Đặc biệt là trong những ngày tận thế, cũng là bản chất của con người để tìm cơ hội tăng khẩu phần ăn của mình.
Khi Tôn Phúc Duệ cùng Trần Bách Tường thảo luận về nó.
Trương Thành hít một hơi thật sâu.
Lần này phải giết hai người cùng một lúc.
Trong tâm trí hắn đang mô phỏng cảnh giết người.
Đầu tiên đá một, giết một trong thời gian ngắn nhất, sau đó giết người bịđá.
Tuy nhiên, người bị đá có thể có cơ hội gọi giúp đỡ.
Trương Thành suy nghĩ một lúc và quyết định không sử dụng dao găm nữa mà sử dụng một cây gậy.
Nếu có thể hạ gục bằng một gậy, Thì sẽ không có nhiều thời gian để gọi trợ giúp.
Ngay cả khi hét lên, giọng nói cũng không thể vang quá xa.
Trương Thành đã có một quyết định trong lòng, hắn cầm một cây gậy bóng chày chờ đợi Trần Bách Tường và Tôn Phúc Duệ đi qua.
Trần Bách Tường cùng Tôn Phúc Duệ, đi vào phòng máy.
Bên trong có rất nhiều công cụ sửa chữa. cũng như một số bộ phận thay thế
Họ nghĩ rằng tên trông coi phòng máy tính đang trốn bên trong và ngủ.
Không có ánh sáng, căn phòng tối đen như mực.
Dầu và xăng, và một số mùi hôi còn sót lại, bọn hắn liền chei lại.
Cả hai che mũi, soi đèn pin nhìn xung quanh.
Đột nhiên, một cái bóng bật ra.
Hai người chưa phản ứng.
Bành!
Người kia đã vung gậy đập tới.
Một gậy hướng về đầu
Trần Bách Tường ngã lăn ra trên mặt đất.
Đầu vỡ chảy đầy máu.
Tôn Phúc Duệ không có thời gian để cứu người. hắn muốn quay lại chạy, sau đó sẽu cứu.
Tuy nhiên, không chờ hắn la lên.
Một gậy mạnh mẽ trực tiếp nện vào sau gáy hắn.
Bành!
Trực tiếp đánh ngã Tôn Phúc Duệ xuống đất.
Đèn pin của hai người rơi xuống đất.
Cạch !Cạch!
TrThành lại vung gậy trực tiếp đập chết Tôn Phúc Duệ cùng Trần Bách Tường.
Suy nghĩ của hắn rất chính xác.
Hơn nữa, hắn đã sử dụng cây gậy bóng chày của mình để tiêu diệt lũ thây ma ,Mọi thứ đã lưu lại thành “ký ức cơ bắp”, Nên hắn rất dễ dàng nhắm chính xác vào đầu của Tôn Phúc Duệ và Chen Baixiang.
Cả hai thậm chí không có cơ hội để kêu cứu.
Chỉ trong vài giây.
Đã bị Trương Thành giết chết.
Trương Thành kiểm tra cơ thể của hai người đàn ông.
Chỉ có tên tiểu đệ đầu tiên tiến vào phòng máy là có súng ở thắt lưng.
Láy đèn pin chiếu chiếu.
Chỉ có hai viên đạn trong băng đạn súng lục.
ít súng, đạn cũng quá ít?
Trương Thành híp mắt nở nụ cười quái dị.
Chắc chắn, độiống sót hiện tại đều là những tên trộm "nghèo".
Hắn thu thập tài liệu sớm nhất.
Tất cả vật liệu quý báu cũng như súngà đạn dược.
Ở quận Hưng Nghiệp, không có đội nào có thể so sánh hắn ta.
Trương Thành cầm súng.
Sau đó rời khỏi phòng máy.
Những người trong nhà máy đã cử người vào phòng máy. Sau một thời gian, sẽ không có ai quay lại, và nhiều người sẽ đến kiểm tra nơi này.
Nếu Trương Thành tiếp tục ở trong phòng máy,chắc chắn sẽ bị phát hiện, và sẽ bo vây.
Đây là một quyết định không khôn ngoan.
Hơn nữa, bước thứ ba của Trương Thành là đi khóa cửa nhà máy.
Cổng nhà máy ban đầu đã bị khóa.
Tuy nhiên, Trương Thành muốn ngăn những người bên trong trốn thoát.
Sẽ đặc biệt khóa thêm ở những cổng sắt.
Khóa cửa và khóa cửa.
Khi tiếng súng vang lên, Thì những người bên trong sẽ không còn nơi nào để trốn thoát.
Tuy nhiên, trước khi khóa cửa, hắn cần phải giết bốn người canh giữ ở cổng.
Bốn người không có súng.
ngày càng gần hơn.
Ở khoảng cách gần nhất, bắn và giết tất cả.
Trương Thành rời phòng máy đang tiến đến gần cổng.
Lâm Hãn trong nhà kho, đã đi ngủ lại.
Tiểu đệ xung quanh, thấy Trần Bách Tường, Tôn Phúc Duệ không quay lại.
Nghĩ rằng họ lười biếng cũng không báo động Lâm Hãn, e rằng Lâm Hãn không ngủ ngon, sẽ trút giận lên họ.
Tuy nhiên.
Khác với Lâm Hãn.
Chu Thắng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiểu đệ của hắn được gửi đến phòng máy tên là Lưu Hiểu Quang, cũng đã theo hắn trong bốn ,năm năm.
Luôn rất giỏi làm việc, không bao giờ lười biếng.
Tại thời điểm này, đã trôi qua 5 6 phút mà không quay lại để báo cáo.
Hắn không thể lười biếng.
Chu Thắng nhấn nút nói chuyện của bộ đàm hỏi với giọng không vui: "Hiểu Quang, máy phát điện thế nào?"