Lý Châu liền nói: "Hổ ca, đã xẩy ra chuyện gì? Tại sao đường lại bị chặn"
Một lát sau.
Bộ đàm truyền đến một giọng nói: "Đó là đám tiểu quỷ, chặn bằng hai xe trộn bê tông, chặn đường để đi tới quận Hưng Nghiệp"
Trương Thành liền hỏi: "Ai là bọn tiểu quỷ?"
Lý Châu trả lời: "Một vài ngày trước chúng tôi trong một siêu thị, đụng độ với nhóm thanh niên đi xe gắn máy thể thao, hổ ca đã bắn chết hai gã thanh niên "
Trương Thành , cau mày, hỏi:" chỉ vì tranh đoạt vật tư? Liền bắn nhau trên đường phố? Các ngươi không sợ thu hút zombie? hay phải nói, tình huống hai quận khác nhau? "
Lý Châu cau mày suy tính, không trả lời ngay lập tức.
Trương Thành chắc chắn không thu mình vào đội.
Lý Thái hiện giờ cũng ko thể dựa vào.
Lý Châu cũng muốn xem xét làm thế nào hắn có thể sống sót.
Trương Thành nhìn Lý Châu cũng biết rằng hắn đang tự hỏi làm thế nào để trở về thoát khỏi Trương Thành.
"Đừng gạt tao."
Trương Thành lấy ra bánh quy, xúc xích.
Lý Châu nhìn them khát, nuốt nước bọt lien tục nói: "Đồng Phúc có rất nhiều người sống sót….."
Trương Thành lặng lẽ lắng nghe.
Theo Lý Châu, khi virus bùng phát, một số người không thể rời khỏi thành phố đã trốn sang quận mới Đồng Phúc.
Vào thời điểm đó, Quận Đồng Phúc đang bị phá hủy ,các công trường xây dựng mọc lên ở khắp mọi nơi.
Có tương đối ít người sống?.
Trong ấn tượng của Trương Thành , khi phá dỡ nhà cần khá nhiều người, và những người nghèo vẫn còn lưu lạc lại Quận Đồng Phúc.
Ngoài ra, vì quá nhiều xe ô tô tràn vào quận Đồng Phúc, dẫn tới việc tắc đường ở quận Đồng Phúc.
Bây giờ muốn rời Quận Đồng Phúc cần phải dọn đường.
Đồng thời, để tìm ra một con đường thong thoáng cũng vô cùng khó khăn.
Trong ba tháng này.
Chỉ cần một miếng bánh mì, một chai nước, sẵn sang vung dao giết người.
Để cạnh tranh nguồn cung, những người sống sót đã thành lập từng đội ngũ riêng, ba hoặc năm nhóm, dần dần phát triển.
Tuy nhiên, trật tự không chỉ không thể phục hồi mà còn khiến cho xung đột trở nên thường xuyên hơn.
Với các vật tở Quận Đồng Phúc, đang giảm dần.
Trận chiến sẽ ngày càng tồi tệ hơn.
Một nhóm Lý Thái, , mặc dù có nhiều người, nhưng cũng không phải bất khả i, công phải là đội ngũ mạnh nhất.
Họ cũng phải tìm nguồn cung cấp thực phẩm mới muốn rời Quận Đồng Phúc.
Do đó, phải mất thời gian cùng sức lực để dọn dẹp con đường để Lý Châu và những người khác tiến vào Quận Hưng Nghiệp.
Sau khi Trương Thành biết về tình hình ở quận mới Đồng Phúc, đã đi đến một số kết luận.
Người sống sót ở quận mới Đồng Phúc không phải là loại lươnthiện.
Người lãnh đạo của các đội ngũ không chỉ thông minh, còn có tầm nhìn xa, tâm ngoan thủ lạt.
Ngay cả khi Lý Thái là một đội ngũ lớn, vẫn có những kẻ thù khác đối phó chúng.
Vì cạnh tranh thực phẩm vật tư.
Đội ngũ những người sống sót ở quận mới Đồng Phúc sẽ sớm xâm chiếm các khu vực xung quanh.
Quận Hưng Nghiệp cũng nằm trong số đó.
Tuy nhiên, cho đến nay, tình trạng của Quận Hưng Nghiệp,bọn họ vẫn không hiểu rõ.
Họ cũng nghĩ rằng số lượng thây ma ở Quận Hưng Nghiệp cao hơn nhiều so với quận Đồng Phúc quá khó để sống sót.
Vì vậy, tốt hơn là chiến đấu vì những tài liệu vật tư ở Quận mới Đồng Phúc hơn là đến Quận Hưng Nghiệp.
