Khi Điền Mặc Lan đến, cô liền bị Lý Thắng Nam và Tương Bội San cuốn lấy.
Mặc dù Phan Thanh Trúc cũng là nữ trung hào kiệt.
Tuy nhiên, một nữ quân nhân tư thế hiên ngang oai hùng vẫn là đối tượng hâm mộ của Lý Thắng Nam và Tương Bội Ssan.
Họ cuốn lấy Điền Mặc Lan muốn cô ấy dạy họ cách sử dụng súng ống.
Điền Mặc Lan thấy rằng họ muốn học, liền giúp cáccoo một tay.
Bịt mắt tháo lắp súng.
Đây quả thật là một tuyệt kỹ.
Lý Thắng Nam , Tương Bội San cùng mọi người đều đứng nhìn ngây ngốc.
Tiếp theo, đó là dạy cách cầm súng đúng cách, ngắm cùng cách bắn nhanh.
Kinh nghiệm của Điền Mặc Lan vô cùng phong phú.
Trước mặt Điền Mặc Lan, Tương Bội San đột nhiên cảm thấy rằng những điều cô đã học được trong huấn luyện quân sự chỉ là đám con nít , chỉ đơn giản là múa rìu qua mắt thợ.
"Trong thực tế, súng trường 95, thiết kế phù hợp cho người châu Á chúng ta sử dụng......"
"Súng kết cấu đơn giản, có thể điều chỉnh các chế độ bắn khác nhau, có thể là bắn từng viên một, hoặc bắn một tràng liên xạ ......"
"Thiết bị ống nhắm của súng được thiết kế vô cùng tinh chuẩn, nòng súng thiết kế giảm tạp âm cùng những tia lửa làm nóng súng ...... "
Điền Mặc Lan trong quá trình giới thiệu súng, đồng thời cũng làm ra những động tác để giải thích các yếu ần thiết khi sử dụng súng.
Trong số đóành động lật lên ngón tay cái trên trên thân súng cũng khiến đám phụ nữ nhìn trầm trồ.
"Đây là động tác thật là đẹp đó!"
"Mặc Lan tỷ, tôi muốn học động tác này, cô nhất định phải dạy dỗ tôi đấy!"
Tương Bội San đã hoàn toàn hâm mộ Điền Mặc Lan như một thần tượng.
Điền Mặc Lan cảm thấy được sự “nhiệt tình”của mọi người cô nói :. "Kỳ thật kỹ thuật này vô cùng đơn giản, luyện tập nhiều một chút đều có thể làm được"
"Lại làm một lần nữa đi"
"Chúng tôi cũng muốn xem lại!"
Lý Thắng Nam, Tương Bội San và những người khác, đeo dính lấy Điền Mặc Lan.
Sau bữa ăn, thời gian giải trí trở thành khóa học sử dụng súng.
Hơn nữa, Dương Hiểu Hồng, Lưu Thiến Thiến những cô bé tinh nghịch này cũng muốn học cách sử dụng súng trường.
Kết quả, Dương Hiểu Hồng vừa chạm vào khẩu súng trường đã bị Trương Thành dậy đỗ cho một bài.
Có thể thấy rằng Trương Thành vô cùng lo lắng cho những cô bé này.
Nhất định khi nào các cô lớn lên mới có thể học tch sử dụng súng.
Dù sao, học xong, còn có thể chiến đấu trong tương lai.
Tuy nhiên, mặc dù các cô bé không được phép chạm vào, nhưng vẫn được phép tham dự các lớp học.
MàTrương Thành cũng ở lại lớp học.
Trước khi Điền Mặc Lan tới đây, Trương Thành, vừa sử dụng vừa tư thân tìm tòi khám phá súng ống.
Do đó, có một số ít những lầm lẫn trong cách sử dụng là bình thường.
Điền Mặc Lan đã giúp Trương Thành sửa chữa rất nhiều sai lầm cũng như truyền thụ cho hắnmột số kỹ thuật bắn súng.
Nếu trời không tối, thì Trương Thành muốn ra ngoài thử nghiệm những kỹ thuật mới học được.
...
Ngâm người trong bồn tắm.
Vẫn là tắm nước nóng là tuyệt nhất.
Phòng tắm tràn ngập mùi thơm của tinh dầu.
Khi cơ thể hoàn toàn ngâm trong nước nóng cùng ngửi mùi thơm của tinh dầu khiến tâm trạng sẽ nhẹ nhàng thư giãn hơn.
Điền Mặc Lan lớn như vậy rời, mà đây là lần đầu tiên được sống sung sướng như thế này.
Trớ trêu hơn, đây lại là những ngày tận thế.
Dần dần, cô ngủ thiếp đi.
Lúc cô thức dậy cũng đã trôi qua hai tiếng.
Cô thực sự đã ngủ rất lâu, hơn nữa còn là ngủ một cách dễ dàng như thế.
