúa hướng phía trong núi mà đi đến.
Tống Ngọc Cẩn, Tống Ngọc Đình, còn có Tống Ngọc Khánh ở Đại phòng, cùng với nhau đi theo các nữ quyến leo lên trên núi, Tần Yến Đường cũng đi theo cùng nhau với bọn họ, Tần Yến Đường đang nói chuyện rất vui vẻ cùng với Tống Ngọc Cẩn.
Tất cả mọi người rất nhanh trèo lên đến một chỗ địa điểm khá bằng phẳng, trong núi cây cối um tùm, còn có chim chóc líu lo âm thanh, chung quanh không ít nhóm kinh thành thế gia các cô nương công tử đều cũng tụ hội ở nơi đây.
Có một ít người nhìn thấy Xu Xu, đều thiện ý tươi cười tới gửi lời thăm hỏi nàng.
Chắc hẳn bởi vì chuyện kia của Tống Ngưng Quân mà bọn họ nảy sinh lòng thương cảm với nàng nên bây giờ thực lòng quan tâm, hỏi han an ủi thương cảm nàng một hồi rồi họ cũng rời đi, mặt Xu Xu bình tĩnh cùng với mọi người chào hỏi.
Xu Xu cùng với Châu Châu còn có Khang Bình quận chúa tìm một tảng đá hơi lệch chút, vị trí vừa đủ nhìn phong cảnh dưới núi, nhìn qua một lượt núi đều nhuộm vàng rực rỡ của hoa cúc dại.
Ba người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh của đám người, qua lời nói có thể đoán được họ đang cung kính vấn an người nào đó “Tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ, Tam hoàng tử điện hạ.”
Xu Xu cùng với các nàng giật mình quay đầu nhìn qua, nhìn thấy hai vị thiếu niên đang mặc một bộ áo bào màu vàng, đầu đội ngọc quan, mặt như ngọc khắc, mấy người hoàng gia này từ nhỏ đều đã sinh ra một bộ tướng mạo phong thái ngất trời khiến mọi người kinh hãi lặng yên cúi đầu thi lễ.
Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên hai mắt hơi dài nhỏ, hơi có vẻ âm trầm, Tam hoàng tử Phó Lệ Tố mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, vóc dáng nếu so sánh với Nhị hoàng tử thì hơi cao hơn một chút.
Nhìn thấy hai vị hoàng tử lại đến đây thế này, Xu Xu có chút nắm chặt lại nắm đấm, nàng cùng với người Hoàng tộc đều không quen biết, nhưng tiếng xấu của bọn họ cũng có nghe thấy.
Tam hoàng tử Phó Lệ Tố hẳn là cùng với Tống Ngưng Quân thành thân, đáng lẽ nên làm một vương gia nhàn tản, sống hạnh phúc.
Về phần Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên, hắn hình như cũng đã từng cùng với Thục vương tranh đoạt hoàng vị, cuối cùng thảm bại rồi bị cầm tù, sau đó rất thê thảm.
Những chuyện này đều không phải Xu Xu có thể tham dự, huống chi đời này Tống Ngưng Quân đã bị sung quân đi biên cương, cùng với Tam hoàng tử sợ cũng là vô duyên vô phận.
Hai vị hoàng tử đều biết Khang Bình, tới chào hỏi nàng ấy, Khang Bình rất thẹn thùng, trông thấy hai hoàng ca ca liền đỏ mặt, tiếng như ruồi muỗi hô hai tiếng “Ca ca”
Phó Lệ Tố cười rất cởi mở “Khang Bình muội muội, muội cũng đi leo núi du ngoạn sao?”
Khang Bình nhỏ giọng, nói “Dạ vâng.”
Phó Lệ Tố ánh mắt lại rơi vào trên người Phương Châu Châu cùng với Xu Xu, khi ánh mắt hắn rơi vào trên mặt Xu Xu tự nhiên phát hiện thấy nhan sắc của nàng rất kinh diễm, hắn thầm nghĩ trong lòng “Đây là một tiểu mỹ nhân nha”.
