Ta Bị Zombie Cắn
Chương 189
Lần đầu tiên thử súng bắn tỉa!
sharedby: truyendichgiare.com
Biên dịch: Hoangzil
Đoàng!
Viên đạn bắn thẳng vào bàn cà phê.
Toàn bộ bàn cà phê bị phá hỏng hoàn toàn.
viên đạn lệch nhiều như vậy sao?
Trương Thành là lần đầu tiên dùng súng bắn tỉa.
Vừa rồi báng súng tựa vào trên vai hắn.
Độ giật của súng bắn tỉa khiến Trương Thành cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy nhiên, Trương Thành đã nhanh chóng điều chỉnh tốt chuẩn bị bắn một lần nữa.
Vào lúc này, tại tầng 9 của Khoái Hoạt Lâm, văn phòng của lão bản.
Ngô Thụy đã ngã trên mặt đất.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, bản năng cơ thể khiến hắn ôm đầu nằm xuống trên mặt đất.
Trên cơ thể của Ngô Thụy đầy những mảnh thủy tinh ở khắp mọi nơi.
Âm thanh bên trong văn phòng.
Ngay lập tức cảnh báo cho những người khác ở tầng thứ chín.
Bao gồm cả bọ cạp.
Bọ cạp gõ cửa ,hỏi: "Ông chủ, chuyện gì đã xảy ra!"
Ngô Thụy đang ở trên mặt đất, hắn không dám ngẩng đầu lên, đợi một lúc ,sau khi làm rõ tình hình, hắn ta nói nhỏ:
" Giống như ai đó đã bắn tao. "
" Với một khẩu súng?! "
Bọ cáp mở to mắt không tin hỏi lại một lần nữa.
Ai sẽ sử dụng súng trong đêm tối này?
Với khoảng cách này chắc là một khẩu súng bắn tỉa!
Thực sự đã gặp quỷ!
Đông Hải lấy đâu ra súng bắn tỉa?
Bọ cạp dùng sức vỗ vào đầu.
Súng bắn tỉa của đội Phi Hổ.
Có phải đó là những đặc công kia còn chưa chết?
Nhưng virus đã bùng nổ trong ba tháng.
Những sĩ quan đặc công kia không thể còn sống đượhứ?.
Tuy nhiên, có khả năng súng trường bắn tỉa của đặc công rơi vào tay những người sống sót khác.
Ngô Thụy chạy chậm lại và nói: "Này, nhìn lên mái nhà, nó ở tòa nhà trước mặt!"
"Được." Mặc dù Bọ Cạp không được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, nhưng lòng can đảm không hề nhỏ.
Ngay lập tức, bọ cạp lập tức leo lên sân thượng.
Đồng thời, khẩu súng trường chín lăm của hắn cũng được cầm theo.
Bọ cạp đứng trên mái nhà nhìn về phía các tòa nhà xung quanh.
Xung quanh hắn toàn một màu đen như mực của bóng tối.
Sao có thể thấy người đây?
Khi Bọ cạp đang bối rối.
Trương Thành đang sử dụng súng bắn tỉa để tìm kiếm mục tiêu mới.
Hơn nữa, hắn cũng nhìn thấy bọ cạp.
"Chính là ngươi."
Nguyên nhânTrương Thành bắn, thuần túy là tìm cảm giác bắn.
Nếu không nắm vững cảm giác súng bắntỉa thì, nó còn không tốt bằng súng lục.
Nhiều khi thì việc bắn liên tục của khẩu súng lục cũng mạnh hơn súng bắn tỉa trong tay hắn.
Trương Thành đang nhắm vào Bọ cạp.
Bọ cạp đã ở trong ống nhắm của hắn.
Vừa có một trải nghiệm bắn trượt.
Trương Thành hít một hơi thật sâu.
Sau khi cơ bắp được kéo thẳng, độ giật của súng bắn tỉa, trên cơ bắp, sẽ không bị tổn thương nhiều.
Lúc này, hắn lên súng, nạp viện đạn lên nòng
Họng súng thoáng lệch một chút.
Vừa rồi bắn nát bàn cà phê, nên có một số sai lệch trong khi bắn.
Điều này sẽ giống như chơi một số trò chơi bắn súng.
Cần xem xét điểm rơi của viên đạn, cũng như tác động của tốc độ gió,
bóp cò!
Đoàng!
Viên đạn bắn ra từ họng súng.
Bọ cạp không có thời gianđể phản ứng, viên đạn đã gim vào bụng.
Sức mạnh của những viên đạn súng bắn tỉa trực làm bọ cạp ngã ngược ra sau.