Sau khi lau người , quấn một chiếc khăn tắm.
Điềc Lan đang nằm trên chiếc giường lớn. Không chỉ có sự ấm áp mà còn có cảm giác an toàn không thể nói ra.
Tuy nhiên, trong căn cứ, tình hình là gì?
Nếu Trương Thành làm quá nhiều sự tình , cô phải đối mặt với hắn như thế nào?
Mặc dù hắn rất ích kỷ, nhưng hắn đã giúp đỡ mẹ mình. Cách cư xử của hắn chỉ là làm cho bản thân cùng những người phụ nữ của mình sống tốt hơn.
Hơn nữa, những người phụ nữ này không ghét Trương Thành.
Không ai đề cập rằng Trương Thành đã ép buộc họ.
Những người phụ nữ ở nơi này đều là tự nguyện.
"Không muốn nghĩ nữa, ngủ đi."
Điền Mặc Lan tắt đèn, đó ôm gối, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
...
Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng.
Điền Mặc Lan đã thức dậy.
Nhìn đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ , bây giờ là 4:20.
Với sự trợ giúp của các loại tinh dầu.
Điền Mặc Lan ngủ thật sâu thật dễ dàng, vì vậy hôm nay tinh thần đặc biệt tốt.
Cô không còn muốn ngủ nữa.
Nghĩ đến phòng tập gym ở tầng dưới, cô rời khỏi phòng muốn đi tập luyện một lúc.
Khi qua hành lang, mọi của phòngđều đang đóng.
Đường Dĩnh cùng những người khác dường như chưa thức dậy.
Điền Mặc Lan không cảm thấy lạ. Rốt cuộc, tất cả họ đều là những cô gái bình thường. Việc ngủ muộn đó là bình thường ...........
Tuy nhiên, Điền Mặc Lan đến phòng tập thể dục đã nhìn thấy Trương Thành ở đó.
Lúc này, Trương Thành người đầy mồ hôi.
Cơ ngực mạnh mẽ, cơ bụng từng múi cơ nôi lên nhìn chữ V tượng trưng cho sức mạnh của đàn ông thật đẹp.
Hắn tập luyện rất nghiêm túc, trên đấy đầy những lọ bột protein.
leng keng.
Khi Trương Thành thả thanh tạ xuống đất, nằm vật xuống đất thở phì phò.
Bộ dáng của hắn giống như đang đau đớn.
Sẽ không phải đã bị tổn thương cơ chứ?.
Điền Mặc Lan ngay lập tức chạy đến bên Trương Thành kiểm tra phía sau lung hắn
Phía sau lung đỏ bừng, da bị chà sát rõ ràng.
Trương Thành, ngũ quan như vặn vẹo lại với nhau vì cơn đau, trông có vể hơi chút dữ tợn.
Trương Thành nói: "Thuốc ở đằng kia, giúp tôi lấy nó, đau quá."
Điền Mặc Lan không suy nghĩ nhiều. Cô chạy đi cầm hộp thuốc lên nhanh chóng giúp Trương Thành phun thuốc. Đồng thời, tay cô ra sức xoa bóp sau lưng của Trương Thành.
Điều trị cấp cứu do chấn thương khi tập luyện.
Đây là những phương pháp điều trị cơ bản, đương nhiên Điền Mặc Lan cũng thành thạo.
Một lúc sau, Trương Thành thở một hơi nói: "Được rồi."
Điền Mặc Lan nheo mắt, giống như một huấn luyện viên, nói: "Anh buổi sang nào cũng rèn luyện như vậy sao? Ngay cả những người đi cùng cũng không có! Anh có biết, điều đó vô cùng nguy hiểm không!?”
Hơi một chút nghiêm
Trương Thành nói: "các cô ấy sẽ thức dậy muộn hơn một chút."
Thực tế, Trương Thành đã căn dặn Lý Thắng Nam, Phan Thanh Trúc cùng Tương Bội San ngủ tiếp vào phòng tập gym sau.
Hắn muốn tạo cơ hội được ở một mình với Điền Mặc Lan.
Điền Mặc Lan vẫn nheo mắt nói: "Vậy thì anh không thể tập muộn hơn một chút sao, giờ anh còn muốn luyện thêm không?"
Trương Thành nói: "Mỗi ngày đều có mục tiêu, tôi muốn luyện tập một lúc, nếu không những kẻ xâm nhập sẽ đến tôi cùng mọi người sẽ chết chung." "
“Anh ..." Biểu cảm của Điền Mặc Lan cuối cùng cũng phát sinh biến hóa, không còn nheo mắt nữa.
Những người phụ nữ ở đây, sẵn sàng đi theo Trương Thành, sẵn sàng gọi hắn là Lão Công, không phải không có lý do.
Mà Lý do đó, cô đã cảm thấy, cũng tậng cảm giác an toàn mà hắn đã mang lại.