Khi Phùng Cương tỉnh dậy lần nữa, đã trôi qua hai giờ rồi.
Khi hắn đi ra ngoài nhà, vươn vai hít thở không khí.
Làm thế nào lại có mùi máu?
Máu người khác với máu zombie.
Máu của thây ma có mùi hôi thối.
Phùng Cương hít mạnh thêm mấy hơi.
Chắc chắn, hắn không ngửi sai.
Hơn nữa, càng gần ban công, mùi máu càng mạnh.
" Vương Minh."
Phùng Cương hét lên hướng về phía ban công.
Trương Thành, trên ban công, khẽ cau mày.
Sự cảnh giác của người này rất mạnh?
" Vương Minh, lão bà ngươi đang bị người ta chơi kìa!"
Phùng Cương hét lên thêm một lần nữa.
Vợ Vương Minh bị lão đại ban đầu hãm hiếp.
Chính vì vụ việc này mà Vương Minh đã đi theo Hổ ca để nổi loạn.
Thông thường, Vương Minh nghe nói rằng vợ hắn ngủ với người khác, sẽ khiến hắn vô cùng tức giận như là một sự phản xạ có điều kiện.
Nhưng bây giờ, không hề có một chút phản ứng nào cả.
"Châu Ca!"
Phùng Cương cảm thấy có điều gì sai sai ở đây, hắn vừa hét lớn vừa chạy về phòng ngủ chính.
Chíu chíu chíu ...
Trương Thành đành phải bước vào trong nâng súng tiểu lien bắn chết Phùng Cương.
Phùng Cương sau khi bị một tràng đạn tiểu liên vào lưng liền ngã thẳng xuống đất.
"Lần sau không nên đánh giá thấp kẻ thù được."
Trương Thành thở dài, tính cảnh giác trước các mối nguy hiểm của người sống sót càng ngày càng cao.
...
Ánh nắng ban mai, chiếu qua cửa i thẳng lên mặt của Lý Châu.
Bao lâu hắn chưa được ngủ nhiều như thế?
Giường mềm mại lại đàn hồi, chăn lụa mượt mà.
Sau khi Lý Châu tỉnh dậy, hắn nhìn vào đồng hồ của mình.
Bây giờ đã là mười hai giờ sáng.
Bất tri bất giác, hắn đã ngủ rất lâu.
Đặt súng trở lại thắt lưng của mình.
Clack….
Hắn mở khóa muốn bước ra khỏi phòng.
Tuy nhiên, khi cánh vừa được mở ra, xuất hiện một nòng súng đen ngòn chĩa thẳng vào giữa long mày của hắn.
Trương Thành nói:"Đừng lộn xộn, như mày cử động , một súng nát đầu mày."
Ực.
Lý Châu nuốt nước bọt , nhịp tim hắn bắt đầu đập mạnh.
Trương Thành không chỉ có súng, nhìn qua cũng thấy rằng hắn còn vô cùng cường tráng.
Lớp áo phông không che nổi những cơ bắp cường tráng của hắn.
Do đó, Lý Châu không dám di chuyển.
Trương Thành nói: "Quay lại."
Lý Châu quay người lại.
Trương Thành lấy súng cùng bộ đàm từ thắt lưng của Lý Châu.
Đó là một khẩu súng lục loại 92.
Bộ đàm cũng là thiết bị liên lạc của cảnh sát.
Những kẻ này chắc chắn đã lục soát qua đồn cảnh sát, hoặc cướp đoạt thiết bị cảnh sát từ những người sống sót khác.
Trương Thành lấy ra một cái còng tay khóa chặt tay của Lý Châu.
Trong suốt quá trình, Lý Châu vô cùng hợp tác, không hề có ý muốn chống lại Trương Thành.
Tuy nhiên, ngay khi Trương Thành đang còng tay Lý Châu, Lý Châu đột nhiên quay lại vung tay đánh về phía Trương Thành.
Phản ứng của Trương Thành vô cùng nhanh nhẹn, một động tác dứt khoát bắt chặt tay của Lý Châu.
Không đợi Lý Châu chống cự.
