Ta Bị Zombie Cắn
Chương 340
Thức ăn và quái thú!
sharedby: truyendichgiare.com
Biên dịch :Hoangzil
"Đường Kiến Bình sao? ok, anh sẽ đi qua đó bây giờ."
Trương Thànhdừng xe quay đầu.
Hắn đã quen thuộc với tình trạng đường xá hiện tại của Quận Hưng Nghiệp ~.
Bây giờ, điều kiện đường xá của mọi con đường ở quận Hưng Nghiệp, cũng như số lượng thây ma trên đường, Trương Thành đều nắm rõ.
...
Đường Kiến Bình, ở đây có một cư xá, cũng vừa giao nhà vào năm ngoài.
Do đó, số lượng người chuyển đến cũng không cao.
Trương Thành lái xe đi đến đường Kiến Bình.
Hắn dừng xe quan sát tình huống mộc.
Chắc chắn, trên nóc tòa nhà, đang bốc lên một mảng khói đen kịt.
Chắc hẳn là do su hoặc nhựa.
"Có ai ăn thịt nướng vào ban ngày sao?"
Trương Thành lẩm bẩm, mặc dù cũng có khả năng là nấu ăn, nhưng nếu muốn nấu nướng, tốt nhất là nên làm trong nhà.
Mặc dù khói lớn hơn, nhưng cũng không gây chú ý như vậy.
Sau khi đỗ xe ,Trương Thành đi thẳng đến tòa nhà đang bốc khói.
Khi đi lên cầu thang, có rất nhiều thây ma vây quanh cửa, đập mạnh vào những tấm kính cường lực.
Bên trong cánh cửa là một tấm biển ghi "Chào mừng những người sống sót".
Được viết trên giấy khổ A3 sau đó treo trên kệ.
Trương Thành sau khìn nhìn qua liền đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa đã được khóa chặt.
Nếu không có chìa khóa, rất khó để có thể vào tòa nhà.
Cũng dễ dàng để báo động những người ở tầng trên.
Mặc dù Trương Thành có các công cụ như búa, nhưng hắn không chọn cách phá hủy.
Trương Thành nhìn lên.
Tầng trên đều được trang bị lưới chống trộm. trèo lên có thể lên được tầng hai.
Tình trạng thể chất hiện tại của hắn rất lợi hại.
Mặc dù không tốt bằng các lực lượng đặc biệt, nhưng với chiều cao này không phải là vấn đề lớn với Trương Thành.
Trương Thành leo thẳng lên tầng hai đi v nhà từ cửa sổ trên tầng hai.
Vừa vào tầng hai của ngôi nhà.
Cảm giác đầu tiên đối với Trương Thành là căn phòng này bị trộm ghé thăm sao?!
Ghế sofa, thiết bị, bàn ghế đều biến mất.
Nếu không phải căn phòng này đã được sửa sang lại, cùng với những bộ bát đĩa rải rác trênàn nhà.
Trương Thành thậm chí đã nghĩ rằng nơi này chưa có ai chuyển đến.
Trong nhà, có hai thi thể zombie.
Đầu của các xác chết đều bị đập vỡ bằng dụng cụ cùn.
Cánh cửa của ngôi nhà, cũng được mở tung ra từ phía ngoài.
Trương Thành hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên nhìn thấy những người sống sót lục soát phòng ở của dân cư trong cư xá.
Dù sao, các vật liệu trong tòa nhà vô cùng khan hiếm.
Tìmkiếm toàn bộ tòa nhà, cũng không tốt bằng việc đến cửa hàng tiện lợi mang đồ đi trong m
Tất nhiên, điều này cũng không phải tuyệt đối.
Một số phòng trong tòa nhà cũng vẫn còn rất nhiều đồ dự trữ.
Khi virus bùng phát, một số người trực tiếp biến thành zombie, thức ăn hàng ngày của họ vẫn còn nguyên trong bếp.
Tuy nhiên, để tìm kiếm cả một tòa nhà cũng tương đối mệt.
Sau khi mở cưar, chắc chắn sẽ được gặp gỡ ít nhất một hai zombie.