Trương Thành cho phép Lý Châu uống một ngụm nước sau đó hỏi: "Có cách nào khác để đến Quận Hưng Nghiệp không?"
Lý Châu trả lời: "Cũng có, nhưng đường quá hẹp, đừng nói đến các xe cải tiến lớn, xe bình thường còn khó có thể đi qua. . "
Trương Thành nói: "Xe máy có thể vượt qua không?"
Lý Châu gật đầu.
Bây giờ hắn rất hợp tác với Trương Thành .
Nếu hắn hợp tác thì Trương Thành sẽ cho hắn nước uống.
......
Sau khi tối, Trương Thành cưỡi một chiếc xe máy rời khỏi thành phố Ánh Dương.
Hắn muốn trở về biệt thự trước.
Những người sống sót của Quận Đồng Phúc đều có thể sinh tồn trong môi trường chiến đấu, nên họ rất cảnh giác.
Trương Thành phải được chuẩn bị.
Khi Trương Thành trở về biệt thự.
Mọi người đang tuần tra trên tầng hai và tầng ba.
Họ đều mặc áo chống đạn, áo chiến thuật ,đội mũ giáp chiến thuật.
Trông cũng có dáng dấp nữ chiến binh.
Sau khi nghe thấy tiếng xe Harley, Đường Dĩnh và những người khác đi xuống cầu thang rồi ra cửa.
Trương Thành hôn từng người một.
Đây không chỉ là nghi thức chào hỏi, mà còn muốn đem lại cảm giác an toàn cho họ ..........
Sau tất cả, Trương Thành vẫn là trụ cột của gia đình này.
Miễn là Trương Thành không hoảng loạn, trái tim của họ đều có thể yên ổn.
Đường Dĩnh lo lắng hỏi: "Lão Công, tình hình thế nào?" Tin tức có Kẻ đột nhập thực sự làm họ sợ hãi.
Nếu Trương Thành không bảo vệ họ, thì họ cũng không dám nghĩ đến điều tiếp theo xẩy ra.
Trương Thành nói: "Một đoàn đội khá lớn ở quận Đồng Phúc Nhưng bây giờ con đường đã bị chặn ,họ tạm thời không thể đến."
"Hô" Đinh Ngọc Đình và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Có an toàn không?
Phan Thanh Trúc không nghĩ rằng sẽ an toàn. Cô nói: "Họ chỉ là tạm thời không thể vượt qua được."
Cô từng ở trong đội của Cao Phạm.
Khi Cao Phạm muốn tấn công cứ điểm của những người sống sót khác, ngay cả khi hắn không hạ gục được ngay vào lần đầu tiên, hắn cũng sẽ đưa thủ hạ đến vào lần sau.
"Uhm, Thanh Trúc nói đúng."
Trương Thành gật đầu, hắn nói ra điều này càng muốn những người phụ nữ của hắn ỷ lại vào hắn,càng sợ tiếp xúc với đám người sống sót khác ,hắn nói "Anh đã bắt được một tù nhân, từ hắn . nói rằng nguồn cung cấp thực phẩm rất hạn hẹp ở quận Đồng Phúc ,những người sống sót phải cạnh tranh từng miếng bánh mì, sẵn sàng bắn giết nhau, "
Đinh Ngọc Đình nói:" không khoa trương quá chứ ".
mầy cô đều ở giữa công viên Giang Tâm, thời điểm đó cũng chưa đến mức đói quá , nên cũng không có nhiều kinh nghiệm trong việc cướp bóc lương thực giữa các đoàn đội.
Sau khi được Trương Thành đón về biệt thự lại càng không bị đói một bữa ăn nào.
Vương Sắc lắc đầu và nói: "Các em chưa chịu đói nên không biết"
Cô đói bụng đến mức ngực bị là phẳng.
Cô ấy biết mọi người sẽ làm gì sau khi chịu đói.
Trương Thành nói: "Bây giờ zombie hoạt động, ngày càng thường xuyên hơn, anh còn nghe kể có người đàn ông cùng một phụ nữ còn ăn thịt một đứa bé nữa."
Lời kể của hắn là bịa đặt.
Hắn cũng không biết có chuyện ăn thịt người ở quận mới Đồng Phúc không.
Tuy nhiên, khi hắn đang tìm kiếm khẩu súng bắn tỉa, anh đã thấy cảnh ăn thịt người.
"Ăn người!"
Khi nghe Trương Thành nói, đám người Đương Dĩnh, mặt ai cũng sợ hãi đến xanh mét.