“Xu Xu cùng với Châu Châu đi du ngoạn thật là có diễm phúc mới gặp qua được Nhị điện hạ cùng với Tam điện hạ, chúc hai vị điện hạ an khang.” Xu Xu thi lễ nhỏ giọng
Cũng chắc là Phó Lệ Tố cũng chưa từng gặp qua Xu Xu, hắn có chút hiếu kỳ nhìn nàng.
Xu Xu cúi đầu nói: “Thần nữ Tống Ngưng Xu bái kiến Tam hoàng tử.”
“Thì ra là Tam cô nương của phủ Định Quốc công, nàng là người được phụ vương phong làm Bảo Phúc huyền quân có phải hay không?”
Phó Lệ Tố nhớ tới mẫu phi từng nói cho hắn điều này, trước kia muốn cầu xin phụ hoàng đem Tống Tam cô nương cho hắn làm trắc phi, nhưng là phụ vương từ chối.
Phó Lệ Nguyên nghe nói đến Xu Xu, khóe nhếch lên cười, chuyện trong cung hắn đều rõ ràng một chút.
Biết được Bảo Phúc huyền quân này rất được phụ hoàng yêu thích, phụ hoàng lại còn định mang nàng tứ hôn cho Đại hoàng huynh, hơn nữa ở trong dân gian cũng có đồn rằng, Đại hoàng huynh giống như rất có hảo cảm với cô nương làm Bảo Phúc huyền quân này.
Ánh mắt của hắn rơi vào bên trên gương mặt kiều diễm của Xu Xu, mỹ nhân như vậy mà lại gả cho Đại hoàng huynh quả thực quá lãng phí, hắn vừa vặn thiếu một chính phi, huống chi nếu như hắn ta đoạt lấy nàng, Đại hoàng huynh ghét nữ nhân nên khẳng định là đời này không thể đến gần nữ nhân được, nếu đã không có nữ nhân tức là không có dòng dõi, dòng dõi đối với người trong Hoàng tộc đều cực kỳ quan trọng, về sau phụ hoàng nếu như muốn lập thái tử sợ cũng sẽ dùng chuyện này mà cân nhắc.
Tống Tam cô nương này, không thể cùng với Đại hoàng huynh ở chung với nhau như thế được, nếu không nàng ấy sẽ trở thành trợ lực giúp Đại hoàng huynh trong cuộc tranh đoạt chức vị thái tử.
Xu Xu cũng không thích Nhị hoàng tử cứ nhìn nàng bằng ánh mắt âm hiểm như vậy, cho nên sau khi hai vị hoàng tử bắt chuyện qua với nhau, nàng và Châu Châu cùng với Khang Bình nhàn nhạt nói: “Trời cũng không còn quá sớm nữa, chúng ta cũng nên nhanh chân xuống núi thôi.’’
“Tốt thôi.” Hai cô nương vốn dĩ cũng dự định đi xuống núi sớm một chút.
Ba cô nương này cùng với hai vị điện hạ nói đôi câu nữa liền chậm rãi đi xuống núi, những người còn lại của Tống gia cũng đều đi theo xuống núi ngay sau đó, Tần Yến Đường cũng đi theo cùng một chỗ.
Xuống núi cũng phải mất hơn canh giờ, bây giờ đã không còn sớm, người nhà họ Tống biết hôm nay sẽ về thành rất muộn nên đều mang theo lương khô dự trữ trên đường, Xu Xu cùng với Nhị ca và Tứ đệ cùng lên xe ngựa dùng cơm trưa.
Thôi thị còn đang trên núi không xuống kịp, Xu Xu cùng với huynh đệ ăn trước, cơm trưa vẫn dùng hộp cơm bịt kín để mà bảo quản và cất giữ, vài món thức ăn còn có cơm gạo cùng với một chút bánh trứng gà, đều vẫn còn ấm.
Các phòng đều về xe ngựa dùng bữa, Nhị phòng trên xe ngựa, gió lay lay chiếc rèm đẩy ra, nhìn qua phong cảnh bên ngoài, những đồng ruộng được trồng trên sườn núi thật đẹp và yên bình.