Trương Thành dùng sức nắm lấy cánh tay quật ngã Lý Châu xuống đất.
"Á!"
Lý Châu kêu lên một tiếng đau đớn cả than hình bị quật mạnh xuống đất, lung hắn truyền đến cảm giác đau đớn như muốn ngất đi.
Trương Thành nói: "Mày dám không nghe lời? Muốn nhận thêm đau khổ hả?"
Không Chờ Lý Châu gượng dậy một lần nữa.
Rầm!
Một chiếc rìu bổ thẳng xuống vỡ toang cả sàn gỗ.
Chiếc rìu chỉ cách mặt Lý Châu chưa đến 5 cm.
Trương Thành hỏi: "Vẫn muốn chiến chứ?"
Lý Châu đầu chẩy đầy mồ hôi lạnh.
Người đàn ông này là ai?
Trương Thành nói: "Tao sẽ hỏi mày vài câu hỏi, trả lời cho thành thật, tao sẽ cho mày sống."
Lý Châu cắn răng, lạnh lung nói: "Mày lừa gạt trẻ con hả? Loại chuyện hoang đường này tưởng tao sẽ tin sao?
Câu này củaTrương Thành lúc này, Lý Châu cũng đã từng nói với những người sống sót khác bị bắt.
Tất nhiên, cuối cùng, Lý Châu vẫn giết chết họ.
Trương Thành nói: "Ta dùng tính mạng của bố mẹ ta, nếu tao nói dối mày, thì họ sẽ xuống địa ngục, và không bao giờ siêu sinh."
Trương Thành lấy cha mẹ mình ra thề?
Đây là một lời thề độc ác.
Khi Lý Châu nghiến răng, có chút tin lời hắn, liền nói: "Mày muốn hỏi gì?"
"Đội của mày có bao nhiêu người? Bao nhiêu đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ?"
"Cứ điểm ở đâu?"
"Mày muốn làm gì ở đây?"
"Thủ lĩnh tên là gì? Trước tận thế làm nghề gì?"
"Có bao nhiêu khẩu súng? Có bao nhiêu viên đạn?"
"Đúng rồi, hôm nay tới Vong Kim Tiêu cũng là bọn mày phải không?"
Trương Thành luôn miệng hỏi không ngừng tất cả các câu hỏi.
Nghe Trương Thành nhắc đến sự kiện Vong Kim Tiêu..
Lý Châu hừ lạnh nói: "Những thây ma đó, là chúng mày nhốt vào trong đúng không?."
Lý châu nói “chúng mày” chứ không phải “mày”
Hắn không tin, một mình Trương Thành, có thể bắt giữ và nhốt nhiều thây ma như vậy
Trương Thành nói: "Tao muốn mày trả lời tao, không bảo mày hỏi lại tao"
Lý Châu hừ lạnh, Trương Thành không hề phủ nhận, chắc chắn đó là tác phẩm củaTrương Thành gây ra, nên hắn cũng không hỏi thêm liền trả lời:
"Bọn tao có 37 người, 11 người phụ nữ, 26 nam giới, không có trẻ con, không có người già. "
“Cứ điểm quận Đồng Phúc ở công trường xây dựng đường phía nam."
“Thời tiết chuyển lạnh, hoạt động zombie trong vùng lân cận tần suất tăng cao, đến đâđể tìm một cứ điểm mới, cũng như nguồn cung cấp mới."
" dẫn đầu là Hổ ca,không biết tên cụ thể, hắn không nói cho bọn ta biết. hắn sai chúng ta đến, hắn cụ thể làm gì chúng ta cũng không biết ,nhưng hắn rất mạnh mẽ, giống như từng đi lính. ""
“7 khẩu súng lục,không biết có bao nhiêu đạn toàn bộ đều do Hổ Ca quản lý”.
Sau khi nghe câu trả lời của Lý Châu.
Trương Thành không thể không cau mày.
Đến từ quận mới Đồng Phúc?
Ở các quận khác, áp lực cho người sống sót quá lớn sao?
Shashasha.
Ngay lúc này.
Bộ đàm truyền giọng nói của Hổ Ca: "Tiểu Châu, mày đã đến phố Kim Khang chưa?"