Khi rời khỏi Vong Kim Lâu, Trương Thành đồng thời mang theo hai cái chốt cửa.
Không có chốt cửa, cánh cửa sẽ không thể đóng lại.
Thi thể còn tươi mới sẽ thu hút những thây ma xung quanh tụ tập đến đánh chén.
Sau tham gia bữa tiệc , lũ thây ma sẽ ở lại bên trong Vong Kim Lâu.
Trừ khi có một đông tĩnh lớn thu hút thây ma . không thì lũ thây ma sẽ ở lại đó không đi ra
Cách này sẽ khiến những người sống sót đánh chủ ý xây dựng cứ điểm tại Vong Kim Lâu sẽ thất bại.
...
Sau khi rời khỏi Vong Kim Lâu, Trương Thành trở lại khu phố.
Hắn muốn dọn dẹp những chiếc xe trên đường phố.
Mặc dù nếu để lại những chiếc xe trên đường sẽ tạo ra chướng ngại vật, khiến những người sống sót khác từ bỏ ý tưởng đi sâu vào trong quảng trường.
Nhưng Trương Thành lúc này đang cần những người sống sót.
Hắn cần nhiều phụ nữ cùng trẻ em để làm việc cho mình.
Sau khi xây dựng nhà kính khiến Trương Thành hiểu ra một điều.
Rất nhiều thứ không thể thực hiện được một mình.
Khi một mình làm những việc đó, sẽ rất tốn thời gian và công sức.
Dọn dẹp phương tiện trên lòng đường xong.
Trương Thành rời khỏi quảng trường , đi thăm quan các điểm tài nguyên khác.
Đồn cảnh sát, siêu thị đồ tươi sống liền kề.
Súng cùng thức ăn.
Sẽ thu hút đến những người sống sót.
Lúc trước phát hiện vết lốp xe hằn trên con đường bên ngoài quảng trường.
Điều đó chứng minh rằng có một chiếc xe đã đi qua.
Mà bên ngoàiVong Kim Lâu, chỉ có một chiếc xe buýt nhỏ đỗ.
Rõ ràng, những vết lốp xe này không thể là xe buýt nhỏ để lại.
Tuy nhiên, tất cả các cửa hàng tiện lợi cùng siêu thị xung quanh đồn cảnh sát Nam Kinh.
Không phát hiện thêm dấu vết của những người sống sót khác.
Có lẽ họ đã nhìn thấy những vết đạn trên xe.
Cũng có thể nhìn thấy vỏ đạn trên mặt đất.
Hoặc cảm thấy có quá nhiều zombie, vì vậy đã từ bỏ việc tìm kiếm vậtư ở khu này.
Lấy bản đồ ra xem.
Trương Thành vẽ một vòng tròn lãnh thổ của mình.
Quảng trường, Tân Thành Loan, Nam Kinh đồn công an, Ngô Đồng Thụ hoa viên, đường,Vĩnh Hưng ,xung quanh khu biệt thự.
Tất cả những nơi đó đều ở trong lãnh thổ của mình.
Trong lãnh thổ của mình, cũng có một khu biệt thự, một trường trung học, một bảo tàng ,cùng một nơi là Quảng trường Thanh Niên.
Trương Thành chưa từng ghé qua xem.
"Hãy đến những nơi này để tìm người sống sót."
Trương Thành cưỡi Harley, lần đầu tiên đến khu vực biệt thự có tên là Thành phố Ánh Dương.
Ở đó là nhưng biệt thự liền kề, cách quảng trường khoảng 2 đến 3km.
Khi Trương Thành đến công viên Giang Tâm lần trước, có một lần đi qua, nhưng hắn cũng không đi vào.
...
Thành phố Ánh Dương.
Các biệt thự ở đây tự nhiên không có khả năng so sánh với biệt thự sân golf.
Tuy nhiên, cũng không có nhiều biệt thự ở đây nên khá ít người sống ở đó.
Trương Thành đỗ xe Harley lại bên ngoài Thành phố Ánh Dương.
Sau đó xuống xe đi bộ vào khu vực biệt thự.
Nó cũng không hẳnlà một khu vực biệt thự.
Có lẽ tốt hơn nên gọi là một khu dân cư cao cấp của những gia đình giầu có.
Hàng rào, cổng điện, buồng bảo vệ.
Mặc dù những luống hoa trong khu biệt thự rất đẹp ,diện tích cây xanh cũng được trồng khá rộng.
Nhưng nó không tự nhiên chút nào.
Có lẽ vì đặt ở giữa một khu dân cư.