Trương Thành chỉ nhắm vào ngực của bọ cạp.
Cũng muốn bắn trúng ngực hắn.
Thế Nhưng ...
Bởi vì, phát súng này hắn hoàn toàn mò mẫm.
Tuy nhiên, súng bắn tỉa 7.62 mm.
Sức mạnh của phát súng này đã mở ra một lỗ hổng lớn ở phía sau bọ cạp.
Toàn bộ miếng thịt đã biến mất.
Bọ cạp không ngờ rằng mình sẽ thực sự bị bắn.
Sớm Biết rằng kỹ năng bắn súng của nhóm bên kia chính xác đến mức như vậy, hắn sẽ không lên sân thượng!
Tuy nhiên, ở đời không bán thuốc hối hận.
"Thế mà lại trúng…."
Trương Thành cũng choáng váng.
Hắn vẫn đang học cách sử dụng súng bắn tỉa , đây là phát đạn thứ hai.
Liệu có phải hắn có một tàg bắn súng bẩm sinh ?
Lúc này, Ngô Thụy sững sờ.
Hắn lại nghe thấy tiếng súng nổ.
Ai là mục tiêu của bên kia lần này?
Trương Thành kéo cò súng lên đạn một lần nữa.
Mặc dù súng bắn tỉa rất mạnh và có tầm bắn xa, nhưng nó rất cồng kềnh khi sử dụng.
Trương Thành vẫn thích cảm giác sảng khoái khi dùng súng tiểu liên, càn quét kẻ địch hơn.
Cốc cốc cốc!.
Lúc này, Lâm Hữu Lương gõ cửa hỏi: "Ông chủ, ông không sao chứ."
Ngô Thụy lúc này, đã bò tới dưới cửa sổ, nấp vào bờ tường.
Phản ứng của hắn rất nhanh..
Khi Lâm Hữu Lương hỏi hắn, hắn liền biết rằng viên đạn vừa rồi không bắn về phía Lâm Hữu Lương và những người khác.
Đó chính là hướng về Bọ Cạp.
Ngô Thụy liền sai Lâm Hữu Lượng lên sân thượng kiểm tra tình hình bọ cạp.
Vì vậy, Lâm Hữu Lương lập tức leo lên thang ,lên sân thượng.
Vừa lên mái nhà, hắn đã nhìn thấy bọ cạp đang nằm trên mặt đất.
"Bọ cạp, cậu vẫn ổn chứ?."
Lâm Hữu Lương bước đến bên Bọ cạp gọi hắn.
Trương Thành đang nhắm một mục tiêu mới.
Mục tiêu của lần này là Lâm Hữu Lương.
Hít một hơi thật sâu.
Nhằm mục tiêu.
Ống ngắm đầu tiên nhắm thẳng vào Lâm Hữu Lương.,
Sau đó từ từ dời ra một chút.
Hẳn là không sai biệt lắm.
Trương Thành vừa bắn hai phát súng.
Cũng có một chút kinh nghiệm.
Bóp cò.
Đoàng!
Viên đạn được bắn ra từ nòng súng.
Viên đạn bắn sượt qua bên sườn Lâm Hữu Lương làm phát nổ một mảnh xi măng lớn.
Lâm Hữu Lương sợ hãi ngay lập tức nhảy từ tầng thượng xuống tầng dưới.
Phản ứng của người đàn ông ngngốc này không chậm.
"Dựa vào!"
Trương Thành nhịn không được muốn chửi thề.
Vừa rồi phát súng đó, hắn rõ ràng nhắm rất chính xác.
Lâm Hữu Lương gõ cửa và hét lên: "Ông chủ, ông chủ!"
Lúc này, hắn lạo chốt lên đạn.
Mục tiêu là văn phòng Ngô Thụy.
Chỉ là văn phòng Ngô Thụy, các màn cửa đã được kéo lại.
Không thể nhìn thấy Ngô Thụy.
Hắn liền quay qua nhắm vào các phòng khác ...
Nhóm người liều mạng này đang trốn sau bức tường, không dám ngẩng đầu lên.
Lâm Hữu Lương đã bị dọa sợ hãi, đang báo cáo với Ngô Thụy: "Bọ cạp đã chết."
"Cậu nói gì?!" Ngô Thụy mở to mắt kinh ngạc.
Bọ cạp là người lợi hại nhất trung thành với hắn.
Bây giờ bọ cạp đã chết, chỉ còn lại Lâm Hữu Lương.
Nhóm người liều mạng sẽ lắng nghe hắn sao?
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.