Xu Xu lúc này đưa mắt nhìn thấy Tần Yến Đường đang ngồi ở bên trên một cái bờ ruộng và đang uống nước ấm, hắn có vẻ như không mang theo thức ăn.
Tống Ngọc Cẩn cũng phát hiện ra điều đó, nói với Xu Xu: “Tam muội muội, Yến Đường không mang đồ ăn theo, ta gọi hắn tới cùng ăn với chúng ta nhé.”
Xu Xu không từ chối, nàng cùng với Tần Yến Đường cũng coi như quen biết, huống chi đều cùng người nhà đi, không tính cố tình gặp mặt, đây cũng không coi là chuyện lớn mà.
Tống Ngọc Cẩn xuống dưới gọi hảo hữu lên xe ngựa, Tần Yến Đường cũng không từ chối, lên xe ngựa đi theo mọi người cùng với nhau dùng đồ ăn.
Chỉ là bữa ăn bình thường, không có mấy quy củ phiền hà trên bàn ăn, mọi người đều quen biết nhau, tất cả mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện, Xu Xu nhớ kỹ tỷ tỷ của Tần Yến Đường còn đang bị nhiễm phong hàn, liền hỏi câu “Tỷ tỷ huynh có đỡ hơn chưa?” Tần Yến Đường ôn thanh đáp lại: “Đa tạ Tam muội muội nhớ đến tỷ tỷ ta, tỷ tỷ nhà ta sau khi uống thuốc mà Tam muội muội phối ra, thì thân thể đã tốt hơn nhiều”
Xu Xu gật gật đầu, vậy là tốt rồi, tỷ tỷ của huynh ấy cũng thật là một người đáng thương, nhưng mà cũng may phu quân của tỷ ấy tuy là người nhà nông, nhưng đối xử với tỷ ấy rất tốt.
Mấy huynh muội trò chuyện rất nhiều, chuyện khác đều có thể đề cập đến, Xu Xu mới ngạc nhiên phát hiện nàng cùng với Tần Yến Đường cũng coi như có thể trò chuyện vài câu vài lời, huynh ấy có vẻ như hiểu biết được rất nhiều thứ.
Sau khi bọn họ ăn cơm trưa xong, Tống Ngọc Cẩn dẫn Tần Yến Đường xuống xe ngựa rồi đi cùng với nhóm các thế gia công tử để xã giao, Xu Xu giờ đã có chút mỏi mệt, nàng cùng với Tứ đệ Tống Ngọc Đình trốn ở trên xe ngựa rồi lười biếng nằm ở đó nghỉ ngơi.
Đợi đến giờ Thân, Thôi thị cùng với các phu nhân mới chậm rãi xuống núi, mọi người nhanh chóng thu dọn hành trang lên đường trở về kinh thành.
Trên đường trở về, Thôi thị cùng với Xu Xu ngồi cùng ở trên một chiếc xe ngựa, Thôi thị ôm nữ nhi của mình, nhớ tới tình cảnh lúc trước Xu Xu cùng với Quan trạng nguyên ở chung với nhau, không khỏi hỏi: “Xu Xu thích Quan trạng nguyên sao”
Xu Xu không nghĩ nhiều, liền gật đầu nói: “Tần đại ca là người rất tốt. Hắn ở trong quan trường cũng có thủ đoạn ngoan lệ, nhưng với người nhà cùng với bằng hữu đều rất ôn hòa bảo vệ.”
Thôi thị vuốt búi tóc Xu Xu, không có nói nhiều.
Nếu như Xu Xu thích, nếu nàng không muốn gả vào Hoàng gia, dù là liều mạng làm cho Vương gia giận dữ, bà cũng sẽ đi trước một bước lo lắng cho Xu Xu, đem việc hôn nhân quyết định kỹ càng.
Đời này, bà chỉ mong muốn Xu Xu được sống hài lòng như ý, những cái khác cũng không mong cầu gì nhiều.