Không giống như khu biệt thự sân golf, ở một khu hẻo lánh của thành phố Đông Hải.
Có hồ, có núi ,có rừng.
Mỗi buổi sáng, không khí trong lành thoang thoảng mùi hoa thơm.
Hiện tại Cửa điện đang mở.
Nếu có những người sống sót sử dụng nơi này như một cứ điểm, họ chắc chắn sẽ tìm cách đóng cửa lại.
Hơn nữa, không có zombie du đãng xung quanh khu biệt thự này.
Điều này chứng minh rằng không có ai đã từng ra vào trong khu vực biệt thự.
Nếu không, Động tĩnh tạo ra khi di chuyển chắc chắn sẽ thu hút đến zombie.
Trương Thành cũng không vào khu vực biệt thự lục soát.
Hắn không muốn lãng phí thời gian.
Bởi vì, Hắn tin vào phán đoán của chính mình.
Sau khi sống trong những ngày tận thế đủ lâu, kinh nghiệm tích lũy đã khiến sự tự tin hắn tăng mạnh, hắn luôn tin vào phán đoán của mình.
Tuy nhiên, trước khi rời thành phố Ánh Dương, Trương Thành đã đặt thêm một số vật cản đường ở cổng.
Khi hắn ta đến đây vào lần tới, nếu vật cản đường được di chuyển, điều đó chứng tỏ rằng chắc chắn có ai đó đã vào thành phố Ánh Dương.
...
Bảo tàng tượng sáp nổi tiếng.
Bảo tàng tượng sáp này cũng không xa thành phố Ánh Dương cũng chỉ cách đó khoảng một km.
Ban đầu dự kiến sẽ mở vào tháng 10 năm nay, virus bùng phát, sợ rằng sẽ chẳng bao giờ được khai trương ..............
Lúc này, cổng bảo tàng sáp đã bị đóng.
Bên trong góc của bảo tàng sáp.
Một chàng trai trẻ với đôi mắt tròn cùng dáng vẻ văn nhân nghệ sĩ đang đem một cô gái dựa vào vách tường.
Cô gái vẫn mặc đồng phục trung học trông khoảng mười lăm hoặc sáu tuổi.
Chàng trai trẻ tay rất nhuần nhuyễn bên trong váy cô gái.
Lúc này, một thanh niên khác đến.
Hai thanh niên hiển nhiên là biết nhau.
Thanh niên vừa tới tra hỏi: "Nhân Kiệt, anh đang làm gì vậy?"
Thanh niên vừa bị tra hỏi Nhân Kiệt, ngay lập tức dừng lại hành động của hắn, sau đó ngượng ngùng gãi đầu.
Nữ sinh trung học đang đỏ mặt lập tức bỏ chạy đi.
Chờ cho đến khi nữ sinh trường trung học đi khỏi, Nhân Kiệt liền nói: "Vĩnh Hoàng, chuyện vừa rồi, là tự nguyện của cô ta."
Lâm Vĩnh Hoàng nói : "Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, anh làm những việc như vậy, không cảm thấy ngượng sao, anh cũng đã có bạn gái còn làm những việc như này, không sợ Chu Tình buồn sao? "
Mặc dù Diệp Nhân Kiệt nói rằng do cô gái là tự nguyện.
Thật vậy, Diệp Nhân Kiệt đẹp trai, ăn mặc, cũng giống với những idol chân dài đương thời.
Nhưng Lâm Vĩnh Hoàng cùng Diệp Nhân Kiệt biết nhau đã lâu.
Hắn làm mọi việc đều chú ý đến các nguyên tắc cùng điểm mấu chốt.
Theo quan điểm của hắn, một người đàn ông đã có bạn gái, không nên quyến rũ cô gái khác.
"Anh không được nói chuyện này với Chu Tình ,Tôi sẽ không làm như vậy nữa."
Diệp Nhân Kiệt vừa nói vừa làm hành động thề với trời đất.
"Đừng lặp lại điều này, nếu không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu."
Sau khi Lâm Vĩnh Hoàng nói xong, hắn liền quay lại rời đi.
Khi Lâm Vĩnh Hoàng i, Diệp Nhân Kiệt gỡ kính của mình xuống, biểu lộ sự khinh bỉ hừnh chửi: "M-ẹ, Cái đồ ngu xuẩn."
Bây giờ tận thế, nói nguyênắc cái shit à.
Hơn nữa, Diệp Nhân Kiệt biết rằng Lâm Vĩnh Hoàng đã thầm yêu Chu Tình, nhưng hắn lại không dám tỏ tình.