Trương Thành bước ra khỏi phòng nhìn qua đối diện.
Tất cả đều giống nhau.
Trong nhà, mọi thứ có thể được gỡ bỏ đều biến mất.
Trương Thành đi lên lầu.
Chắc chắn, nhà trên lầu vậy.
Mọi thứ đều bị bỏ, sạch sẽ đến không còn mảnh giấy cùng quần áo vương vãi trên sàn.
Những "tên trộm" này , đạo đức nghề nghiệp cũng thật tốt đi
Từ tầng hai lên tầng trên cùng.
Trương Thành cố tình giảm tối đa phát ra âm thanh bước chân của mình, vì vậy những người ở tầng trên không chú ý đến hắn.
...
Sân thượng của tòa nhà.
Có hai người đàn ông đang ở bên đống lửa, ném nhựa và,gỗ cùng quần áo.
Đồ vật bị đốt cháy, lập tức tỏa khói đen nghi ngút.
Ở cách đám cháy khoảng mười mét, một người đàn ông đang ngồi hút thuốc.
Hắn hút chưa đến hơi thứ hai, thuốc lá đã bị cướp bởi những người bên cạnh hắn.
Người đàn ông nhìn vào điếu thuốc nói: "Những người sống sót ngày càng ít đi , họ thậm chí không có thuốc mà hút."
Một người đàn ông với chòm râu dê nói: "Đừng oán thán nữa, sau khi thời tiến nóng lên, chúng ta sẽ lại đi kiếm vật tư, "
Một người đàn ông hói đầu, mắt híp hỏi:" Nếu có thể có một nhóm người sống sót khác đếhì chúng ta có thể vượt qua mùa đông này .”
Người đàn ông với chòm râu dê nói: "Nếu điều đó xẩy ra, thì cũng không còn phải lo lắng đến mùa đông nữa." Những người đàn ông nói chuyện phiếm.
Cách không xa họ, ba người đàn ông và một người phụ nữ đang bị trói chặt.
1 nam và 2 nữ.
Họ rất gầy, đều chỉ còn da bọc xương.
Họ trói ở đó, trong đôi mắt của họ đầy tuyệt vọng.
Bởi vì, bây giờ trong mắt đám người dã man kia họ không còn là "người", mà là "thức ăn".
Virus đã bùng phát cho đến hiện tại, tận thế cũng kéo dài được nửa năm.
Một số người đã hoàn toàn biến thành còn thú mang lốt con người.
Họ săn những người sống sót khác, không chỉ để lấy thức ăn, mà còn coi họ là "thức ăn".
....................
Những người đàn ông cùng phụ nữ bị trói.
Họ nhìn thấy khói liền lái xe đến đây.
Cũng nhìn thấy bảng hiệu "Chào mừng những người sống sót".
Những người sót trên lầu, sau khi nghe thấy tiếng xe, đã xuống gặp họ.
Hậu quả thật thê thảm.
Thức ăn, nước uống cùng các vật tư khác của họ đều bị cướp hết.
Lúc trước, họ đã chứng kiến nhóm người đàn ông đã đem "thức ăn" chặt ra thành những miếng nhỏ đem nướng trên ngọn lửa.
Tất nhiên, họ cũng không phải là nạn nhân đầu tiên.
Khi họ lên đến sân thượng của tòa nhà, họ cũng thấy máu đã đen lai cùng một số xương người.
Đây là lò mổ hay sao?
Việc họ trở thành thức ăn, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc này, một người đàn ông nói: "không phải vừa rồi có tiếng xe địa hình sao? Tại sao còn chưa đến nhỉ?"
Chiếc xe mà hắn đang nhắc đến là chiếc Unimog của Trương Thành.
Sau một thời gian, họ sẽ đốt một đống lửa tạo khói để thu hút những người sống sót khác.
Mà những người bị thu hút, hầu hết là những đoàn đội ít người.
Họ đều phải trả giá bằng cái chết cho sự tò mò của mình.
Đặc biệt là vào tháng 12, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Ai cũng muốn có thể tìm thấy thực phẩm ổn định cùng một cơ sở an toàn.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.